Chỉ Sủng Ái Phi Của Ta

Chương 1: Quân cờ và người chơi cờ



Tí tách.. tí tách!

Sau cơn mưa tầm tã, từng giọt nước còn đọng lại trên tòa mái đình, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống, trong nhà Thủy tạ, một bóng dáng hồng y nhỏ nhắn đang đứng thẩn thờ, giây lát sau mại ra từng bước nhỏ, lẻ loi mà cô đơn đến đau lòng.

Hàng nước mắt vẫn lăn dài trên khóe mắt, đôi mắt sưng đỏ chứng tỏ chủ nhân đã khóc rất lâu ắt hẳn gặp chuyện gì đó đến tan nát cõi lòng. Phải, người đó chính là lục vương phi- Quân Khuynh Nhã- nàng đã nghe phải một chuyện mà bản thân ước gì mình chưa từng nghe thấy, thì ra tất cả chỉ là dối trá, nàng hóa ra chỉ là quân cờ trên bàn tính hoàn hảo của hắn mà thôi.

Trở lại, nửa canh giờ trước, khi nàng đang hào hứng mang bữa ăn mà chính tay nàng nấu đến cho phu quân- Hạ Hầu Tĩnh Vân vì muốn gây bất ngờ nên đã dặn không cần thông báo cho vương gia trước.

Khi tay nàng giơ lên định gõ cửa thì bất chợt tiếng của tam vương gia trầm thấp vang lên:

- Mọi việc đã tiến hành theo đúng kế hoạch mà đệ đã sắp đặt! Kéo tơ lột kén nhẫn nại lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể đợi mây tản thấy trăng sáng. Chúng ta cũng nên thu lưới!

Âm thanh từ bên trong vọng ra khiến nàng rơi vào trầm tư, lo lắng không biết bàn tính mà họ nói là gì- có nguy hiểm gì không?

Nàng cũng không phải vô ưu vô lo như vẻ bề ngoài, một vài bí mặt mà vị phu quân này luôn cố gắng che dấu và nghĩ là nàng không biết, nhưng vì yêu nếu chàng đã không muốn ta biết ta sẽ tiếp tục giả vờ cái gì cũng không biết.

- Việc Lục muội sảy thai là do lỗi chúng ta để đệ muội!

Xoảng.. loảng xoảng!

Bước chân rối loạn như chính lòng nàng bây giờ, chỉ có ý định duy nhất là chạy ra khỏi nơi đầy dối trá này đây.

- Ai ngoài đó?

Tam vương gia- Hạ Hầu Khanh Nhan huy chưởng phong ra ngoài, cửa mở toang chỉ kịp thấy làn váy đỏ khuất sau lối rẽ hành lang cùng với tiếng gọi với theo đầy lo lắng của thị tì thân cận của Khuynh Nhã- Bích Nhi

- Vương phi! Có chuyện gì thế? Chờ Bích Nhi với! Chậm!

- Là nàng!

Hạ Hầu Tĩnh Vân hốt hoảng đứng lên, mặt mày tái nhợt thốt lên không thành câu rồi lại ngồi bần thần lại trên ghế.

- Sao đệ còn ngồi đó, đệ còn không mau đuổi theo! Đi! Mau đi giải thích rõ ràng với muội ấy!

Đây đúng là ứng với câu ngạn ngữ Hoàng thượng chưa lo thái giám đã sốt ruột thay.

- Đệ.. Mà thôi đi, nàng ấy đang tức giận, không nghe giải thích đâu! Hắn cũng sắp sập bẫy rồi chỉ thiếu gió Đông nữa thôi, chờ mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện, nàng ấy có thể trở thành vương phi thực sự chứ không phải chỉ là trên danh nghĩa nữa.

Chính Tĩnh Vân cũng không ngờ rằng vì quá lý tính và xem nặng việc báo thù mà khiến cho hai người phải âm dương cách biệt, một đời vấn vương.

Trong triều đình quan viên, các phe phái lúc này, thật im ắng, bình tĩnh đến đáng sợ, ai cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ lo sợ chuốt phải phiền phức hay chẳng may lên nhằm thuyền gây họa cho gia tộc, phía trước là sóng yên biển lặng chỉ chờ giông tố ập đến.

Niệm Vân cung.

- Cháy.. Mau dập lửa.. mau lên!

- Vương phi, vương phi người đâu? Người ra chưa?

* * *

- Mau, người vẫn còn bên trong!

Có tiếng người hét lên. Thật hỗn loạn, ngọn lửa có xu thế ngày càng một lan rộng từng người vội vàng chạy đến chạy đi lấy nước trong tuyệt vọng.

Trong hỏa thế ngập trời ấy vậy mà vọng tới tiếng đàn cùng giọng hát đau thương đến khắc cốt minh tâm, nó vang vong khắp từng ngóc ngách của tòa cung điện, bay lượn hòa vào gió như than như oán, réo rắt từng hồi.

- Tránh ra, ta phải cứu nàng!

Mặc cho sự la hét của Tĩnh Vân, các hộ vệ thân cận cùng với tam vương gia giữ chặt lấy, mọi người nhất quyết không cho hắn thoát ra bằng bất cứ giá nào. Sự cơ trí, trầm tĩnh ngày nào đều là mây khói, khi tận mắt thấy nữ nhân mình yêu đang chìm trong hỏa diễm! Khi tiếng đàn và lời ca chìm vào tĩnh lặng, cú sốc quá lớn, cùng đả kích nặng nề, Hạ Hầu Tĩnh Vân thân mình như bị rút cạn, ngã ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, mâu trung, hàng lệ từng dòng từng dòng rơi xuống. Nỗi đau không tên làm nội lực nghịch chuyển khiến toàn bộ mái tóc đen của Tĩnh Vân trong tích tắc chuyển dần sang trắng. Hắn gào thét trong vô vọng.

- Vì cái gì, vì cái gì hội thành ra như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì tử lại chính là Khuynh Nhã?

Hạ Hầu Tĩnh Vân nhận ra tầm quan trọng của Quân Khuynh Nhã đối với mình. Ai là người chơi cờ, ai là con cờ, đã không phân biệt được nữa rồi. Hóa ra kế hoạch của hắn, nàng đều đoán được, vậy mà vẫn ngu ngốc nhảy vào. Tĩnh Vân thất tha thất thểu về phía trước.

Phụt!

Máu tràn ra khóe miệng, đầu vựng huyễn trước mắt tối sầm trực tiếp đương trường té xỉu! Trong lúc ngất đi, giọng hát ấy vẫn bên tai như ma chú.

- Là do ta quá ngây thơ! Ta chỉ mong được chiếm một góc nhỏ nhoi trong trái tim chàng, hay là vì ta quá tham lam! Nên mọi thứ chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Khi ta cho chàng một tình yêu trọn vẹn, chỉ mong đổi được một chút thật tình. Phải! Tất cả là ta quá thơ ngây, dù thứ chàng trao ta là một nhát dao trí mạng ta cũng nguyện mỉm cười đón nhận. Nhưng chàng biết hay không, ta cũng biết mệt, gió Đông đã thổi, cũng là điều cuối cùng ta vì chàng mà làm, ta buông tay trả lại sự tự do cho chàng, kiếp này ta không oán không hối, nếu có kiếp sau nguyện chưa từng là gì trong sinh mạng của nhau.

- Nếu có kiếp sau nguyện khuynh tất cả để có được một chút tình yêu của nàng!