Chỉ Sủng Ái Phi Của Ta

Chương 2: Trọng sinh_ Ngỡ là giấc mộng



Thời tiết đã vào cuối Đông những tia nắng còn xót lại từ ánh chiều tà khuất dần sau dãy núi, gió lạnh thổi ào ạt, đầy trời tuyết bay vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, thật dày những mảng tuyết đọng nhưng nhìn kĩ vẫn có thể thấy một lối mòn nhỏ để lên núi, ở đây không ngờ lại có một phủ đệ nhỏ, xung quanh heo hút, chẳng có bóng người qua lại giờ này trên núi, toàn bộ cây cối đều bị bao phủ bởi tuyết trắng xóa.

Trong căn nhà ấy lại vọng ra từng tiếng khóc nấc nghẹn ngào.

- Tiểu thư, người đừng làm em sợ, mau tỉnh đi! Huhuhu!

Cô gái mặc bạch y, tóc dài xõa tung trên chiếc giường gỗ, mặt mày xanh xao, vẫn đang chìm trong giấc ngủ mê, nhưng giữa thời tiết đông lãnh lẽo này nếu cứ ngủ như vậy, có lẽ bất kì lúc nào cô gái cũng theo gió tuyết mà bay đi, như một phép màu, hay vẫn là do sự ồn ào quá đổi của nữ hài bên giường khiến nữ tử đang chìm trong giấc mộng ấy từ từ chuyển tỉnh.

Lúc này đây đập vào mắt, không phải căn phòng hoa lệ cùng mùi đàn hương luôn quanh quẩn nơi chóp mũi mà là mùi gỗ tùng lâu năm, mang hơi thở lãnh lẽo nơi núi tuyết.

- Nơi đây là.. nàng đã chết rồi mà, đám cháy kinh hoàng ấy mà chính cô là người tạo dựng nên, sau khi gảy nốt cuối cùng trong lời bài hát, xà ngang trên đỉnh đầu rớt xuống, nàng cùng Bích Nhi không phải đã hương tiêu ngọc vẫn, không lẽ tất cả chỉ là giấc mộng nam kha.

Nàng thầm nghĩ mặc cho sự vui sướng của có gái bé nhỏ khi nhận ra người trên giường vì lời cầu xin của cô mà tỉnh giấc.

Khi nàng đưa mắt nhìn qua nữ hài đang cười tít mắt, ngồi xổm bên giường ríu rít lên tiếng.

- Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, người có biết người đã hôn mê bao lâu rối không, làm em lo chết..

Nàng bị vây trong sự ngơ ngác niềm hân hoan của nữ hài rồi như điều gì đó lóe lên trong đầu.

Chưa kịp để nữ hài nói xong, thiếu nữ trên giường vội vàng ngồi dậy ôm chầm lấy nữ hài và thì thào:

- Thật tốt quá, tiểu Lạc em vẫn còn ở đây.

Tiểu Lạc là người mà nàng xem như muội muội ruột, hai người đã luôn nương tựa vào nhau khi vú Trương qua đời lúc còn ở biệt viện nhưng lại vì nàng mà chết, còn Bích Nhi là ở Quân tướng phủ được phân phó hầu hạ hay chính xác hơn là vị Kế mẫu phân phó giám sát và bẩm báo nhất cử nhất động của nàng, nhưng về sau Bích Nhi không làm theo vẫn luôn trung thành, nguyện chết cùng nàng trong đám cháy kia

- Tiểu thư, em vẫn luôn ở đây mà!

Nữ hài không khỏi khó hiểu vì hành động của tiểu thư nhà mình.

Đúng vậy thiếu nữ trên giường chính là Quân Khuynh Nhã của chúng ta. Nàng thật không ngờ bản thân lại trọng sinh một lần nữa, về thời điểm tám năm trước cũng ngay chính ngôi nhà mà nàng đã xuyên không từ thế kỉ XXI, nàng đã ở đây một thời gian trước khi quay về Quân tướng phủ ở kinh thành và vì yêu mà để mặc mình trở thành một quả quân cờ.

- Nếu trời sanh cho ta cơ hội sống lại, sẽ không là quân cờ của bất kì ai, ta tự nắm lấy định mệnh. Dù sao lúc trước cô cũng là nữ bác sĩ tài giỏi trong giới y học sẽ không vì một người không yêu mình mà ngu ngốc, làm hại người thân, ngay cả hài tử của mình cũng không bảo vệ được.

Nghĩ lại kí ức của kiếp trước lệ rơi từng dòng trên khuôn mặt vốn dĩ xanh xao nay lại trắng bệch đến dọa người.

Nàng nghĩ kiếp này sẽ tìm biện pháp tránh khỏi cuộc hôn nhân này nhưng sợi dây tơ hồng mà nguyệt lão đã se đâu dễ dàng cắt đứt.

Chặn đường theo đuổi lại nương tử của vị Tĩnh vương gia có lẽ rất gian nan rồi đây!

* * *

Trở lại quá khứ khi một người chuẩn bị rơi vào vòng luân hồi, một người đau khổ chìm vào hôn mê. Trên thiên cung lúc đó:

- Thần định mệnh, tỉnh! Người lại ngủ gật trong lúc làm việc hả? Không xong rồi, Người xem!

- Yên tâm ta chỉ ngủ chút thôi, không có.. Thôi chết.. sao Quân Khuynh Nhã lại trọng sinh rồi. Thôi nếu lỡ rồi! Coi như bù đắp, ta để Hạ Hầu trọng sinh sớm vài tháng vậy! Ta sẽ không can thiệp nữa, kiếp này thành hay không do họ vậy.

Cuộc đối thoại của hai vị thần trong lúc làm việc!

Vòng xoay luân hồi, bánh xe của định mệnh, mọi thứ lại một lần nữa quay về vạch xuất phát, hai con người đáng lẽ phải có cái cái kết viên mãn trong chuỗi ngày thống khổ nhưng vì trò đùa của tạo hóa, mà âm dương cách biệt, nay tất cả trọng sinh, nhưng có gì đó dần thay đổi, trượt ra ngoài quỹ đạo, chỉ vì sự sai sót trong lúc ngủ gật của các vị Thần, nên thay vì chỉ có Hạ Hầu Tĩnh Vân trọng sinh, mà ngay cả đến Quân Khuynh Nhã cũng theo trọng sinh một lần nữa. Một người đuổi, một người chạy, liệu đuổi có kịp, chạy có thoát hay chăng?

Là yêu là hận chỉ cách một tấm màn, là phúc là họa chỉ do ta quyết định, mọi thứ phụ thuộc lòng người, liệu kiếp này họ có thật sự tìm thấy hạnh phúc, tha thứ bỏ qua tiền kiếp, nắm lấy những tình cảm trước mắt. Hành trình sủng vợ của Lục vương gia- Hạ Hầu Tĩnh Vân sẽ diễn ra như thế nào?