Chỉ Sủng Ái Phi Của Ta

Chương 4: Cuộc chạm trán đầu tiên- Quân tướng phủ



Cổ xe xa hoa với kí hiệu riêng đặc biệt để biểu lộ địa vị của mỗi vị quan tại triều. Lúc này một vị ma ma bước xuống, với thân hình to béo, khệ nệ, một người bước lên đỡ lấy bà xuống ngựa. Một người khác tiếng lên gõ cửa

- Cạch.. cạch.. cạch..

- Ai đó? Xin chờ một chút, két.. két!

Sau hàng loạt những âm thanh phát ra từ đằng sau cánh cửa gỗ xoan, một nữ hài xuất hiện với bím tóc tết cài hoa để bên phải, trang phục khá đơn giản nhưng không mất thanh nhã, khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi với gương mặt hơi mủm mỉm, cùng má lúm đồng tiền càng lộ ra vẻ đáng yêu, tinh nghịch của tuổi mới lớn. Phải chính là tiểu Lạc, khi cô nhìn thấy đám người xa lạ trước mặt, không nén nổi kinh ngạc xen lẫn tò mò. Cô bèn lên tiếng:

- Xin hỏi các vị là? Tìm ai vậy?

Người phụ nữ trung niên to béo, mồ hôi nhễ nhãi, đang đứng quạt tay, nghe vậy bèn lắc mông đi đến.

- Tiểu thư nhà cô đâu, mau kêu cô ta ra đón ta, chúng ta được lệnh đến đón tiểu thư ngươi về.

Thật bất lịch sự và vô lễ, đã không nói rõ danh tính, lại còn dùng giọng điệu đáng ghét đó. Gương mặt như hoa nháy mắt xầm xuống, định bụng sẽ phát tính tình vì họ quá kiêu ngạo thì một giọng nói từ bên trong viện vọng ra:

- Tiểu Lạc đóng cửa, thả chó!

Nhận mệnh cô quay vô, cùng một loạt động tác liền mạch nhưng lại trầm ngâm trước lời Quân Khuynh Nhã.

- Bọn họ là ai? Ý mà tiểu thư nuôi chó từ bao giờ, sao chính cô là nha hoàn mà cũng không biết.

- Két.. ầm!

Cửa đã đóng mặc cho khuôn mặt đỏ rực vì trời nóng đang dần chuyển sang tím tái của lão thái bà.

- Các.. các người có biết ta là ai không? Mới vài năm không gặp các ngươi coi trời bằng vung muốn tạo phản rồi hả?

- Ta mới bất kể bà là ai, đây là trước cửa phủ ta, lời ta nói mới tính, nếu bà không bỏ thói kiêu căng và học được cách tôn trọng trước mặt ta và người của ta thì cút về học lại rồi đến.

Sau khi giọng nói thanh khiết như tiếng chuông ngân, nhưng cũng đầy nghiêm nghị biến mất cùng lúc đó là tiếng thét như lợn bị chọc tiết của lão thái bà.

- Á, á! Chuyện gì thế này ong, ong ở đâu ra thế này! Vù vù.. cứu ta với!

Lúc này đây người thả phấn hương thu hút lũ ong đốt lão thái bà đang ngồi thảnh thơi uống trà chanh, ăn bánh đậu đỏ. Khuynh Nhã mỉm cười nhớ lại hồi ức cũ, bà ta- Từ ma ma theo hầu qua môn lúc đại di nương xuất giá vào Quân tướng phủ- vẫn giống như lần đầu ta gặp hồi kiếp trước, kiêu căng, hóng hách, cậy già lên mặt không xem ai ra gì.

Kiếp trước vì mới tới thế giới này, nếu không phạm nghịch lân, thì nàng cũng không muốn quản nhiều lắm chỉ muốn sống yên ổn nên bị bà được nước lấn tới, hiện tại Khuynh Nhã muốn bảo vệ những người cô coi trọng, thật thống khoái khi thấy bà ta bị như vậy mặc dù làm vậy sẽ rước lấy sự trả thù của đại di nương nhưng nàng cũng mặc kệ, kiếp này nàng sẽ không nhượng bộ để mặc họ muốn làm gì thì làm tính kế mình.

- Tỷ tỷ, hay thật, đoán được thân phận của họ là người Quân tướng phủ luôn.. mà đệ không thích họ chút nào hết! Qua chuyện hôm nay xem họ có còn dám kiêu ngạo nữa không

Tiểu Ưu lon ton chạy lại bên chân Khuynh Nhã lên tiếng.

Nàng nhìn hai người họ cười an nhiên, cũng may Lạc Nhi và tiểu Ưu không hỏi nàng tại sao biết được những người bên ngoài là ai, lúc nào cũng lấy nàng làm trung tâm.

- Hầy, ta làm vậy chắc ngày tháng sau này ở Quân tướng phủ sẽ không được yên ổn.

Nàng làm bộ than vãn thì rước lấy ánh mắt liếc nhẹ của tiểu Lạc

- Tiểu thư mà sầu lo chuyện đó thì mặt trời có mà mọc hướng Tây.

Chỉ có tiểu khả ái Vô Ưu cho là thật liền lên tiếng

- Có đệ ở đây, đệ sẽ bảo vệ tỷ!

Nụ cười rạng rỡ ẩn hiện trên môi của Khuynh Nhã.

- Đệ tốt nhất nha! Chụt!

Sau âm thanh mềm nhẹ, như tan chảy vào lòng người, là một cái hôn ngay mặt, nàng không kiềm được nựng hai gò má phún phính của tiểu Ưu Ưu đến ửng hồng

- Á.. buông đệ ra, đừng có xem đệ là con nít, đệ nói thật mà, đại trượng phu nói được làm được!

Kèm theo đó gò má phồng lên, hai con mắt lúng liếng, mở to hết cỡ như sợ người khác không tin mình.

- Hảo, tỷ tin, haha, đáng yêu quá đi mất.

- Tỷ hảo xấu! Đệ không chơi với tỷ nữa, hứ!

Tiếng cười nô đùa vang vọng khắp biệt viện, mà quên đi đám người đang đau khổ bỏ chạy cố trốn thoát khỏi lũ ong rượt đuổi.

Sau một hồi tiếng hô hoán, hoảng sợ ngoài cửa bỗng chốc tĩnh lặng. Ba con người kia dường như quên luôn chuyện đang xảy ra bên ngoài phải nói là không đoái hoài, tiếp tục làm công việc của mình.

Người thì tiếp tục tận hưởng vị trà chanh mát lạnh vừa xem sách thuốc, người thì đang bận bịu thu dọn đồ đạc dù sao họ cũng phải đến kinh thành, người thì cố gắng luyện võ.