Chỉ Sủng Ái Phi Của Ta

Chương 5: Quân tướng phủ 2



- Tiểu thư, lão nô biết sai rồi! Ta là, Từ ma ma theo hầu đại phu nhân, vì quá nhớ thương tiểu thư nên lão gia và phu nhân sai lão đến để mời người về! Xin người cho phép lão nô được diện kiến để nói rõ hơn ạ!

Giọng nói khàn khàn, hạ thấp, nghe qua như tôn kính trăm bề nhưng không khó nhận ra sự nghiến răng nghiến lợi trong từng câu chữ.

Bà ta dù uất giận nhưng không thể làm gì khác vì đây là lệnh của lão gia, giờ bà tức giận bỏ về cũng không thỏa đáng, chỉ dám nuốt xuống nghĩ trong lòng rằng:

- Hãy chờ đó đợi về Quân tướng phủ ta sẽ kêu chủ mẫu thay ta báo mối thù sỉ nhục ngày hôm nay.

- Tỷ tỷ, giờ chúng ta làm gì đây?

Vô Ưu trông đợi Khuynh Nhã sẽ ra chủ ý gì chỉnh bọn họ nhưng không, cậu phải thất vọng rồi!

- Cho bọn họ vào đi!

Nàng cũng biết nên dừng đúng lúc, giáo huấn vậy cũng đủ rồi, họ đã xuống nước, nếu làm quá, chọc họ nóng nảy cũng không tốt, ảnh hưởng đến kế hoạch sau này! Nhưng nếu còn dám! Nàng sẽ không buông tha một cách dễ dàng như vậy! Đôi mắt lóe lên sự ánh nhìn nguy hiểm rồi biến mất.

- Ôi trời! Thì ra là Từ ma ma, sao ngay từ đầu bà lại không nói rõ, làm ta cứ tưởng! Dạo này, đầu trộm đuôi cướp cũng nhiều, ở biệt viện này chỉ có hai nữ tử yếu đuối và một đứa nhỏ, nên ta phải cảnh giác chút. Ta thật có lỗi quá đi! Tiểu Lạc còn không mau cùng ta lại nhận lỗi với Từ ma ma.

Khuynh Nhã giả vờ yếu đuối, hoảng sợ như không tin trước mắt là người tướng quân phủ.

Không đợi Khuynh Nhã và tiểu Lạc nhận lỗi bà vội vàng khom người nói:

- Lão nô nào dám, là lão thất lễ trước, không nói rõ ràng gây ra hiểu lầm lớn vậy!

- Bà ta cũng không ngốc! Nàng thầm nghĩ.

Vì bị ong đốt một lần, bà dám chắc đó không phải sự ngẫu nhiên, lại thêm hàm ý lẫn trong câu nói của vị Quân tam tiểu thư này, nên nào dám mạo phạm.

Sau khi bà ta kể lễ ra một hồi nỗi nhớ của lão gia phu nhân, nếu nói Quân Mộ Trì- phụ thân kiếp này nhớ mong nàng còn tin, còn phu nhân trong miệng Từ ma ma chính là người thiếp của cha thân thể này, khi mẹ nàng qua đời không lâu sau bà ta được phù lên làm chính thất.

Trước kia khi mới xuyên qua nàng từng nghĩ ông không thương thân thể này mới đẩy đến biệt viện xa xôi này, hóa ra đó là do bà ta một tay sắp đặt. Vì quanh năm ông canh giữ nơi biên cảnh, tâm hệ dân chúng, cứ nghĩ vị kế mẫu này chăm lo tốt cho cuộc sống của gia đình, bao gồm nàng, không ngờ bà ta toàn nói dối, mà tính cách thân thể này cũng khá yếu ớt, nhiều bệnh mà cũng do bà ta một tay sắp đặt, mượn cớ nói để nàng lên núi tầm sư học đạo, tốt cho sức khỏe gì đó đó, ông là một võ tướng, nghe vậy cũng ổn nên chấp nhận. Bên cạnh đó, vài năm mới quay về Kinh đoàn tụ gia đình một lần rồi lại nhanh chóng khởi hành trở lại quân doanh, nên không có thời gian quan tâm nhiều. Nay, biên cảnh không còn hỗn loạn như trước, không cần vị tướng quân như ông cứ chăm chăm nhìn, nên ông được phép quay lại kinh thành, nói dễ nghe là đặc ân, khó nghe là quy ẩn, giao lại binh quyền cho vua.

Cũng nhờ vậy, mới có việc nàng trở về nhà trong lúc này, ngoài ra vị kế mẫu còn muốn sắp đặt hôn nhân cho nàng thay nữ nhi của bà ta gả nên mới để Từ ma ma hăm hởi đến đón sẵn tiện cho nàng một hồi mã uy, nhưng không ngờ nàng không giống như kiếp trước cũng chẳng giống linh hồn thể xác này nữa. Nàng là người không những mang trí tuệ, hơi thở, kiến thức hiện đại, mà còn trải qua gần hai mươi năm thăng trầm biến cố. Những chuyện tang thương nơi hoàng quyền tranh đấu, ăn thịt người không nhã xương, nàng còn lạ gì! Mặc dù kiếp trước thua, thua vì một chữ yêu, thật đúng với ngạn ngữ kẻ đem tim dâng lên trước đã định sẵn là kẻ thua cuộc trong ván bài.

Nhưng hình như lần này sớm hơn vài tháng so với kiếp trước, chẳng lẽ triều đình xảy ra chuyện, nên phụ thân quay về kinh sớm, tình tiết có biến vì nàng trọng sinh lần nữa.

Gác lại những đau thương trong quá khứ, sau khi thu xếp đồ đạc ít ỏi, những độc dược đã bào chế, cùng sợi dây chuyền pha lê tím đã xuyên không cùng mình, kiếp trước nàng luôn để nó trong hộp, lần này nàng đeo nó lên cổ và thật không ngờ phát hiện ra một bí mật ẩn giấu đằng sau đó.

Nàng, tiểu Lạc và Vô Ưu lên xe ngựa cùng đoàn người Từ ma ma khởi hành trở về Quân tướng phủ.

Hai cỗ xe ngựa một trước một sau cứ thế tiến về phía trước. Hướng về Kinh thành xa hoa tráng lệ nơi kiếp trước đã từng là nơi nàng tưởng chừng như hạnh phúc hóa ra đó chỉ là do nàng quá ảo tưởng, tự tin vào chính mình để rồi nhận lại cay đắng, chua xót.

Dù không muốn nhưng người ta thường nói, chạy trời không khỏi nắng, chỉ cần không phạm sai lầm kiếp trước, giữ cái đầu lạnh, giữ thật chặt tim mình, rời xa nhưng mảng tối trong tranh đấu này. Những có chăng sẽ thật theo suy nghĩ ấy.

Lúc này đây trong thư phòng tại Tĩnh vương phủ.

Ánh nắng xuyên qua từng tán lá, gió thổi nhẹ, xào xạc, chiếu rọi lên bóng lưng thẳng tắp nhưng cô đơn của một nam nhân đang đứng trước cửa sổ chắp tay phía sau lưng, đôi mắt thanh lãnh, như chim ưng lại mang nỗi buồn tương tư xa xăm chờ đợi ngày trung phùng, rồi mâu trung lóe ra tia sáng đầy kiên định, như một lời thề son sắt vừa được phát ra trước các vị thần.

- Đã hai năm trôi qua, thật tốt cuối cùng cũng sắp gặp lại nàng. Nàng sống có tốt không? Lần này hãy để ta đuổi theo nàng. Dù kế hoạch trả thù bao năm nay có tan thành mây khói, ta cũng không để nàng chịu bất kì tổn thương gì nữa?

Sau ba ngày đường xá xa xôi, từ thôn Sơn Trà cuối cùng xe ngựa cũng tới Kinh Thành, qua ba khắc chung, xe ngựa ấy đã dừng lại trước cửa chính Quân tướng phủ. Cả chặn đường lại bình an vô sự không hề có bất kì phục kích nào diễn ra, như trong quá khứ.

- Quái lạ! Ta rõ ràng là cảm nhận được sát khí theo nhưng khi qua Hà Khê huyện thì không còn cảm nhận gì nữa. Thôi kệ, như vậy cũng tốt ta đỡ bại lộ khả năng của mình.

Quân Khuynh Nhã nghĩ thầm nhưng nàng không ngờ mọi việc được vị vương gia nào đó quét sạch hết để nàng bình an trở lại Kinh đô.