Chỉ Sủng Ái Phi Của Ta

Chương 7: La Vân Lâu



Lúc này trên lầu, có ba con người có khí chất khác nhau. Người có gương mặt anh tuấn hơi chút trẻ con, khoác lên người lam y nhưng giờ phút này đôi chân mày nhíu lại, sắc mặt ngưng trọng ánh mắt biểu lộ sự khó hiểu.

Nam nhân khác một bộ ngân y rộng rãi, dung mạo bất thực yên hỏa, nhưng có phần xanh xao vẫn luôn uống trà, đôi mắt tinh anh, nhưng lại vài phần tĩnh mịch, một bộ chẳng màn thế sự, nhưng ẩn chứa bên trong lại tràn đầy sự nhạy bén, lãnh khốc, trí tuệ của một vương giả tiềm ẩn. Rõ ràng đôi mắt và dung mạo có phần không ăn nhập nhưng lại hoàn hảo vô khuyết.

Đứng gần cửa sổ khoác lên thân bộ hắc sam y, bó sát, đôi mắt trông xuống sảnh, rơi vào trầm ngâm là một nam nhân dáng người cao lớn, cường tráng toàn thân tỏa ra sát phạt, mái tóc bạch kim xõa tung phía sau lưng. Vị hắc y phá vỡ không khí năng nề tỏa ra bên trong phòng.

- Đệ mấy tháng nay cư xử rất lạ, thật sự muốn làm vậy sao, chuyện này hết sức nguy hiểm, cần bàn tính kĩ càng, không được hành động lỗ mảng, tại sao phải..

- Á á á.. Rầm.. rầm

Bất ngờ tiếng động dưới lầu cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người. Cả ba nhìn nhau khó hiểu. Nhận thấy sự bất thình lình xảy ra, vị thiếu niên gương mặt hơi trẻ con vội chạy ra cửa kéo một tiểu nhị hỏi xem chuyện gì đã xảy ra

- Ngươi lại đây! Chuyện gì sao mà ồn ào thế?

- Dạ, vị khách quan này người không biết bên dưới đang có đánh nhau, một nam nhân trêu ghẹo vị cô nương, bị đệ đệ của nàng ta đánh. - Tiểu nhị lo sợ, nhưng cũng đầy bát quái trả lời.

- Cái này ta biết, nhưng như vậy thì có gì mà ồn ào đến thế?

- Vị khách quan ngài không biết, người bị đánh đó là con trai độc nhất của Hầu phủ và Mạc phủ, đệ đệ của vị cô nương kia còn nhỏ tuổi mà võ công cũng không tồi, nhưng bất cẩn bị tiểu Hầu gia đánh lén làm ngã, cô nương kia tức giận vậy mà hủy đi cái đó của hắn, giờ đang gặp rắc rối quan binh đang bao vây bọn họ.

- Hủy cái đó là gì? - Vị công tử lam y nghi hoặc hỏi lại.

- Là cái đó..

Mặt gã tiểu nhị nghẹn đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống phía dưới, vị lam y cũng nhìn theo cũng may Lục vương gia đứng ra giải vây cho tên tiểu nhị.

Trở lại một nén nhang trước, ở ngoài sảnh khi ba người họ an vị xuống, những tiểu nhị ở đây đều được đào tạo tốt nhất. Dù thấy quần áo họ không đắt tiền, nhưng vẫn cư xử đúng mực, khéo léo, khiêm tốn. Lúc này, ở một bàn cách đó không xa có một đám công tử, quần áo lụa là, gấm vóc, nhưng mọi người ở đây ai cũng biết là bọn ăn chơi trác táng. Thấy hai nữ một thằng nhóc bước vô liền cá cược ai đem được mỹ nhân đi giữa kia về, thì một nam nhân máu mặt nhất ở đó đứng dậy tiến về phía nàng. Giả bộ nghiêm chỉnh, nhưng tròng mắt lộ vẻ háo sắc, mở quạt để trước ngực rồi lời nói phát ra thật muốn bị đánh

- Mỹ nhân, bàn hôm nay ta mời, nàng theo ta về nhà, cho nàng làm thiếp, để nàng vinh hoa phú quý một đời. Sao hả?

Một tay chống hông một tay chống quạt lên bàn.

Tiểu Vô Ưu đang ăn mê say, biết tửu lâu này là người của tỷ tỷ mở, trong lòng cảm thán mùi vị thật tốt thì nghe thấy vị khách không mời dùng lời lẽ vô lễ, khinh nhục tỷ bèn nói

- Tỷ, chó ở đâu sủa mà không có người quản vậy ạ?

Tiểu Lạc định phát tiết, thì nghe tiểu Ưu nói vậy bèn dựa theo mà phản kích

- Tỷ nghe thấy phát ra từ hướng đó, thật tội nghiệp ra đường chưa uống thuốc cứ sủa inh ỏi.

Phụt.. haha.. haha..

Nghe cuộc đối thoại của hai người, mọi người trong khách điếm người thì không kìm giữ được cười ngất, người đang uống rượu cũng phun ra.

Nhân vật trong cuộc đối thoại của người nữ và đứa trẻ mới đầu nghe không hiểu dáo dát nhìn xung quanh.

- Chó? Ở đâu?

Hắn nghĩ ngợi một lúc, lại nghe tiếng cười những người xung quanh, chợt tỉnh ngộ sau đó mặt đỏ tía tai phát hiện người bọn họ chửi là mình, cũng không quên quay lại hét đám khách nhân đang cười kia.

- Các ngươi.. Mấy người cười cái gì, im hết cho bổn hầu. Ngươi đừng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Có biết ta là ai không, ta là con trai của Hầu phủ, ngay khi bổn hầu còn nhẹ nhàng, hãy ngoan ngoãn theo ta nếu không ngay cả thiếp cũng đừng hòng.

Nói xong hắn định chạm vào mặt Khuynh Nhã, thì tiểu Vô Ưu, đã đứng dậy thay tỷ hất bát nước vô mặt hắn, hét lên

- Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu ấy chạm vào tỷ ta!

Với thân thủ của tiểu Ưu đối phó với tên ăn chơi trác táng là dư sức rốt cuộc cũng đánh hắn té lăn quay ra đất nhưng trong lúc quay lưng lại cùng Khuynh Nhã cười như muốn được khen thưởng thì bị hắn đánh lén cũng may Khuynh Nhã ra tay kịp thời, vì khi thấy tiểu Ưu một đứa trẻ nhưng lại xuất đầu thay mình, lo lắng nên cũng dõi theo. Dù tiểu Ưu không ra tay nàng cũng có biện pháp chỉnh chết hắn. Nhưng hắn dám làm Vô Ưu bị thương thì nàng sẽ không nhẹ tay tha cho.

Nàng đá một cú thật mạnh vào phía dưới của hắn, sau đó đạp vào bụng khiến hắn quăng ngã nát bét trên bàn đối diện, xem hắn làm sao hại cô gái nhà lành khác.

Trở lại với ba vị trên lầu.

- Ta chưa hỏi xong mà sao huynh đuổi người đi rồi.

Vị Quân thiếu gia này vẫn không chịu bỏ qua cho nghi vấn ấy. Hạ Hầu Khanh Nhan nãy giờ im lặng lấy tay đập một phát vào vai của hắn, không giải thích bước xuống dưới lầu

- A, đúng rồi xuống dưới sẽ hiểu chuyện gì cần gì đứng đây hỏi

Hắn ton ton chạy theo phía sau. Còn Hạ Hầu Tĩnh Vân cũng tò mò vị cô nương nào lá gan lớn vậy, định bước theo chợt tim hắn nhói lên một cái.

- Tại sao tim ta đập nhanh đến thế!

Nhưng rất nhanh Tĩnh Vân thong thả dời bước theo cùng.

Ba người trong phòng chính là Tam vương gia - Hạ Hầu Khanh Nhan trong bộ hắc y, lục vương gia_ Hạ Hầu Tĩnh Vân khoác ngân y, ca ca Khuynh Nhã - Quân Mộ Hiên là lam y.