Chỉ Sủng Ái Phi Của Ta

Chương 8: Phụ thân xuất trướng



Khi ba người bước xuống đại sảnh, cảnh tượng trước mắt khiến cả ba ngạc nhiên sửng sốt, mừng rỡ, tức giận.

Người thứ nhất ngạc nhiên, lẫn hứng thú vì cô gái nhìn có vẻ khuê nữ nhu nhược, vô hại lại có thể ra tay, hủy đi thứ quan trọng của một nam nhân.

Người thứ hai, sửng sốt, một lát ngưng trọng, vì người trước mắt là muội muội ruột của hắn nha. Mặc dù đã vài năm không gặp nhưng không khó nhận ra, vì muội ấy rất giống nương thân. Sao muội ấy lại xuất hiện ở tửu lâu mà không phải Quân tướng phủ.

Mặc dù vị muội muội từ nhỏ luôn ở biệt viện để tịnh dưỡng, nhưng mỗi năm khi cha về cô cũng về, sau đó không biết vì sao lại trở về biệt viện. Lúc đầu, hắn cũng muốn thân cận quan tâm dù sao cô cũng là muội ruột của hắn, nhưng thấy hắn cô lại tránh xa như chuột thấy mèo, biểu lộ sự nhát gan, yếu đuối. Dần dần hắn cũng quen, lười tiếp cận cô, sau đó tình cảm huynh muội cũng nhạt dần.

Nhưng giờ trước mắt hắn là gì đây, tên Ngụy Nhất Lâm cả khuôn mặt cũng coi như ưa nhìn chỉ là cặp mắt trũng sâu cho thấy túng dục quá độ, giờ nổi những mụt nước đáng sợ, quần áo sang trọng trở nên rách nát, một tay hắn đang bụm của quý phía dưới, mà người dám ra tay với tên Hầu phủ lại là Quân Khuynh Nhã- muội muội hắn. Quân Mộ Hiên không dám tin bước lên trước để xem kĩ.

Trong khi đó, Hạ Hầu Tĩnh Vân, khi ánh mắt lướt qua dáng người mảnh khảnh, nghiêng mặt lộ ra khóe mắt có một đóa hoa, xuyên bộ hồng y tuy hơi cũ, mộc mạc nhưng không che lấp được khí chất cùng dung mạo diễm áp quần phương, hắn như chết đứng, ngạc nhiên mừng rỡ rồi lại lo sợ bất an cô sẽ dùng ánh mắt gì nhìn hắn: Căm hận, xa lánh, hắn tâm trạng hỗn loạn.

Thật không ngờ gặp nàng sớm như vậy. Biết nàng ở biệt viện nhưng không dám lại gần, chỉ dám nhìn từ xa, lòng xót xa nhớ lại. Nhưng hắn chợt nhớ bây giờ đã quay lại lúc đầu khi họ chưa thành hôn nên duy trì bình tĩnh lại. Sau đó lục vương gia hắn bão nổi, vì trước mắt là gì, cả đám người đang muốn ức hiếp nương tử của hắn, điều này không thể tha thứ được.

Hạ Hầu Tĩnh Vân định nhảy ra thì một âm giọng vang dội mạnh mẽ, chứa phẫn nộ từ ngoài vọng vào sau tiếng quát của tên tiểu Hầu gia.

- Còn đứng đần ra đó mau bắt ả lại cho ta?

- Ai dám bắt nạt nữ nhi của lão tử?

Qua giọng nói có thể nghe được là một người trung niên, bóng dáng vững chãi, hiên ngang của một người trải qua nhiều sương gió, máu tanh, dần hiện ra trước mắt.

Khi nghe âm thanh phát ra đầu tiên, Quân Khuynh Nhã cả người run lên đôi mắt ngấn lệ, không phải vì sợ hãi, mà là vì cô nhận ra người lên tiếng này là ai, cảm động, đau lòng, chua sót lấp đầy trong cô.

Phụ thân mà cô thừa nhận, và thật lòng coi ông như cha ruột ở thế giới này. Chắc ông đã về và biết cô đến đây nên lập tức chạy đến.

- Nhã Nhi đừng sợ có phụ thân.

Giọt nước không kiềm được lặng yên chảy xuống và biến mất dưới lớp áo của cô.

- Phụ thân!

Tiếng gọi nỉ non, như ủy khuất, sợ hãi khác hẳn với dáng vẻ khí phách, bạo ngược hồi nãy khi cô trừng trị Ngụy Nhất Lâm đâu rồi.

Khách quan ở đây cũng hoảng hốt, trên trán xuất hiện ba vạch đen, vì thái độ thay đổi 360 độ của cô nghĩ thầm:

- Cô nương à, ngài cũng không nên chuyển biến nhanh vậy chứ!

- Kẻ nào.. Quân tướng, ngài không thấy, ả ta làm gì ta sao, ngài định bao che, coi thường vương pháp?

Không để phụ thân bênh vực cô lên tiếng, mỗi tiếng cô phát ra đều nhấn mạnh những việc hắn đã làm.

- Vậy ra ta đã phạm lỗi sao. Tội bị người khinh nhục, tổn hại danh tiết mà trả đòn, tội thấy trẻ nhỏ bị đánh mà can thiệp, hồi trả người đánh. Vậy ra luật pháp hiện tại là Hầu phủ gia đưa ra hay sao?

- Ngươi nói bậy, ta..

- À có một chuyện ta có lòng tốt nhắc ngươi, giờ mà không về chữa trị, có mà hoa đà tái thế cũng không cứu nổi ngươi.

Nghe lời cuối của cô tên Ngụy Nhất Lâm, sắc mặt xanh mét, sợ hãi, hắn dù háo sắc, ăn chơi đàng điếm, cưỡng ép dân lành, nhưng hắn cũng không ngu ngốc.

- Ngươi..

Lật đật hắn kêu gã sai vặt đỡ hắn về. Những người ở đây, có người hả hê khi người gặp họa, cũng hết hồn may mắn vì cô gái nhỏ thân thủ lại tốt- mình đã không trêu chọc, cô nương này lại là nữ nhi của Quân đại tướng quân nữa chứ.

Bất chợt lão Quân tướng nhìn thấy Quân Mộ Hiên, cơn tức ông dâng lên định gọi khiển trách vì sao thấy muội muội mình gặp nạn mà khoanh tay đứng một bên nhìn thì thấy hai vị vương gia cũng cách đó không xa, theo lễ quân thần bước lên:

- Thần Quân Mộ Trì tham kiến..

- Lão tướng quân, không cần giữ quân thần chi lễ, chúng ta đều đang ở ngoài không phải trong hoàng cung.

Hạ Hầu Tĩnh Vân thấy ông định hành lễ thì vội vàng ngăn cản, đây là nhạc phụ tương lai sao hắn dám bất kính.

Lúc này Quân Khuynh Nhã nghi hoặc, không biết cha đi phương hướng đó làm gì, định bước theo, thì âm thanh của phụ thân vang lên. Giọng nói người đó vang sau, cả người cô cứng lại, sự đau lòng, cùng hận ý, tỏa ra nơi dáy mắt, máu huyết trong người cứ cuồn cuộn dâng trào khiến nàng hít thở không thông, cố gắng bỏ ngoài tai điều chỉnh trạng thái và hơi thở. Vẫn nghĩ đã có thể quên đi, buông bỏ quá khứ nhưng khi nghe âm thanh trầm thấp, từ tính quá đổi quen thuộc ấy, nàng biết có lẽ hận càng nhiều yêu càng sâu.

Sau khi sự ra mặt của Quân tướng quân và hai vị thân phận đặc biệt, mọi người ý thức được không nên tò mò nên tản ra.

Quân Khuynh Nhã giờ đây chỉ muốn cách thật xa, không liên quan với đám hoàng tộc này, dù cố gắng kiềm lại, nhưng nỗi u oán như sóng triều ập tới làm cô khó thở. Nhưng may thay tiếng phụ thân đã kéo nàng khỏi sự bi thương thống khổ, pha lẫn hận ý.

- Tiểu Khuynh con lại đây!

Cô biết mình cần phải học cách không để lộ bất kì ý nghĩ nào của bản thân trên khuôn mặt, cô cúi đầu kiềm nén lại biểu tình, khi ngẩng đầu thái độ hòa nhã, đúng mực đi tới.

- Dạ, phụ thân!

- Đây là Tam nữ nhi của thần! Không hiểu phép tắc đã làm kinh động đến hai vị vương gia, kính mong nhị vị vương gia bỏ qua!

- Thần nữ có tội, mong hai vị vương gia trách tội.

Dù ông nói vậy, nhưng cũng không có ý định kêu con mình tạ lỗi, đơn giản, ông không nghĩ cô hành động vậy là sai, rất có bộ dáng, kiên quyết, tự tin giống ông lúc trẻ, đáng tiếc lại là nữ nhi.

Hạ Hầu Tĩnh Vân nãy giờ vẫn luôn chú ý đến Khuynh Nhã, dù nàng cuối đầu bộ dạng trở về nhu thuận nhưng khi nãy sát khí như ẩn như hiện vẫn có thể nhận ra. Mặc dù hơi khó hiểu tại sao giờ phút này Khuynh Nhã lại xuất hiện ở đây, không phải bọn họ sẽ gặp nhau trong sinh thần bốn mươi của Quân tướng quân sao, nhưng rồi ý nghĩ cũng dập tắt, gặp nàng sớm cũng tốt, còn về sát khí trên người nàng, hắn chỉ nghĩ do còn tức vụ tên Ngụy Nhất Lâm đã vô lễ. Mắt hắn lóe lên tia âm trầm, miệng cười như hồ ly thề sẽ không bỏ qua người động đến nàng.

- Không có gì, chuyện hôm nay cũng không phải lỗi tam tiểu thư, tam ca và ta đều cảm thấy nàng tài mạo hơn người, gặp chuyện không nóng, Hầu phủ dù có cáo trạng lên, hoàng thượng cũng không trách tội đến trên người nàng. Ngài cứ yên tâm.

- Đệ nói phải không?

- Ừm!

Hạ Hầu Khanh Nhan lên tiếng đáp lại là cái gật đầu trầm mặt nhìn Tĩnh Vân, hắn tuy có chú ý đến Khuynh Nhã nhưng cũng không quên vị đệ đệ đứng cạnh bên mình. Hắn hơi khó hiểu, trước giờ vị đệ đệ luôn nguội lạnh, trời sập cũng bình tĩnh ứng đối, hồ ly một dạng đem người khác vô bẫy tại sao hôm nay để lộ cảm xúc lúc lo lắng, ưu tư, hoan hỉ ra bên ngoài. Ánh mắt lóe lên sự tàn độc, lẫn đề phòng, vì nàng có thể sẽ trở thành điểm yếu của lục đệ, nhưng cũng không giảm việc hắn đối với tiểu cô nương này nảy sinh hứng thú.

Còn về Quân Mộ Hiên đang quan sát tiểu muội Khuynh Nhã thì nhận thấy ánh mắt sắc lẽm, cảnh cáo của phụ thân bắn tới, hắn biết lát về phủ hắn tiêu chắc.

Thấy muội muội bị người ta ức hiếp không giúp còn đứng ngoài nhìn. Mộ Hiên cảm thấy rất oan, hắn căn bản không biết dưới lầu là muội muội cho đến khi phụ thân xuất hiện.

Ngoài ra còn bởi vì hắn đi chung với Hạ Hầu Khanh Nhan- người có khả năng trở thành người kế vị, như vậy chẳng khác nào để Hoàng Thượng nghĩ Quân tướng phủ không còn trung lập mà đã ủng hộ tam vương gia.