Chỉ Sủng Ái Phi Của Ta

Chương 9: Ngột ngạt



Trước khi đi ra khỏi tửu lâu Hạ Hầu Tĩnh Vân nhìn thấy Khuynh Nhã vẫn đang cúi chào, ánh mắt dừng lại nàng vài giây, tựa như chỉ cần nhìn nàng vậy là hắn đã thỏa mãn.

Đoàn người vương gia rời khỏi, Quân tướng quân, nàng cùng đại ca cũng cất bước trở về phủ, không quên nhắn chưởng quầy khi kết tổng thiệt hại thì tự gửi đến Hầu phủ nhận tiền.

Lúc này một vị thiếu niên trẻ bộ dạng thanh tú, khoác lên bộ thanh sam, tao nhã, độc lập, từ bên ngoài bước vào đi ngang qua Khuynh Nhã hai người ánh mắt chạm nhau, chỉ trong tích tắt vị thiếu niên thấy tín hiệu sẽ hẹn ngày gặp mặt sau, hắn nghĩ: Cuối cùng chủ nhân đã trở lại Kinh thành, rồi bước về phía chưởng quầy, thì ra đây là lão bản của tửu lâu.

Trên xe Quân Mộ Trì mới hỏi Khuynh Nhã việc mà ông thắc mắc nãy giờ.

- Khuynh Nhã, sao giờ này con lại ở tửu lâu, ta nghĩ con về tới Quân tướng phủ rồi chứ.

Cô ngập ngừng, trầm tư giây lát rồi ngây ngô trả lời:

- Con cùng Từ ma ma sắp tới phủ, thấy cũng còn sớm nghĩ mọi người chưa thức, phụ thân thì vào triều chắc chưa về, nên con để Từ ma ma ở lại phủ trước để báo con đã tới, chứ không di mẫu lại lo, con cùng với tiểu Ưu, tiểu Lạc đi dạo xung quanh thì thấy tửu lâu khá bắt mắt nên vào ăn sáng sẵn chờ phụ thân về chung. Chuyện sau đó chắc phụ thân cũng biết.

- À đây là tiểu Ưu, con đã nhận nó làm đệ đệ.

Sao khi Khuynh Nhã giới thiệu, Vô Ưu ngoan ngoãn, trình ra bộ mặt đáng yêu nhất hành lễ với Quân Mộ Trì và chào Quân Mộ Hiên.

- Ưu Ưu có lễ phụ thân, chào đại ca ca.

Một đứa bé dễ thương không hề sợ hãi bởi khuôn mặt nghiệm nghị, có phần hơi dọa người của Quân Mộ Trì, nhanh chóng chạy lại thân cận bên người ông.

Vị tướng quán lừng lẫy, mới đầu còn tỏ ra thái độ nghiêm trang dữ tợn, nhưng đối mặt với đứa con gái và đứa bé mà nhu hòa hơn.

Trò chuyện một lúc ông chợt nhớ đến vấn đề bắn mắt qua Mộ Hiên hỏi:

- Còn con Mộ Hiên, muội muội bị bắt nạt mà con không quan tâm đòi lại công đạo cho nó, con làm đại ca kiểu gì vậy?

Mộ Hiên định lên tiếng thì Khuynh Nhã đã ra mặt nói trước ánh mắt nghiêm nghị chân thật.

- Phụ thân chuyện này là do con muốn tự mình giải quyết. Con muốn mình trở nên mạnh mẽ, khi bị kẻ khác bắt nạt cũng muốn nghĩ cách giải quyết trước.

Cô nở nụ cười manh nói tiếp:

- Với lại con đến tửu lâu ca ca cũng đâu có biết sau người trách huynh ấy được.

Thấy ông định phản bác Khuynh Nhã đổi chỗ trên xe ngựa ôm cánh tay ông mè nheo.

- Con biết người lo lắng, nếu không đánh lại con tìm cứu viện. Con vừa về phủ mà phụ thân cứ mặt nặng hoài, người không vui con về nhà sao.

Ông trợn mắt chỉ tay vào đầu Khuynh Nhã mắng yêu:

- Cái con bé này, lớn rồi cánh cứng không biết sợ gì cả.

Cô dựa vào ông, hai tay ôm lấy thắt lưng ông, không quên đánh mắt như ngụ ý sẵn tiện chào hỏi:

- Muội đã giúp huynh giải vậy nha!

Với vị đại ca Quân Mộ Hiên.

Xe cuối cùng cũng dừng bánh, lại một lần nữa cô đứng trước cửa phủ, đám người cùng bước xuống. Vô Ưu giả bộ hồn nhiên nắm vạt áo cô nhỏ giọng hỏi.

- Chúng ta được vô rồi hả tỷ tỷ, không cần phải thông báo, đứng chờ ngoài nắng nữa hả.

Tiếng nói không lớn không nhỏ nhưng đủ lọt vào tai hai người, lão tướng quân nhíu chặt lông mày quay qua ôm Ưu Ưu lên nghiêm giọng hỏi:

- Tiểu Ưu con nói cho phu thân nghe, thông báo, chờ ngoài nắng gì hả..

- Thì buổi sáng con cùng tỷ tỷ, cùng Lạc tỷ tới phủ nhưng..

- Vô Ưu! - Khuynh Nhã cắt ngang lời đứa nhỏ nhưng Quân Mộ Trì đanh mặt quát Khuynh Nhã rồi quay qua Vô Ưu hỏi tiếp:

- Quân Khuynh Nhã con im lặng cho ta, Tiểu Ưu con nói tiếp!

- Chúng ta đang bên ngoài cửa thưa phụ thân- Cô không bỏ cuộc tiếp tục lên tiếng như nhắc nhở không nên làm lớn chuyện ở bên ngoài phủ.

Lão tướng quân trong cơn tức giận bửng tỉnh, đuổi mọi người vô nhà.

- Hảo, chúng ta đi vào!

Không quên nhẹ giọng sợ làm Vô Ưu kinh hoảng: - Tiểu Ưu lát nói tiếp cho phụ thân nghe, không sợ tỷ tỷ con.

Bên trong sảnh tướng phủ lúc này đầy người bao trùm không khí ngột ngạt, tĩnh lặng.

- Tiểu Ưu con nói, đừng có nhìn Khuynh Nhã, ta làm chủ cho con.

- Tỷ.. Từ ma ma kêu tỷ, Lạc tỷ và con chờ một lát nhưng cửa đóng mãi không mở, con thấy cửa sau mở ra nhưng không thấy ai hết nên tỷ mới dẫn con đi tửu lâu dùng bữa sáng. Không phải cánh cửa bị hư hay người đi vắng sao ạ?

- Vô Ưu đệ im lặng cho tỷ!

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Ông và Quân Mộ Hiên lần đầu có cùng suy nghĩ:

- Khuynh Nhã vừa mới chịu uất ức bên ngoài giờ lại còn trong nhà nữa.

- Hà Tịnh Nhu, thân là phu nhân tướng phủ bà nói!

Ông bèn quay sang nghiêm giọng hỏi người phụ nữ trung niên nhưng làn da được bảo dưỡng khá tốt bên cạnh.

- Lúc nãy, là tôi không lo chu toàn, tôi đã xử phạt bọn thị vệ canh gác ngoài cửa phủ rồi.

- Phụ thân, chuyện này cũng không có gì, con chờ một chút cũng được, từ nhỏ con đã sống ngoài biệt viện nên hạ nhân trong phủ không biết đến con cũng bình thường. Chuyện này cứ dừng ở đây đi phụ thân, con thấy hơi mệt, con về phòng nghỉ được không ạ.

- Yên tâm ta sẽ cho con sự công đạo, con cũng mệt rồi cứ về phòng nghỉ đi!

Sao câu nói của cô khiến cho Quân Mộ Trì càng thêm áy náy, đau long, lại càng nghi hoặc lý do cô vẫn ở biệt viện từ nhỏ đến giờ.

Khuynh Nhã cũng biết chuyện này cũng không lớn, không ảnh hưởng đến địa vị của mẹ con Hà Tịnh Nhu, nên lấy lùi làm tiến, chỉ muốn cho bọn họ lời cảnh cáo rằng cô không dễ bắt nạt.