Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 202-2: Một phen trống mái (2)



Tại quầy tiếp tân, nhân viên nghe hai người họ hỏi về Đoàn Nam Phong thì liền tức tốc liên lạc với quản lý khách sạn. Ít phút sau, người quản lý khách sạn hối hả bước vào khu vực sảnh chờ dành cho khách VIP để gặp hai người họ.

Vừa nhìn thấy Đoàn Nam Phương, người quản lý khách sạn của Osaze liền nói: “Cô Nam Phương, thật vui vì được gặp lại cô. Tuần trước, ông chủ của chúng tôi hay tin cô mất tích thì liền cho người đi tìm kiếm, nhưng tìm kiếm hai ngày vẫn không gặp. Đúng lúc đó gặp được một người đàn ông có nét mặt khá giống cô, nhận là anh trai cô. Anh bạn đó nói mình tên là Đoàn Nam Phong và sau khi kiểm tra lại giấy tờ thuê phòng thì thấy đúng là như vậy. Cho nên ông chủ của chúng tôi đã đi cùng nhóm của họ để sang phía biên giới của Libya tìm cô. Nhưng họ đã đi bốn năm ngày nay rồi vẫn chưa thấy quay trở lại. Điều này khiến chúng tôi rất sốt ruột.”

“Osaze đi tìm tôi sao?” - Đoàn Nam Phương nghe xong liền khẽ hỏi lại.

Người quản lý khách sạn liền nói: “Phải, cậu chủ nhà chúng tôi nghe tin cô bị mất tích thì rất lo lắng cho nên đã bất chấp nguy hiểm leo lên trực thăng bay đến khu vực tâm bão để tìm cô.”

Đoàn Nam Phương nghe xong, mi mắt khẽ khép lại, không giấu nổi tiếng thở dài trong lòng.

“Osaze vẫn không chịu buông tay hay dù có buông tay cũng không thể cắt đứt được sợi dây tình cảm trong lòng?” - Đoàn Nam Phương tự hỏi thầm trong lòng.

Lâm Cát Vũ không quan tâm lắm đến việc Osaze nghĩ cái gì hay muốn cái gì. Điều anh quan tâm chính là tin tức về Đoàn Nam Phong và Dorothy. Cho nên anh vội vã hỏi lại: “Anh có nghe họ nói đi đến khu vực nào bên Libya để tìm chúng tôi hay không?”

Người quản lý liền nói: “Họ có để lại mấy người vệ sĩ ở đây để chờ tin tức nhưng bọn họ chờ đến nay vẫn không có tin tức nào liên lạc về.”

“Chúng tôi muốn gặp bọn họ.” - Lâm Cát Vũ nói nhanh.

Người quản lý khách sạn liền đồng ý: “Được, tôi sẽ sắp xếp cho hai vị.”

Ít phút sau, nhóm sát thủ của Lập Thế Khang, nhóm vệ sĩ của Tinh Vân và cả nhóm sát thủ của Michael, tổng cộng có hơn ba mươi người xếp hàng dài đi vào khu vực phòng VIP của sảnh khách sạn.

Sau khi gặp mặt và nghe họ báo tên, Đoàn Nam Phương liền ngạc nhiên hỏi nhỏ Lâm Cát Vũ: “Vì sao lại có người của Lập Thế Khang ở đây?”

Lâm Cát Vũ liền nói: “Lập Thế Khang hiện đã là chồng của Dorothy cho nên hai người họ đi cùng nhau cũng là chuyện dễ hiểu.”

Đoàn Nam Phương nghe xong liền tròn mắt kinh ngạc. Não bộ của cô nhanh chóng quay lại hình ảnh của Lập Thế Khang vào cái ngày đăng ký kết hôn của cô. Lúc đó tuy rằng cô không có tâm trạng để quan tâm đến vợ của chủ tịch tập đoàn Việt Lập nhưng cô vẫn nhớ đến cảnh tượng của ngày hôm đó.

Nghĩ đến đây, cô chậc lưỡi hỏi lại: “Cô Dorothy này có phải là cô gái mà chúng ta đã gặp ở phòng đăng ký kết hôn không?”

Lâm Cát Vũ liền gật đầu xác nhận: “Chính là cô ấy, cô gái ở bên cạnh Lập Thế Khang của tập đoàn Việt Lập khi ấy chính là em gái của em - Đoàn Nam Giao.”

Đoàn Nam Phương liền nhíu mày hỏi: “Vậy mẹ cô ấy mà chúng ta gặp khi đó chính là người phụ nữ chen vào cuộc hôn nhân của ba mẹ em hay sao?”

Lâm Cát Vũ nghe xong liền nhẹ giọng nói: “Dì ấy tên là Dora, trước đây cũng có quen biết với chị dâu của em. Sau khi tìm được họ thì em có thể hỏi cho rõ ràng.”

Đoàn Nam Phương lắc đầu nhăn mặt nói: “Còn gì để hỏi nữa. Em chán đến mức không muốn đối mặt với gia đình mình.”

Ngừng hột chút, Đoàn Nam Phương lại nó tiếp: “Lập tổng của Việt Lập thì em đã biết từ lâu nhưng thật không ngờ vợ anh ta lại là em gái cùng cha khác mẹ với mình. Đi một vòng lớn hóa ra những người xa lạ lại trở thành thân thích.”

Lâm Cát Vũ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, khuyên nhủ: “Em đừng nghĩ ngợi gì nhiều. Dorothy hay Lập Thế Khang dù có xa lạ với em thì họ cũng vì chúng ta mà lo lắng bỏ công việc chạy đến nơi này tìm. Đợi tìm được họ rồi hãy tính tiếp.”

Nghe xong những lời chí tình của Lâm Cát Vũ, Đoàn Nam Phương mỉm cười gật đầu: “Anh nói đúng. Dù thế nào thì họ cũng đã cất công lặn lội đến đây tìm chúng ta. Máu cũng được, nước cũng được, Tất cả rồi sẽ qua đi, chỉ có tình người là ở lại.”

Lâm Cát Vũ mỉm cười cầm chặt tay cô tán đồng: “Đúng đó. Em nghĩ được vậy thì anh cũng rất vui. Chúng ta có hai mắt phía trước là để nhìn về tương lai tốt đẹp, lỗi lầm trong quá khứ của người lớn hãy để gió thổi đi hết.”

- --

Chúc cả nhà buổi sáng vui vẻ và đừng quên ấn like sau khi đọc xong nhé. Mau mau cán đích lấy bão 30 chương nào. Yeah! <3