Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 89: Kế hoạch Giáng Sinh



Ông Minh nhìn ra được tâm trạng mất hồn vẩn vơ của con gái thì liền trấn an: “Ba mẹ sẽ ở nhà với con đến ngày hai mươi bốn. Sáng ngày hai mươi lăm ba mẹ sẽ đi Chicago ôn lại kỷ niệm. Cho nên từ ngày hai mươi lăm đến năm mới con phải ở nhà trông nhà bởi vì nhân viên họ cũng sẽ nghỉ để về bên gia đình. Bao gồm tài xế và quản gia.”

Bà Minh thấy Tinh Vân tròn mắt kinh ngạc nhìn ông bà thì bà liền lên tiếng giải thích: “Nhà ông ngoại con không có lệ này nhưng nhà ba con thì như vậy. Mẹ cũng nói là năm sau con đi lấy chồng cho nên Giáng Sinh này muốn ở bên cạnh con. Nhưng ba con nói con đã chia tay Nam Phong rồi thì năm sau chưa chắc tống con ra khỏi cửa được cho nên... ba mẹ ưu tiên đi về căn nhà cũ để ôn lại kỷ niệm.”

“Ôn lại kỷ niệm sao?” - Tinh Vân khó nhọc hỏi lại. Chuyện của ba mẹ mình, Tinh Vân chỉ hiểu sơ sơ còn cụ thể thế nào thì nàng không biết. Nàng không rõ họ có kỷ niệm gì “kinh thiên động địa” đến nỗi bỏ nàng ở nhà một mình. Biệt thự nhà họ Cao rộng đến vài chục mẫu đất, có đến mấy ngàn phòng, kêu nàng ở nhà một mình là cái lý gì? Đúng là không đâu nguy hiểm như nhà mà.”

Tinh Vân lại cắn môi nghĩ nghĩ: “Mà ba mẹ mình có kỷ niệm gì để ôn lại nhỉ?”. Máu tò mò trong cô liền nổi lên cho nên vụt ra miệng: “Ba à, ngày xưa hai người yêu nhau như thế nào mà hai người muốn ôn lại vậy?”

Ông Minh nhìn gương mặt hiếu kỳ của con gái rồi chậm rãi nói: “Mùa đông của ba mươi năm trước, ba mẹ lần đầu đón Giáng Sinh với nhau. Lúc đó, ba mẹ đã hứa với nhau rằng sau này Giáng Sinh sẽ luôn ở bên cạnh nhau.”

“Ngọt ngào vậy sao?” - Nghe ba nói xong, Tinh Vân liền cảm thán kêu lên. Hai mắt cũng nổi hình trái tim đỏ rực.

Bà Minh liền bồi thêm: “Lúc đó ba con còn tặng mẹ một sợi dây chuyền.”

Tinh Vân trố mắt hỏi: “Có phải sợi dây chuyền mở kho vàng nhà mình mà bà nội nói không?”

“Chính là nó!” - Hai người đồng thanh đáp.

Gương mặt Tinh Vân hiện lên chữ “tài”, hai mắt sáng rỡ hỏi: “Ba à, vậy ba đã mở được kho vàng ra chưa?”

Ông Minh cười cười, thong thả nói: “Đã mở được rồi. Giá trị ngoài sức tưởng tượng của ba. Lợi nhuận mỗi năm của Cao Thị từ khi thành lập đều được ông cố tổ của con mua vàng cất vào đó. Nhiều đời nay đều như vậy. Đến đời bà nội con thì không mở ra được cho nên không có làm điều này. Nhưng từ giờ chúng ta phải quay lại lệ cũ. Lợi nhuận mỗi năm của Cao Thị sẽ dành để mua vàng bỏ vào đó để kho vàng của gia tộc ngày càng lớn hơn.”

Tinh Vân hai mắt biến thành hai thỏi vàng sáng rực, nhanh nhảu hỏi lại: “Ba à, có phải kho vàng đó là của con hay không?”

Ông Minh cười cười, gõ vào đầu Tinh Vân nói: “Con là con gái duy nhất của ta, nó không phải của con thì của ai?”

Tinh Vân phấn khích suýt nhảy lên hỏi: “Ba à, có phải con sắp trở nên giàu có hay không?”

Bà Minh nghe xong liền lườm cô, lắc đầu mắng yêu: “Con thừa kế Hoàng Thiên của ông ngoại còn ít lắm hay sao?”

Tinh Vân liền láu lỉnh nói: “Không ít, không ít nhưng có thêm thì con không chối từ. Hihi...”

Ba mẹ cô nghe xong liền lớn tiếng cười. Bọn họ dù trải qua bao nhiêu năm xa nhau thì cuối cùng cũng là người một nhà. Mà ngôi nhà thì không thể thiếu tiếng cười khi bên nhau.

“Mẹ à, mẹ lợi hại quá. Lợi hại hơn cả Jasmine luôn.” - Tinh vân lên tiếng tán thưởng mẹ của mình.

Ba mẹ cô nghe xong liền hỏi lại: “Jasmine là ai?”

Tinh Vân phì cười nói, nhướng mày nói: “Jasmine trong truyện Aladinh và cây đèn thần đó. Mẹ của con có thể nhìn ra tương lai rực rỡ vàng khối của ba thì đúng là lợi hại hơn cả việc Jasmine nhìn ra tương lai của Aladinh nữa. À, còn phải nói là hơn cả cô con gái Út nhìn ra tương lai của Sọ Dừa nữa. À còn phải...”

Tinh Vân chưa nói hết lời bà Minh đã chặn cô lại bằng một miếng trứng chiên ngay miệng, rồi từ tốn nói: “Lại bắt đầu lảm nhảm linh tinh rồi đó. Mẹ yêu ba con một cáchh trong sáng, chưa bao giờ nghĩ đến kho vàng kho bạc hay thân thế gì.”

Cao Hiển Minh liền quay sang nhìn bà bằng ánh mắt yêu thương ngập tràn. Sau đó lại tủm tỉm cười. Tinh Vân nhìn thấy cảnh này cũng sắp tan chảy vì sự ngọt ngào của ba mẹ. Cô vừa nhai vừa nói: “Con biết, con biết, mẹ là người tốt không màng danh lợi. Chỉ là con thấy mẹ có “hỏa nhãn kim tinh” chọn ai không chọn lại chọn ngay “đại thiếu gia” nhà họ Cao tiếng tăm lẫy lừng. Đúng là con phục mẹ sát đất.”

Bà Minh nhướng mày cười nhìn sang chồng rồi lại nhìn sang Tinh Vân, nhẹ nhàng nói: “Trước nay ta nhìn người đều rất chuẩn, từ Bảo Vy đến Gia Khiêm đều là nhân tài xuất sắc. Ngoại trừ việc dạy đứa con do ta sinh ra thì xem ra ta chưa từng đào tạo ai kém như vậy.”

Tinh Vân nghe xong muốn sặc, mặt cô méo xệch đến đáng thương nhìn sang ông Minh cầu cứu: “Ba, mẹ chê con kìa.”

Ông Minh liền cười cười rồi lại dỗ ngọt con: “Ngoan nào, không phải con kém mà đó là do con gái của ta lương thiện không tranh đua với đời thôi.”

“Phải, phải... không tranh đua với đời.” - Tinh Vân có vẻ hài lòng trước câu “công đạo” của ba mình nên liền gật đầu như bửa củi nhìn sang mẹ khẳng định.

Bà Minh lắc đầu lo lắng nói: “Con đó, mềm yếu khờ khạo. Toàn để cho người khác bắt nạt thôi. Không biết khi nào mới trưởng thành nữa.”

Thấy Tinh Vân chu mỏ nũng nịu, bà Minh liền nói thêm: “Mắt nhìn người cũng không chuẩn. Nhìn đàn ông tệ như vậy.”

Nàng đang ăn liền lên tiếng bênh vực: “Nam Phong cũng được mà.”

Vừa nói xong nàng như mắc nghẹn, tự nhiên lại nhắc đến cái tên hỗn đản đó. Bà Minh đưa ánh mắt sắc xảo nhìn Cao Hiển Minh. Ông và bà đều nhìn ra được trong lòng Tinh Vân lúc nào cũng có Đoàn Nam Phong. Ông dùng ánh mắt thương tiếc nhìn con gái lắc đầu. Ông không mong con gái bảo bối của mình lấy phải người chồng đào hoa tai tiếng ăn chơi như Đoàn Nam Phong. Điều ông muốn là một người đàn ông chung tình có chí cầu tiến chứ không phải một quý tử nhiều tiền bạc tình. Dù Lưu Uyển Linh không phải con ruột của ông nhưng dẫu sao qua chuyện của Đoàn Nam Phong và Lưu Uyển Linh ông cũng cảm thấy bất an cho con gái mình. Nếu một ngày Đoàn Nam Phong vứt áo vô tình với Tinh Vân như với Lưu Uyển Linh thì trái tim mong manh của con gái ông phải làm sao? Tuy nhiên, ông không lộ ra suy nghĩ này cho Tinh Vân biết bởi vì ông sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, nhất là vào lúc này.

Tinh Vân nhìn ba mẹ, ngượng nghịu một chút rồi chữa cháy bằng cách nói lãng qua chuyện khác: “Ba à, vì sao ba lại lấy tên là Lưu Viễn vậy?”

Ông Minh nhìn sang bà Minh mỉm cười nói: “Lưu là lưu luyến, Viễn là vĩnh viễn. Vĩnh viễn thương nhớ một người.”

Tinh Vân liền trố mắt kêu lên: “Thật quá lãng mạn!”. Sau đó cô lại quay sang mẹ mình: “Mẹ à, cách gì mà mẹ khiến ba yêu mẹ như vậy?”

Bà Minh liếc nhìn sang chồng rồi quay lại nói: “Thấy được thì bắt sống rồi từ từ thuần hóa.”

Tinh Vân đang uống nước liền bị câu nói của mẹ mình làm cho ho sặc sụa. Cô không ngờ mẹ cô ví ba cô như thú hoang mà đem về thuần hoá. Cô lén liếc nhìn sang ba cô xem ông có khó chịu hay không? Nhưng ba cô chỉ tủm tỉm cười như là tán đồng lời của mẹ cô nói vậy đó.

“Eo ôi! Sao mà mẹ cô giỏi như vậy? Nói gì ba cô cũng nghe theo một cách vui vẻ và tự nguyện. Nghĩ lại cô và hắn. Nếu cô không bị hắn nuôi nhốt thì cũng là ức hiếp. Cô chưa từng có chút tiếng nói gì với hắn hết. Phải thay đổi mới được. Bất giác đại não của cô lại thông báo: “Chia tay rồi Tinh Vân, cô muốn thay đổi cái gì?” - Tinh Vân thở dài trả lời: “Biết rồi, dù sao cũng mới chia tay, cho tôi chút thời gian thích nghi có được không?”