Chích Dã

Chương 2



- ----

2

Cố Hoài Cảnh không về nhà một tuần liền.

Tôi đưa nhà tân hôn sang bên nền tảng bất động sản.

Mỗi một viên gạch một viên ngói của nơi đây đều do tôi mua.

Tôi đã không cần nữa rồi.

Sau khi xong việc, cuối cùng tôi cũng nhận được cuộc điện thoại hẹn gặp mặt của hắn.

Người mời là hắn, nhưng người đến muộn cũng là hắn.

Lúc hắn bước vào, Tô Trăn Trăn nhu nhược đáng yêu còn đi theo sau.

Bộ dạng của cô ta phải năm phần giống như tôi bây giờ.

Hắn nắm chặt tay cô ta, ra dáng bảo hộ như thể sợ có ai thèm bắt nạt cô ta vậy.

Bầu không khí im lặng.

Không ai dám mở miệng, tất cả đều đổ dồn mắt nhìn tôi.

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn sợi dây đỏ mòn sắp đứt trên cổ tay, khẽ nhếch môi cười.

Mãi tới khi Cố Hoài Cảnh đưa cô ta tới trước mặt tôi: "Thích Uyển Ninh, tôi không kết hôn với cô nữa."

Tôi ngước mắt nhìn lên bình tĩnh nhìn hắn: "Anh muốn từ hôn?"

Hắn ôm chặt Tô Trăn Trăn, nhìn cô ta với ánh mắt cưng chiều: "Trăn Trăn đã về rồi, tôi không muốn tạm bợ."

"Cô học có giống đến mấy thì vẫn không sánh bằng cô ấy."

"Cô hiểu chưa? Tôi không yêu cô."

Tôi gật đầu: "Ừm."

Hắn lại nhìn tôi với ánh mắt khó tin, dường như tôi không nên phản ứng bình tĩnh như thế.

"Cô cũng biết chúng ta do cha mẹ tác hợp."

"Tôi yêu Trăn Trăn năm năm, chờ cô ấy ba năm, cô ấy bị tổn thương quá sâu sắc, tôi muốn cho cô ấy một mái ấm."

Tôi có chút không nhịn được, bèn cầm chiếc túi bên cạnh lên: "Được rồi, nói xong chưa?"

Cố Hoài Cảnh ngẩn ra, im lặng một lúc rồi mới nói tiếp:

"Tôi sẽ giải quyết bên nhà tôi, phía nhà cô thì giao cho cô, hôn lễ tuần sau chúng ta hủy, không tổ chức nữa."

"Được."

Tôi đứng dậy đi ra ngoài.

Khi tôi đi tới cửa, Cố Hoài Cảnh đột nhiên gọi tôi lại: "Thích Uyển Ninh?"

Tôi quay đầu.

Hắn còn đứng im tại chỗ, tôi chú ý thấy bàn tay bên hông hắn đang siết chặt lại.

"Còn có chuyện gì không?"

Hắn nhíu mày: "Cô không có gì muốn nói với tôi sao?"

Tôi suy nghĩ.

Thật ra tôi muốn nói rằng tôi rất hâm mộ anh.

Vì người trong lòng anh còn có thể trở về, chứ của tôi thì không.

Cuối cùng tôi chỉ thản nhiên mở miệng: "Chúc hai người kết hôn vui vẻ."

Lúc tôi đóng cửa lại, có loáng thoáng nghe thấy phía sau vang lên mấy câu:

"Không phải chứ? Thích Uyển Ninh chỉ phản ứng như thế?"

"Anh Cố, không phải anh nói cô ta yêu anh chết đi sống lại ư? Sao cô ta không làm um lên vậy."

"Câm miệng."

Là giọng nói có vẻ tức giận của Cố Hoài Cảnh.

Tôi không quay đầu.

Tôi nên biết từ lâu rằng Cố Hoài Cảnh cũng không phải anh ấy.

Anh ấy làm sao có thể bỏ rơi tôi mà nhìn kẻ khác chứ.