Chích Dã

Chương 3



Sau khi ra ngoài, tôi bước vào một tiệm cắt tóc.

Cắt đi mái tóc dài đã nuôi ba năm.

Khi mái tóc ngắn màu lam gọn gàng xuất hiện, tôi cảm giác như quay lại làm chính mình.

Rồi tôi lại xăm lên cổ tay một dòng chữ "Je ne recule jiamais".

Tiếng Pháp, ý là tôi sẽ không lùi bước.

Cuối cùng tôi đi tới cửa tiệm đã ba năm chưa từng đến.

"A Côn, đẩy xe của tôi ra đây giúp tôi."

Một gã cơ bắp để trần cánh tay đi ra khỏi tiệm.

Cậu ta ngạc nhiên khi thấy tôi đột nhiên tới, hốc mắt hoen đỏ.

Hồi lâu sau cậu ta mới hoàn hồn: "Chị... Ninh?"

"Ừ, là chị đây."

Một chàng trai cao hơn mét tám nhìn tôi từ trái sang phải, nói năng có phần lộn xộn:

"Chị Ninh, sao chị lại... đến đây?"

Tôi nhìn về chỗ để hai chiếc xe bắt mắt nhất, một đen một trắng, tôi cười: "Vẫn còn à."

"Chị Ninh, hai chiếc xe này ngày nào em cũng lau sạch sẽ y như mới, chị lái nó đi lúc nào cũng được, chị muốn đi đâu? Không thì để em nói với anh em một tiếng?"

Tôi lắc đầu: "Đưa nó ra đi, chị muốn đi hóng gió."

"Vâng."

Lúc tôi ngồi lên xe, cảm giác đã lâu không có thổi quét trong lòng.

Đã rất lâu rồi tôi không lái xe.

Dường như chỉ cần tôi không ngồi lên nó thì có thể quên chuyện đã xảy ra mùa hè năm ấy.

Tôi quay đầu liếc nhìn chiếc xe màu đen kia, thầm nhớ tới người kia.

A Côn nhìn theo ánh mắt tôi, đôi mắt đỏ lên:

"Em cũng vẫn đang chờ anh Dã, Tiểu Hắc để ở tiệm của em, em không hề động vào, mà đặt chung một chỗ với xe của chị. Em luôn nghĩ rồi sẽ có một ngày chúng nó sẽ lại lao đi trên đường phố."

"Chị Ninh, đã ba năm rồi, em chờ được chị, liệu có đợi được anh ấy không?"

Tôi khẽ sửng sốt.

Hóa ra đã qua ba năm rồi ư?

"Bọn họ nói chỉ cần nghe bài Đồng hồ quay ngược 1000 lần là có thể thấy người mình muốn gặp. Em đã nghe đủ lần rồi, sao anh Dã còn chưa về?"

Tôi quay đầu, sống mũi hơi cay cay, nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi cậu ấy: "Toàn mấy lời lừa người thôi, người c.h.ế.t không thể sống lại được."

Rồi tôi nổ máy.

A Côn không biết rằng tôi đã nghe bài đó hơn vạn lần rồi.

Tôi phóng một mạch lên đỉnh núi, nhìn phong cảnh hùng vĩ bên dưới, tôi hét to:

"Kỳ Dã, em đã nghe lời anh tìm người kết hôn lập gia đình, sao anh vẫn chưa về chứ?!"

Nước mắt lăn xuống theo gò má.

"Đồ lừa đảo, rõ ràng anh nói muốn thấy em mặc váy cưới. Anh xem đi, cuối cùng váy cưới của em vẫn chỉ có thể mặc cho một mình anh xem mà thôi."

"Nhưng mà, không vừa người. Em đã ngoan ngoãn sinh hoạt, ăn uống, sao vẫn không vừa người chứ?"

"Liệu anh có thể ôm em một cái được không? Gió lớn quá, em mệt mỏi quá rồi."

Bên trên đỉnh núi trống trải không một bóng người là bầu trời sao rộng lớn vô biên.

Ánh trăng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ soi rọi khắp nơi.

Mọi thứ đều trở nên êm dịu theo.

Phía sau vang lên tiếng sột soạt.

Tôi đột ngột quay đầu, nhưng chẳng thấy bóng người nào.

Hóa ra chỉ là tiếng côn trùng mà thôi.