Chích Dã

Chương 6



"Kỳ Dã, cuối cùng anh đã trở lại rồi, em rất nhớ anh."

Tôi run rẩy nói, cơ thể cũng khe khẽ run.

"Khóc gì, tới đây để anh ôm."

Tôi vội bước tới, lại thấy là A Côn dắt xe đi qua: "Chị Ninh, sao chị lại khóc?"

"Không phải anh Dã nói rồi sao, xe của anh ấy vĩnh viễn không lạc đàn, em thấy chị phóng xe đi rồi nên dắt Tiểu Hắc ra nổ máy."

À, hóa ra vừa rồi là ảo giác của tôi. Tôi quay lưng đi, xoa nước mắt.

Có người nói thời niên thiếu không nên gặp người để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng mình, không thì sau này gặp ai đều như thấy người đó.

Là tôi có chấp niệm quá sâu.

Đã qua ba năm mà tôi vẫn không nhận rõ sự thật, vẫn nguyện cầu thật sự sẽ có phép màu xảy ra.

7

Khi tôi trở về, tất cả mọi người đều đang chờ tôi.

Thấy tóc tôi màu xanh lam, mặc đồ đua xe, mẹ tôi tức tới mức không chỗ trút: "Con nhìn con bây giờ có ra cái thể thống gì không!"

"Sao trông chẳng giống con gái gì cả vậy, bảo sao Cố Hoài Cảnh không cần con nữa."

Tôi đứng bên cửa, đột nhiên chẳng muốn bước vào.

Tôi đang định xoay người bỏ đi thì ba gọi tôi lại: "Còn định đi đâu?"

"Mau cút vào đây."

"Gọi cho nhà họ Cố nói xin lỗi, bảo con chỉ lấy Cố Hoài Cảnh chứ không phải ai khác."

"Thiệp mời đám cưới đã phát hết rồi, lý nào lại không tổ chức hôn lễ."

"Còn nữa, nhuộm lại cái màu không ra người không ra ngợm trên đầu cô cho tôi. Nhà họ Cố không thích mấy đứa con gái không ra gì, biết chưa?"

Tôi chậm rãi bước tới trước mặt họ, nở nụ cười đáp:

"Tại sao con phải xin lỗi? Anh ta chính là người muốn cho bạn gái cũ một mái ấm gia đình, anh ta là người muốn từ hôn, con thỏa mãn anh ta thì có gì sai?"

Ba tôi đứng phắt dậy, cho tôi một cái bạt tai:

"Đồ vô liêm sỉ! Nó hồ đồ, mày còn hồ đồ theo được à? Sao không thử động cái não mày mà nghĩ lại xem liệu nhà họ Cố có cho một con đàn bà đã qua một lần đò vào cửa không?"

Mặt tôi bỏng rát.

Ông ta nói tiếp:

"Cho dù nó có nuôi gái bên ngoài thì sao? Trong cái giới này, có ai mà mở một mắt nhắm một mắt cho qua chứ? Chỉ cần không uy hiếp vị trí bà Cố của mày thì có gì mà mày phải giận?"

Tôi khẽ vuốt ve mặt, nhếch môi cười: "Hai vợ chồng các người có thể ông ăn chả bà ăn nem, nhưng xin lỗi nhé, tôi không làm được."

Ba tôi tức giận tới lồng ngực phập phồng dữ dội, ông ta thuận tay vớ lấy cái bát trên bàn rồi ném vào tôi:

"Một thằng con h.o.ang, c.h.ế.t thì cũng chết rồi, đã ba năm rồi, mày còn nửa c.h.ết nửa sống như thế, là muốn thủ tiết cho nó cả đời sao?"

"Thích Uyển Ninh, tao nhắc lại một lần nữa, không có chuyện từ hôn đâu! Cho dù có c.h.ế.t thì mày cũng phải c.h.ế.t ở bên nhà họ Cố!"

8

Cái bát lao tới nhưng tôi không né, nó sướt qua mặt tôi, cạo một vết rách ngay bên lông mày.

Trong lúc hoảng hốt, tôi chợt nhớ tới mấy chuyện cũ.

Sau khi Kỳ Dã tham gia cuộc thi đấu kia rồi rơi xuống vách núi sâu, tôi mắc phải chứng trầm cảm nặng, trên tay đầy những vết cứa.

Sau khi được người giúp việc phát hiện cứu chữa, ba mẹ tôi nói rằng tôi lắm chuyện, tiểu thư nhà giàu sống trong phúc mà không biết nên mới mắc loại bệnh này.

Bọn họ không hiểu tôi, cũng chẳng quan tâm tôi, bởi vì hồi tôi còn rất nhỏ thì bọn họ đã có gia đình nhỏ của riêng mình ở ngoài kia rồi.

Tôi không rõ, nếu bọn họ đã không yêu nhau, tại sao phải sinh tôi chứ?

Mãi cho tới khi công ty gặp nguy cơ, bọn họ muốn tôi liên hôn với nhà họ Cố.

Tôi không muốn, bọn họ bèn lấy ảnh chụp Cố Hoài Cảnh quăng lên người tôi, bảo tôi đừng diễn nữa, nếu thật sự không muốn sống thì cứ c.h.ế.t đi.

Tôi cúi đầu liếc nhìn bức ảnh kia.

Trong khoảnh khắc tôi tưởng Kỳ Dã đã trở lại.

Giống quá.

Nhất là đôi mắt kia.

Hệt như người sắp c.h/ết bắt được cọng cỏ cứu mạng, tôi đồng ý đi xem mắt.

Thậm chí, vì bọn họ nói nhà họ Cố không thích con gái quá ngổ ngáo mà tôi ngoan ngoãn nhuộm tóc về màu đen.

Tôi muốn ở lại bên cạnh hắn, cho dù nhìn khuôn mặt ấy thôi cũng đã đủ rồi.

Nhưng tôi không ngờ Cố Hoài Cảnh lại chủ động xin phương thức liên lạc của tôi.

Hắn chủ động trước, coi như chúng tôi bắt đầu hẹn hò.

Sau này tôi mới biết, hóa ra hắn cũng coi tôi làm kẻ thay thế.

Chúng tôi chỉ theo nhu cầu của nhau mà thôi.

Cho nên hắn bảo tôi để tóc dài, tôi nuôi.

Hắn nói thích tôi mặc váy trắng hoa nhí, tôi mặc.

Hắn nói không thích tôi hút thuốc, tôi cai.

Thậm chí hắn bảo tôi đừng đi xe phân khối lớn nữa, tôi cũng nghe lời hắn.

Ở trong mắt người khác, tôi vốn từng lập dị khác người lại ngoan ngoãn nghe lời hắn, yêu hắn muốn chết.

Thậm chí đến cả Cố Hoài Cảnh cũng nghĩ thế.

Có cách nào khác đâu, không có khuôn mặt ấy, tôi hoàn toàn chẳng còn dũng khí sống trên đời.

Cho nên cho dù hắn lần lượt khiêu chiến giới hạn của tôi, tôi đều chấp nhận cả.

Bởi vì mỗi khi nhìn thấy hắn, tôi đều nhớ tới Kỳ Dã, cho rằng anh ấy vẫn còn bên tôi, chưa từng rời đi.

Mãi cho tới khi người trong lòng hắn về.

Trong mắt hắn chỉ còn hình bóng người khác.

Tôi cũng choàng tỉnh khỏi giấc mộng này.

Dù có giống tới mấy thì Cố Hoài Cảnh cũng không phải anh ấy.