Chích Dã

Chương 7



9

Trước khi ngủ, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi của Cố Hoài Cảnh.

"Ba mẹ cô có gọi cho ba mẹ tôi..."

Tôi nhớ tới tối nay tôi đăng bức ảnh xe motor đầu tiên sau ba năm trong vòng bạn bè.

Bên dưới có một người bạn bình luận: "Ngầu đấy."

Lát sau, bên dưới bình luận của bạn tôi là bình luận của Cố Hoài Cảnh.

"Ai lại đi thích loại con gái ngổ ngáo như thế, không hợp để cưới về đâu."

Cho nên tôi cắt ngang lời hắn: "Anh yên tâm, cuộc hôn nhân này, không phải chỉ có mình anh là muốn từ bỏ đâu."

Chỉ là trong lòng tôi còn chút nuối tiếc rằng sẽ không bao giờ còn thấy hắn nhìn tôi với ánh mắt thâm tình nữa.

Cố Hoài Cảnh im lặng.

Lát sau hắn cười rồi nói với ngữ khí ác liệt:

"Thích Uyển Ninh, nếu cô chấp nhận được Trăn Trăn thì tôi có thể cố mà kết hôn với cô được."

"Có điều, đừng có hy vọng là tôi sẽ yêu cô, biết chưa?"

"Dù sao cũng chỉ là ứng phó ba mẹ thôi. Cô yêu tôi như thế, nhà cô lại đang trông cậy vào nhà tôi, tôi có thể làm tròn giấc mộng cho cô."

Tôi sờ chuỗi dòng chữ tiếng Pháp trên tay, khẽ bật cười: "Cố Hoài Cảnh, nếu anh thật lòng muốn kết hôn với tôi như thế, vậy Tô Trăn Trăn có biết không?"

Hắn không nói gì, chỉ còn lại tiếng hít thở có chút dồn dập.

"Cố Hoài Cảnh ạ, tôi biết anh coi tôi làm người thay thế cho Tô Trăn Trăn, nhưng trùng hợp là tôi cũng thế."

"Anh có biết lúc nào anh giống anh ấy nhất không?" Tôi híp mắt, nhớ tới nụ cười tản mạn của Kỳ Dã: "Là lúc không nói gì mà chỉ nhìn tôi thôi."

"Tuy anh chỉ xuyên qua tôi nhìn người khác, nhưng tôi không hề khổ sở chút nào."

Tôi rất vui vẻ khi nhìn khuôn mặt hắn.

Tôi thả chậm giọng, nhẹ nhàng nói:

"Cho nên cho dù anh bảo tôi làm rất nhiều việc tôi không muốn, tôi cũng chẳng tài nào tức giận anh được. Nhưng như anh từng nói đó, tôi dù có học cũng không giống cô ấy, hai người dù có khuôn mặt giống nhau, nhưng chẳng phải một người."

"Cho nên, đều là kẻ thay thế cho nhau, tôi không nợ anh, cũng không yêu anh, chuyện cưới xin này coi như không..."

Còn chưa nghe hết lời tôi nói thì Cố Hoài Cảnh đã lập tức cúp máy.

10

Tôi uống hai viên thuốc an thần, chỉ có trong mộng tôi mới có thể gặp được Kỳ Dã.

Trở lại bốn năm mà chúng tôi yêu nhau nhất.

Sau khi thi đại học xong, dưới sự chứng kiến của tất cả bạn tốt, chúng tôi quang minh chính đại hẹn hò.

Mọi người có hiểu không?

Cùng người mình yêu nắm tay đi dạo trên phố, cùng uống trà sữa, cùng đi xem phim.

Cho dù chẳng nói câu nào mà chỉ nhìn nhau thôi, không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.

Cuối cùng thì chúng tôi có thể lái con xe motor yêu thích, cùng nhau rong ruổi đất trời.

A Côn nói: "Anh Dã và chị Ninh là cặp mà em thấy xứng đôi vừa lứa nhất, hai người đứng đó mà trông như trong phim thần tượng vậy."

Tôi khen cậu ta dẻo miệng vậy thì nói thêm nữa đi.

Kỳ Dã thì hai tay đút túi quần tựa vào xe, thảnh thơi nhìn tôi cười đùa với đám bạn của anh ấy.

Sau này cả hai chúng tôi cùng lên đại học, bắt đầu lập đội xe, cùng tham gia trận đấu.

Thật ra thì anh ấy thực sự rất thu hút sự chú ý của người khác, ngày nào cũng bị tường tỏ tình, mỗi lần ra khỏi lớp học đều có nữ sinh tới đưa thư tình.

Anh ấy lại sợ tôi ghen, bèn mua chuộc đài radio của trường, ngày ngày viết thư tình cho tôi.

Mỗi khi đọc tới mức tôi nổi da gà da vịt, anh ấy sẽ ôm chặt tôi, cười nói: "Anh viết mãi không ngán, sau này ngày nào anh cũng sẽ viết cho em."

Rất nhiều người cảm thấy trông bề ngoài chúng tôi không giống người chung tình.

Nhưng bọn họ không ngờ chúng tôi lại yêu nhau tới bốn năm.

Cuối cùng ba mẹ biết chuyện tôi yêu đương. Ngày đó bọn họ gọi tôi về nhà, nổi trận lôi đình, bảo tôi mau chóng chia tay với thằng co.n h/o.a.ng đó.

Tôi không chịu.

Ba vung gậy định đánh tôi.

Tôi hếch mặt lên, không chịu khuất phục: "Ba mẹ đều có gia đình của mình rồi, từng đó năm chẳng hề quan tâm con chút nào, dựa vào gì mà bây giờ lại đột nhiên chạy tới đòi can thiệp vào cuộc sống của con?"

"Con chịu sự dối trá của hai người quá đủ rồi, rốt cuộc trong mắt hai người con là cái gì vậy? Một công cụ, hay là hàng hóa?"

"Tao là ba mày, là người cho mày cái mạng này, cả đời này mày đừng hòng thoát khỏi cái họ Thích này!"

Mẹ tôi thì nói: "Mẹ đã quá nuông chiều con, để con không biết trời cao đất dày mà dám nói ra những lời này. Là tên co.n h.o.an.g kia dạy con à?"

Khi gậy gộc sắp đánh lên người tôi thì Kỳ Dã xuất hiện cứu tôi.

Anh ấy kéo tôi ra sau che chở:

"Từng ấy năm các người không quan tâm cô ấy, cô ấy cũng chưa từng nhận được tình yêu thương từ hai người, giờ các người lại muốn cô ấy báo đáp các người, dựa vào gì chứ?"

"Dựa vào cái gì mà đòi cô ấy phải ngoan ngoãn nghe lời các người?"

"Đây là cô gái tôi yêu nhất trần đời. Các người không yêu cô ấy, tôi yêu; các người không cần cô ấy, tôi cần."

Ngày đó, anh ấy nắm tay tôi đi ra khỏi cái nhà đó.

Chúng tôi không ai nói gì, anh ấy ôm tôi cả đêm.

Chúng tôi đã hẹn thề tốt nghiệp sẽ cưới nhau.

Chỉ là lúc sắp tốt nghiệp, tôi đột nhiên bị theo dõi.

Có khi đi trên đường thì có chậu hoa rơi xuống suýt đập trúng người.

Kỳ Dã cũng trở nên thần hồn nát thần tính.

Có một ngày anh ấy đột nhiên hỏi tôi: "Nếu có một ngày anh không còn, em sẽ thế nào?"

"T.ự s.á/t."

Tôi không hề đùa.

Trước mười lăm tuổi, tôi không có người thân, không có bạn bè, nổi loạn ngang ngược, không biết sống có nghĩa lý gì.

Sau khi gặp được anh, anh chính là cứu rỗi cuộc đời tôi.

Tôi không thể tưởng tượng nổi ngày không có Kỳ Dã thì tôi sẽ thế nào.

"Đừng." Anh ấy thở dài: "Cho dù anh không ở đây, em cũng phải sống cho tốt, tìm một người yêu thương em, kết hôn sinh con, nghe rõ chưa?"

Tôi ôm chặt hông anh ấy: "Anh nói linh tinh gì vậy? Đời này em chỉ mặc váy cưới vì anh, không lấy ai khác làm chồng đâu."

"Đừng tùy hứng, anh đang nghiêm túc đấy."

"Anh nghiêm túc gì chứ? Nói đi, có phải anh lén lút ngoại tình sau lưng em rồi không?"

Anh ấy khẽ vuốt tóc tôi, giọng khàn khàn: "Công chúa của anh, anh làm gì dám."

"Chắc chắn anh không dám rồi, không thì em chọn bừa người để lấy, cho anh theo đuổi lại vợ ngay."

Đây là bực quá nên nói vậy thôi.

Anh ấy khẽ cười: "Nếu có một ngày em thật sự kết hôn, mà chú rể không phải anh, anh sẽ tới cướp cô dâu."

Kỳ Dã nói phải thắng một trận đấu vì tôi, dùng cúp và nhẫn tặng cho tôi màn cầu hôn nhiệt liệt nhất dưới sự chứng kiến của mọi người.

Nhưng không ngờ trong cuộc tranh tài ấy, anh ấy đã không trở lại.

Cảnh tượng trong mộng đổi thành một rừng rậm phủ kín sương mù.

Tôi chỉ nhớ rõ tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Mùa hè nóng tới mức bốc khói.

Cùng với thông tin hiện lên trên màn hình là anh ấy rơi xuống vách núi.

Trong ngọn lửa ngút trời, khoảnh khắc ấy, bên tai tôi tĩnh lặng, chẳng còn âm thanh nào.

11

"Kỳ Dã!"

Tôi choàng tỉnh, sau lưng đã ướt đẫm.

Tiếng điện thoại vang lên, là điện thoại của A Côn: "Chị Ninh, chiều nay trên quốc lộ Bàn Sơn có cuộc thi đấu, tất cả mọi người đều có mặt, chị có muốn tới không?"

"Có."

Không phải sân nhà của tôi, nhưng tôi nghĩ cuối cùng thì mình vẫn phải hướng về phía trước.

"Cuộc thi đấu này chỉ là một cuộc thi đấu nhỏ thôi, ngày kia còn một trận đấu quốc tế nữa, chị có đi không? Đám Hoàng Mao đã qua đó rồi."

Tôi tựa vào bên xe, châm một điếu thuốc: "Ừm, đi đi, chị cũng phải luyện tay nghề mới đi thi đấu được."

"Nghe nói có rất nhiều người nổi tiếng trong giới cũng đi, nhất là nước ngoài có một ngựa ô trình diễn rất tuyệt, có điều tiếc là anh ta không bỏ mũ nên không ai biết anh ta trông như thế nào. Nếu mà gặp được thì em sẽ đi xin chữ ký ngay."

Tôi nhả ra một vòng khói, cười nhạo cậu ta: "Nhìn cậu giỏi chưa kìa, chờ lần sau chị giành cúp cho cậu."

A Côn lại mắt đỏ bừng: "Chị Ninh, chị như vậy là em vui lắm."

Tôi vỗ vai cậu ta.

Sau khi hút xong ngụm thuốc cuối cùng, tôi quay đầu, thấy Cố Hoài Cảnh.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm nhận được rõ đôi mắt hắn nhìn tôi đang sáng dần lên.

"Thích Uyển Ninh?"

Tôi dùng chân dụi tắt tàn thuốc, không thèm để ý tới hắn.

Nhưng lại bị hắn bắt lấy cổ tay.

"Chúng ta tâm sự đi."

Hắn đứng trước mặt tôi, chặn đi ánh sáng mặt trời, chỉ để lại một bóng mờ.

Tôi lẳng lặng nhìn hắn.

Một khuôn mặt giống thế, nhưng tiếc thay lại chẳng phải Kỳ Dã.

"Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi!" Cố Hoài Cảnh đột nhiên cất cao giọng: "Thích Uyển Ninh, sao cô dám lừa tôi chứ!"

Dường như hắn rất tức giận, nhưng tôi không rõ lý do.

Tôi chỉ vùng thoát khỏi bàn tay hắn, từ tốn nói: "Cố Hoài Cảnh, hẳn là anh nên vui mừng mà, không phải ư?"

Cố Hoài Cảnh cau mày, chặn tôi lại, nghiến răng nghiến lợi: "Ha, tôi nên vui mừng vì bị coi làm kẻ thay thế? Thích Uyển Ninh, mẹ kiếp chứ cô có lương tâm không?"

Hắn tức giận nhăn mặt: "Bảo sao lần nào cô nhìn tôi đều như mất đi mà có lại được vậy."

"Thảo nào cô thường xuyên ngẩn người nhìn tôi, đỏ mắt rồi khóc."

"Mẹ kiếp, tôi còn tưởng cô yêu tôi thật lòng."

"Đến mức tôi thương cô quá nên đồng ý đám hỏi giữa hai nhà. Tôi cảm thấy tôi của lúc đó chẳng khác gì thằng ngu."

Tôi lẳng lặng nghe hắn nói xong hết rồi mới mở miệng:

"Cố Hoài Cảnh, không phải anh cũng coi tôi làm kẻ thay thế ư?"

"Người trong lòng anh về rồi đó, anh không cần phải coi tôi làm rượu độc uống giải khát được rồi."

Trò chơi thay thế đã kết thúc.

Hắn tới gần tôi từng bước một, làm tôi cảm giác một giây sau hắn sẽ bóp vỡ bả vai mình, bèn tự động lùi sau mấy bước.

"Cho dù là kẻ thay thế, chẳng lẽ cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy không phải vì tôi? Cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời vì hắn sao?"

Tôi suy nghĩ rồi chân thành đáp: "Không phải."

Là do tôi nghĩ nếu tôi thật sự kết hôn, anh ấy sẽ thực hiện lời hứa tới cướp dâu mà thôi.

Cũng chính là chấp niệm cuối cùng tôi để dành cho mình.

"Từ trước tới giờ cô chưa từng thích tôi ư?"

Tôi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn: "Anh không thích tôi, tôi không thích anh, chẳng lẽ thế không công bằng sao?"

"Tôi thích..." Hắn khựng lại, mày cau chặt: "Đương nhiên không công bằng. Thích Uyển Ninh, cô chỉ là một con chó bên cạnh tôi mà thôi."

"Còn sáu ngày nữa là tới hôn lễ, cô sẽ hối hận."

"Không hối hận."

Tôi đáp.