Chích Dã

Chương 8



12

Tôi thu dọn hành lý, lên máy bay đi tới Thượng Hải.

Còn bốn ngày nữa là tới ngày cưới.

Ba mẹ vẫn chưa chịu hủy hôn lễ, bọn họ còn ôm một tia hy vọng mong manh là tôi và Cố Hoài Cảnh sẽ làm lành với nhau.

Tôi cúi đầu sờ chiếc dây đỏ mình đeo bảy năm.

Tôi nghĩ, chờ xem hết trận đấu này, tôi sẽ về đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn với cái nhà bằng mặt không bằng lòng kia.

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu rằng trên thế giới này có loại cha mẹ không yêu chính con mình.

Tôi tự hòa giải với bản thân.

A Côn đón tôi tới khách sạn.

"Nghe nói tuyển thủ ngựa ô kia cũng ở đây, có khi lại gặp được ấy chứ."

Tôi cười: "Cậu là fan boy của người đó à?"

A Côn gãi đầu: "Em chỉ cảm thấy mấy kỹ xảo của người đó rất giống anh Dã."

Ngực thoáng quặn lại.

A Côn chuyển chủ đề: "Chị Ninh, em dẫn chị vào, mọi người đều rất nhớ chị, thấy chị tới xem bọn họ thi đấu, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui."

Sát giờ thi đấu chúng tôi mới tới nơi thi.

Trên sân thi đấu, đúng là thấy được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.

Những người này đều từng theo anh Dã xông pha giang hồ.

Bọn họ đều có thân thế không tốt lắm, nhờ có Kỳ Dã kéo bọn họ ra khỏi đáy vực thẳm.

Sau đó bọn họ có mục tiêu cả đời theo đuổi.

"Ở bên kia, mặc bộ đồ màu đen, đi con xe màu đen ấy." A Côn chỉ vào một người rồi nói với tôi.

Nơi đó hơi xa, thực ra không nhìn thấy rõ lắm.

Tôi nhìn sang.

Rất trùng hợp là người đội mũ kia cũng nhìn sang.

Thật kỳ quái.

Tôi có một cảm giác vô cùng mãnh liệt.

Đôi tay đột nhiên run lẩy bẩy, trái tim như sắp văng ra khỏi lồng ngực.

"Trận đấu bắt đầu rồi, chị Ninh!"

Anh ấy là người đầu tiên phóng đi.

Rồi dẫn trước đoàn đua.

Con xe lao đi vun vút như không muốn sống nữa.

Tôi đột nhiên nhớ tới những lời Kỳ Dã đã nói với tôi trong trận thi đấu đường trường ba năm trước.

Anh ấy nói, anh ấy sẽ mang cúp quán quân tới cầu hôn tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn bóng đen đang rong ruổi trên đường thi.

Trong lòng vừa chua xót lại vừa âm ỉ đau.

13

Tôi nghĩ rằng mình cần một đáp án.

Bất kể có phải anh ấy không, tôi đều muốn nhìn thấy khuôn mặt dưới chiếc mũ kia.

Tôi kéo A Côn chạy tới dưới bục trao thưởng.

Mười mấy phút chờ đợi này vật vã hơn bất cứ lúc nào.

Hệt như chờ một con thuyền trong phi trường vậy.

Biết rõ kết quả nhưng vẫn không chịu từ bỏ ý định.

Mãi tới khi trên màn hình lớn thể hiện anh ấy đã vượt qua vạch đích, nhận được quán quân.

Anh ấy có một cái tên nước ngoài.

Tôi thấy trên màn hình lớn, anh ấy khép ngón trỏ và ngón giữa lại đặt lên môi, rồi tung một nụ hôn lên với không khí.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác nụ hôn ấy như đã in lên mặt tôi.

Khiến nơi đó nóng rực lên.

Anh ấy theo nhân viên chầm chậm đi vào hậu trường.

Tôi nhờ quan hệ nên cũng vào theo.

Tôi đi thẳng tới trước mặt anh ấy.

Biết như vậy là bất lịch sự, nhưng tôi thật sự rất muốn nhìn khuôn mặt anh ấy một lần.

Tôi dùng tiếng Anh hỏi anh ấy là liệu có thể bỏ mũ bảo hiểm xuống không?

Anh ấy đứng im trước mặt tôi, không nhúc nhích.

Đến cả vóc dáng cũng giống.

Trái tim tôi không kìm được đập dồn dập liên hồi.

Cuối cùng anh ấy đáp: "Sorry."

Xin lỗi.

Xin lỗi.

Giây phút ấy, quanh tôi lạnh lẽo vô cùng.

Quả nhiên không phải ư?

Lại nhớ tới mùa hè năm đó khi Kỳ Dã hỏi tôi là nếu anh ấy mất, tôi sẽ làm sao?

Tôi đáp tôi sẽ t.ự t.ử.

Nhưng tôi không c.h.ế.t.

Tôi cúi đầu, đôi môi khẽ rung.

Cuối cùng chẳng còn sót chút niệm tưởng nào.

Tôi quay người định đi thì lại đột nhiên bị người ta kéo cổ tay lại.

Tôi cúi đầu, trong tầm mắt là ngón tay với khớp xương rõ ràng rồi chuyển ra cổ tay đang gồ lên gân xanh.

Nơi đó có đeo một sợi dây đỏ giống chiếc trên tay tôi.

Đã bị mài mòn không còn giống khi xưa.

Khoảnh khắc ấy đầu óc tôi trống rỗng.

Một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay anh ấy.

Tôi thấy anh bỏ mũ ra, thấy khuôn mặt tôi hằng nhớ mong xuất hiện trước mắt mình.

Ngay cả độ cong khóe miệng mỗi khi cười đều y hệt.

Kỳ Dã.

Là Kỳ Dã của tôi.

Em nhớ, nhớ anh quá.

Nhưng tôi há miệng, lại chẳng phát ra nổi một âm thanh nào.

Đến giờ tôi mới biết kích động tới mức thất ngôn là trạng thái gì.

Ba năm trôi qua, anh ấy dường như không hề thay đổi, vẫn là người trong ký ức tôi.

Lại như đã có đổi thay.

Không thì tại sao tầm mắt tôi lại mờ nhòe đi như thế?

Kỳ Dã đứng dưới ánh đèn, vầng sáng độ lên người anh một tầng vàng óng ánh.

Anh đưa lưng về nguồn sáng, trong mắt trào lên ý cười, mỉm cười hỏi tôi:

"Bé Ớt nhỏ của anh, sao vậy? Không biết anh à?"

Tôi không nhịn được nữa, vội nhào vào trong lòng anh, khóc lóc không tài nào kìm nén được: "Sao giờ anh... mới trở về!"

"Nghe người ta bảo tiểu tổ tông của anh sắp kết hôn, chú rể không phải anh."

"Đương nhiên là anh phải về cướp cô dâu rồi."

Anh ôm tôi, hôn lên tóc tôi.

Nhưng tôi có thể nghe thấy rõ giọng anh có chút run rẩy và nghẹn ngào.

14

Tôi ôm chặt anh, không ngừng siết chặt vòng tay, để mặc nước mắt cứ tuôn rơi.

Tôi chỉ sợ một giây sau lại phát hiện đây chỉ là giấc mộng, là ảo giác.

Tôi đã quá sợ hãi.

Cho nên dù chỉ là ảo giác, xin hãy cho tôi tỉnh lại muộn muộn chút.

"Xin lỗi, anh đã hứa là sẽ mang cúp quán quân tới cầu hôn em, nhưng lại chậm mất ba năm."

"... Em có trách anh không?"

Tôi lắc đầu.

Không trách.

Chỉ cần anh có thể trở về, em không cần gì hết.

Em chỉ muốn anh.

Trong lễ trao giải hôm nay, Kỳ Dã dâng cúp cho tôi.

Kèm một chiếc nhẫn đến muộn.

Tôi đứng dưới bục nhìn anh.

Anh của hiện tại và anh của nhiều năm trước đang dần chồng lên nhau.

Lời hứa muộn ba năm.

Cuối cùng đã chờ được cái kết viên mãn của mình.

15

Tối hôm đó, chúng tôi biến những nhung nhớ bao năm thành hành động.

Chiếm hữu lấy nhau từng lần một trong mồ hôi hòa nước mắt.

Cho dù sức cùng lực kiệt cũng chẳng muốn dừng.

Sau đó, tôi nằm trong lòng anh, nghe anh chầm chậm kể cho tôi chuyện xảy ra mấy năm qua.

Rất cẩu huyết.

Anh và Cố Hoài Cảnh giống nhau như vậy là vì bọn họ đúng là anh em.

Mẹ của Kỳ Dã cũng là tiểu thư nhà giàu, năm đó tự do yêu đương với ba của anh.

Nhưng không ngờ mẹ Cố Hoài Cảnh nhúng tay vào, bỏ thuốc ba anh, rồi mang thai ép cưới.

Mẹ của Kỳ Dã là người không chấp nhận dù chỉ một hạt sạn nhỏ, đành bỏ đi, nhưng lại phát hiện mình đang mang thai.

Sau này mẹ của Cố Hoài Cảnh phát hiện sự tồn tại của mẹ con anh, bèn thầm ra tay chèn ép hai người.

Cũng dần làm cho mẹ của Kỳ Dã sinh ý định trả thù.

Thế là bà khống chế Kỳ Dã, bảo anh ra nước ngoài tiếp nhận sự nghiệp của cậu để tấn công nhà họ Cố.

Kỳ Dã không muốn vì anh có tôi.

Nên mẹ anh ra tay với tôi.

Tôi nhớ tới những lần bị theo dõi, mới hoàn toàn hiểu ra.

Kỳ Dã sợ nên xin bà ấy đừng động vào tôi.

Người mẹ đã lún sâu vào chấp niệm ra điều kiện rằng không động tôi thì Kỳ Dã phải rời khỏi nơi này.

Nên đã bày ra một lần giả chết.

Kỳ Dã bị đưa ra nước ngoài.

Ba năm nay, ngày nào anh cũng chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ, chỉ để có thể sớm ngày gặp lại tôi.

Trong giọng nói anh toát lên chút nghẹn ngào: "Em không biết anh nhớ em nhiều thế nào."

Anh kể những chuyện xảy ra mấy năm nay hệt như đang kể câu chuyện cuộc đời người khác.

Làm sao để học quản lý công ty, làm sao để chứng minh chính mình, làm sao mới có thể thoát khỏi bàn tay của người mẹ kia.

Anh không dám gặp tôi, không dám liên lạc tôi, chính là để bảo vệ tôi.

Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi là kể xong câu chuyện này.

Nhưng tôi biết quảng thời gian đó anh sống khổ sở như thế nào.

Để có thể đứng trước mặt tôi, anh đã phải cố gắng bao nhiêu.

Tôi ôm chặt anh.

Anh cũng ôm chặt tôi, như muốn nhấn tôi vào trong xương thịt của mình.

"Mỗi lần nhớ em tới sắp phát điên, anh đều dùng ngòi bút chọc thật mạnh lên cổ tay mình. Anh tự nhủ với lòng là phải mau lên, phải mau chóng thành công, không thì cô gái của anh sẽ không chờ được. Anh đã hứa với cô ấy rồi, phải thắng trận đấu giành cúp cho cô ấy, anh không thể nuốt lời được. Anh đã nói là sẽ cưới cô ấy, cô ấy ngốc lắm, sẽ chờ anh mãi thôi. Nên anh điên cuồng học tập, sau đó dần thoát khỏi bàn tay khống chế của bà ấy, mới có thể đứng trước mặt em như bây giờ."

Tôi biết chứ.

Nước mắt lại trào ra, như muốn trút bỏ mọi nỗi tâm tình bị đè nén mấy năm qua.

Anh khẽ vuốt mặt tôi, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán tôi.

"Ớt nhỏ của anh, kết hôn với anh nhé?"