Chích Dã

Chương 9



15

Tối hôm đó, chúng tôi biến những nhung nhớ bao năm thành hành động.

Chiếm hữu lấy nhau từng lần một trong mồ hôi hòa nước mắt.

Cho dù sức cùng lực kiệt cũng chẳng muốn dừng.

Sau đó, tôi nằm trong lòng anh, nghe anh chầm chậm kể cho tôi chuyện xảy ra mấy năm qua.

Rất cẩu huyết.

Anh và Cố Hoài Cảnh giống nhau như vậy là vì bọn họ đúng là anh em.

Mẹ của Kỳ Dã cũng là tiểu thư nhà giàu, năm đó tự do yêu đương với ba của anh.

Nhưng không ngờ mẹ Cố Hoài Cảnh nhúng tay vào, bỏ thuốc ba anh, rồi mang thai ép cưới.

Mẹ của Kỳ Dã là người không chấp nhận dù chỉ một hạt sạn nhỏ, đành bỏ đi, nhưng lại phát hiện mình đang mang thai.

Sau này mẹ của Cố Hoài Cảnh phát hiện sự tồn tại của mẹ con anh, bèn thầm ra tay chèn ép hai người.

Cũng dần làm cho mẹ của Kỳ Dã sinh ý định trả thù.

Thế là bà khống chế Kỳ Dã, bảo anh ra nước ngoài tiếp nhận sự nghiệp của cậu để tấn công nhà họ Cố.

Kỳ Dã không muốn vì anh có tôi.

Nên mẹ anh ra tay với tôi.

Tôi nhớ tới những lần bị theo dõi, mới hoàn toàn hiểu ra.

Kỳ Dã sợ nên xin bà ấy đừng động vào tôi.

Người mẹ đã lún sâu vào chấp niệm ra điều kiện rằng không động tôi thì Kỳ Dã phải rời khỏi nơi này.

Nên đã bày ra một lần giả chết.

Kỳ Dã bị đưa ra nước ngoài.

Ba năm nay, ngày nào anh cũng chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ, chỉ để có thể sớm ngày gặp lại tôi.

Trong giọng nói anh toát lên chút nghẹn ngào: "Em không biết anh nhớ em nhiều thế nào."

Anh kể những chuyện xảy ra mấy năm nay hệt như đang kể câu chuyện cuộc đời người khác.

Làm sao để học quản lý công ty, làm sao để chứng minh chính mình, làm sao mới có thể thoát khỏi bàn tay của người mẹ kia.

Anh không dám gặp tôi, không dám liên lạc tôi, chính là để bảo vệ tôi.

Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi là kể xong câu chuyện này.

Nhưng tôi biết quảng thời gian đó anh sống khổ sở như thế nào.

Để có thể đứng trước mặt tôi, anh đã phải cố gắng bao nhiêu.

Tôi ôm chặt anh.

Anh cũng ôm chặt tôi, như muốn nhấn tôi vào trong xương thịt của mình.

"Mỗi lần nhớ em tới sắp phát điên, anh đều dùng ngòi bút chọc thật mạnh lên cổ tay mình. Anh tự nhủ với lòng là phải mau lên, phải mau chóng thành công, không thì cô gái của anh sẽ không chờ được. Anh đã hứa với cô ấy rồi, phải thắng trận đấu giành cúp cho cô ấy, anh không thể nuốt lời được. Anh đã nói là sẽ cưới cô ấy, cô ấy ngốc lắm, sẽ chờ anh mãi thôi. Nên anh điên cuồng học tập, sau đó dần thoát khỏi bàn tay khống chế của bà ấy, mới có thể đứng trước mặt em như bây giờ."

Tôi biết chứ.

Nước mắt lại trào ra, như muốn trút bỏ mọi nỗi tâm tình bị đè nén mấy năm qua.

Anh khẽ vuốt mặt tôi, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán tôi.

"Ớt nhỏ của anh, kết hôn với anh nhé?"

16

Cách hôn lễ chỉ còn ba ngày.

Tôi kéo Kỳ Dã đi đăng ký kết hôn.

Nhìn dấu in nổi giữa bức ảnh của hai người chúng tôi, tôi cười xong lại khóc.

Kỳ Dã luống cuống tay chân lau nước mắt cho tôi: "Xin lỗi, xin lỗi, tại anh đến muộn."

Tôi khẽ lắc đầu, lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc: "Chỉ cần là anh, dù có muộn hơn nữa cũng không sao."

Cùng lúc đó, trong giới đột nhiên lan truyền một bức ảnh.

Trên xe moto, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đặt lên ngực của vị quán quân đua xe đang cực kỳ hot.

Mà cánh tay nổi gân xanh xăm kín của anh ôm chặt vòng eo cô gái.

Nội tiết tố như tràn ra ngoài bức ảnh.

Đó là bức ảnh đám A Côn chụp ngay tại sân cho chúng tôi sau khi thi đấu kết thúc.

Không biết vì sao bức ảnh này lại bị lộ ra ngoài.

Đến cả người trong giới bọn tôi đều thấy được.

Trong nhóm chat, có người vừa chia sẻ bức ảnh này, lập tức dẫn tới những tiếng bàn tán xôn xao:

"Sao cô nàng này trông giống Thích Uyển Ninh thế?"

"Không phải chứ? Không phải Thích Uyển Ninh có mái tóc suôn dài đen mượt với hay mặc váy nữ ư? Sao thành tóc ngắn màu lam mặc áo hai dây quần ngắn thế kia?"

"Trông giống hệt Thích Uyển Ninh của hồi trước lâu lắm rồi."

"Anh chàng trong hình sao có vẻ giống anh Cố thế nhỉ? Đệt, anh Cố chơi motor từ lúc nào vậy?"

"Không phải Cố Hoài Cảnh... Hình như là một tay đua nước ngoài, mà nói ra thì hai người này trông xứng đôi đấy."

"Nhưng hôm qua không phải anh Cố còn uống rượu nói với chúng ta là trước ngày kết hôn Thích Uyển Ninh chắc chắn sẽ hối hận, sẽ về tìm anh ấy để kết hôn còn gì?"

"... Ừm, cho nên Cố Hoài Cảnh tưởng Thích Uyển Ninh không có anh ta thì sẽ chết, nhưng không ngờ kết quả người ta coi anh ta là kẻ thay thế."

...

Tôi thử váy cưới mà Kỳ Dã đã đặt may riêng rồi dùng máy bay chuyên chở về ngay trong phòng cưới.

Lúc này lại nhận được cuộc gọi Cố Hoài Cảnh gọi cho tôi: "Thích Uyển Ninh, anh ta là ai?"

Tôi đang chỉnh lại làn váy, Kỳ Dã nghe máy giúp tôi.

Anh nhìn tôi, cúi đầu cười tản mạn, giọng trầm khàn biếng nhác: "Chào anh người yêu cũ nhé, xin giới thiệu với anh, tôi là chồng hợp pháp của cô ấy."

17

Tôi và Kỳ Dã hẹn mọi người đi chơi, địa điểm hẹn là đường Bàn Sơn.

Cùng điều khiển ái tướng của mình phóng lên đỉnh núi.

Mọi người vừa khóc vừa cười.

Kỳ Dã theo sát phía sau nắm chặt tay tôi.

Dường như chúng tôi trở lại mùa hè năm mười tám tuổi.

"Ớt nhỏ, muốn bỏ trốn với anh không?"

Tôi rưng rưng nước mắt.

Lần này tôi nắm lấy tay anh, kéo nhau chạy giữa buổi tối mùa hè.

Tôi nhón chân lên hôn khóe môi anh.

Lại bị anh đảo khách thành chủ, siết chặt eo tôi, cúi người tặng tôi một nụ hôn dài.

Cảm giác mềm mại quen thuộc và điên cuồng đều không sánh được niềm vui bất ngờ khi mất mà lấy lại được.

Có thể bù đắp cho thanh xuân sôi trào, nóng bỏng, hồn nhiên và tan vỡ không kết quả của chúng tôi.

Tôi không biết chúng tôi có được coi là cứu rỗi lẫn nhau không.

Nhưng tôi biết một điều, trong mỗi một lần xông lên, tình yêu luôn là mệnh đề đúng đắn vĩ đại nhất.

18

Chúng tôi quẩy trong tiệm của A Côn cả đêm, tới hừng đông mới ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy, mọi người nằm vạ vật khắp chỗ.

Tôi rất rất thích bầu không khí bây giờ.

Tôi định ra ngoài hóng chút gió núi, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy Cố Hoài Cảnh.

Hắn sa sút đứng dưới dây điện, bên chân là những mẩu tàn thuốc, còn cả rất nhiều vỏ chai rượu rỗng.

Tôi không rõ hắn đứng ở đây từ lúc nào, cũng chẳng rõ hắn chờ bao lâu.

Càng không muốn biết hắn tới làm gì.

Tôi không muốn gặp hắn.

Nhưng vẫn bị hắn nhanh chân chặn đường.

"Thích Uyển Ninh, chúng ta kết hôn đi."

Hắn lấy hộ khẩu ra khỏi ngực.

Tôi không biết hắn đang giở trò gì, tôi lùi sau một bước, giơ tay lên: "Cố Hoài Cảnh, tôi đã kết hôn rồi."

Nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của tôi, hắn cứng ngắc tại chỗ.

"Cô kết hôn với gã tay đua kia rồi ư?"

Tôi gật đầu.

Hắn lập tức nổi giận: "Sao cô có thể tùy tiện như thế chứ?"

"Các người quen biết nhau được bao nhiêu ngày, tại sao hắn thì được, mà tôi..."

Nói được một nửa thì hắn dừng lại, dần hạ giọng lẳng lặng nhìn tôi: "Hôn lễ thì tôi vẫn chưa bảo gia đình hủy bỏ, hai ngày sau chúng ta tổ chức lễ cưới đúng hẹn, được không?"

Tôi lắc đầu: "Không hủy hôn lễ, vì tôi đã đổi người kết hôn rồi."

Trong khoảnh khắc hắn sững sờ ra đó.

Lát sau hắn bật cười: "Nếu tên đó biết cô coi anh ta là kẻ thay thế, chắc chắn sẽ ly hôn với cô thôi."

"Thích Uyển Ninh... Đừng nghịch nữa. Kết hôn với tôi mới là lựa chọn tốt nhất cho cô."

Ồ.

Cố Hoài Cảnh không biết Kỳ Dã là người tôi yêu bấy lâu nay.

"Yên tâm, chúng tôi không ly hôn đâu."

LÚc này, giọng Kỳ Dã vang lên từ phía sau, anh vòng hai tay ôm lấy bờ vai tôi.

Lại đặt một nụ hôn lên bên môi tôi.

"Bởi vì kẻ phản bội sẽ phải xuống địa ngục."

Nhìn khuôn mặt cực kỳ giống mình này, Cố Hoài Cảnh không nói gì, chỉ thất hồn lạc phách bỏ đi