Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 34



Thủ tục mua xe về sau, khẳng định không thể xử lý xong trong một buổi tối, đại để đa số cũng là vì mấy loại giấy phép đăng ký cùng vài công việc linh tinh, Quý Minh Châu cũng không vội vã muốn đăng kí, dứt khoát liền hẹn trước thời gian để lấy xe.

Bất quá vị học đệ này cũng coi như là tri kỷ, nói là có thể giao hàng tận nhà, hết thảy bao nhiêu thì sẽ tính hết trên người Giang Tịch. (tri kỉ dữ:)))

Quý Minh Châu để lại địa chỉ, sau đó liền cùng Giang Tịch rời khỏi chỗ bán xe tư nhân.

Trên đường trở về, Quý Minh Châu tò mò hỏi, “Giang Tịch, sao anh biết được vị học đệ này?”

Quý Minh Châu có nghe Giang Tịch cùng vị học đệ kia nói chuyện, còn tưởng rằng vị học đệ này cùng Giang Tịch là học cùng trường.

Kết quả về sau cô cùng vị học đệ này trò chuyện, phát hiện cậu ta cũng không phải tốt nghiệp từ đại học Columbia.

Vị này học đệ cùng Quý Minh Châu khá giống nhau, cũng học đại học ở Châu Úc, chẳng qua không cùng nơi thôi.

Quý Minh Châu đi học ở đại học ở Victoria, mà vị học đệ kia thì tốt nghiệp ở đại học Brisbane.

Nói tóm lại, mặc kệ trên phương diện nào, đều không thể có cơ hội quen biết Giang Tịch.

Đúng lúc này, Giang Tịch nghiêng mắt nhìn qua, “Làm sao vậy? Tôi không nhớ rõ. Hình như đã nhiều năm rồi.”

“Không, tôi không phải hỏi các anh biết nhau bao lâu, ý của tôi là, cậu ấy ở Châu Úc học đại học, còn anh, ở nước Mỹ xa xôi, hai người các anh sao lại biết nhau?”

Cái này vượt qua cả đại dương, khoảng cách cả bầu trời, cư nhiên lại không thể ngăn cản hai người quen biết, chẳng lẽ đây là định mệnh trong truyền thuyết.

Giang Tịch trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi mở miệng, “Khi đó trường học có một hạng mục trao đổi.”

“Hóa ra là như vậy a.”

Quý Minh Châu rũ mắt nhìn móng tay của mình, trầm tư một lát, hóa ra xác thật sẽ có hạng mục trao đổi.

Nói như vậy…… Vị học đệ kia phỏng chừng ở Mỹ biết được Giang Tịch.

Quý Minh Châu cũng không hỏi nữa, hiện tại tất cả lực chú ý tập trung của cô chỉ còn ở chiếc Bugatti Veyron mới vừa tậu kia.

“Bất quá…… Anh tự tin như vậy sao?”

Anh còn chưa nhìn qua chiếc xe đó, đã trực tiếp trả nó cho cô rồi.

Quý Minh Châu nghiêng đi mặt nhìn về phía anh, “Nếu tôi vừa mới đến đã nhìn thuận mắt một chiếc xe khác thì làm sao bây giờ, anh chẳng phải đã mua nó lãng phí ư?”

“Cô chắc chăn sẽ không.”

?

Quý Minh Châu có chút kinh dị với sự tự tin mù quáng của Giang Tịch.

Cái gì mà kêu cô khẳng định sẽ không?

Giang Tịch, cái người này da mặt rốt cuộc đã dày đến mức nào rồi ―― mới có thể nói ra những lời chắc chắn như vậy.

Như là nhìn ra được nghi hoặc của cô, Giang Tịch mới tiện đà giải thích, “Bên cạnh đều toàn là xe màu đen hoặc là màu xám, cô đại khái sẽ không thích.”

Lời vừa nói ra, hình như cũng khá hợp lý.

Lúc ấy trong tầm mắt Quý Minh Châu cũng chỉ có thể chứa được một chiếc xe đó thôi. Nên cho dù xe các có như thế nào hoặc là đẹp bao nhiêu, cô cũng không có quá chú ý.

“Bất quá, cho dù cô có chọn chiếc xe khác, cũng không cần lo lắng, cái này là khoản dự chi trực tiếp từ Giang thị.”

Nghe xem kìa, nghe xem kìa!

Giang Tịch nói ra câu này ngữ khí có bao nhiêu vân đạm phong khinh, thể hiện ra hơi thở bức vương có bao nhiêu nồng hậu.

Còn trực tiếp từ tài khoản Giang thị, cứ như vậy trắng trợn táo bạo quá đi.

“Nói như vậy…… Giang tổng đây luôn dùng tài khoản công để mua mặt mũi cho bản thân à?” Quý Minh Châu cười gian xảo nhìn anh.

“Giang thị họ Giang.” Giang Tịch bằng phẳng nhắc nhở cô, “Cho nên công khoản thì cũng thuộc sở hữu của bản nhân tôi mà thôi.”

Dứt lời, ánh mắt đảo lại đây, lại còn là ánh mắt ôn hòa xưa nay chưa từng có.

Ôn hòa đến mức, thời điểm nhìn cô, như là đang nhìn một kẻ ngốc.

“…………”

Nga ――

Được, cứ cho là anh tuyệt vời đi!

Là anh lợi hại!

Quý thị kia cũng là của nhà họ Quý đấy!

Nhưng không cho Quý Minh Châu nghĩ lại, Giang Tịch đã lại mở miệng.

“Tôi nói đến chuyện này chỉ là để nhắc nhở cô ――”

Khi anh nói câu nàyk, âm cuối còn cố tình kéo dài.

Ngữ khí muốn nói rồi lại thôi như vậy, thành công hấp dẫn được lực chú ý của Quý Minh Châu.

Khi cô nhìn về phía này, thì Giang Tịch đã dời tầm mắt, đôi tay để ở trên tay lái, mắt nhìn phía trước.

“Không cần tiết kiệm tiền thay tôi đâu.” Anh nói.

……

Trở lại Bách Duyệt, Quý Minh Châu trái lo phải nghĩ, đều cảm thấy, bản thân mình thật là mệt………

Mệt quá độ!

Sao cô lại không nhanh chóng quyết định, đem cả một cơ sở xe mua lại hết.

Không cần phải thích, mỗi ngày đổi một chiếc cũng không phải không thể.

Tiểu hắc và tiểu bạch có thể thay phiên nhau mỗi ngày, dĩ nhiên chính thức được sủng ái, đương nhiên vẫn phải là tiểu bạch.

Ôm đủ loại ý nghĩ thượng vàng hạ cám, suốt một đêm này, Quý Minh Châu nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, lại còn ngủ vô cùng thoải mái.

Bởi vì giấc ngủ quá mức sung túc này, ngày hôm sau, cô dứt khoát dậy thật sớm.

Thật hiếm thấy, so với Giang Tịch còn sớm hơn rất nhiều.

Đối diện với cửa phòng đóng chặt, Giang Tịch hẳn là vẫn còn đang ngủ.

Ngày hôm qua là thứ sáu, sau khi Giang Tịch trở về, liền trực tiếp mang cô đi xem xe luôn.

Hai ngày này được nghỉ, anh hẳn là cũng không vội như những lần trước.

Quý Minh Châu dậy quá sớm nên vẫn ngây người một lát, nhìn trái ngó phải cũng không có việc gì làm, dứt khoát lên tầng gác mái cầm thiết bị quay chụp, bắt một chiếc xe buýt đến thành Bắc ngắm cảnh.

Bởi vì là sáng sớm, khi cô đến trạm rồi lên xe ngồi cũng không có quá nhiều người.

Một đường đi đi dừng dừng, xem như chụp xong một vòng quang cảnh thành Bắc.

Tiếc nuối chính là, so với lúc trước, bên này lá trên chạc cây bây giờ đã rụng gần hết, không còn cảm giác lãng mạn của mùa thu sắp sang mùa đông, chỉ còn lại hiu quạnh mà ảm đạm.

Chờ đến khi xe ngắm cảnh đi đến trạm cuối cùng, khoảng thời gian từ lúc Quý Minh Châu xuất phát vào buổi sáng, kỳ thật cũng chỉ mới qua hơn hai giờ đồng hồ, thời gian vẫn còn khá sớm.

Trên đường cô đi bộ về Bách Duyệt, có thấy một quán cà phê, Quý Minh Châu dừng bước chân lại nghĩ nghĩ, đại não nhanh chóng quyết định.

Có lẽ cũng nên mua cho Giang Tịch một ly, thì……… Cứ xem như ngày thường anh cực cực khổ khổ bận bận rộn rộn mệt đến hộc máu, về nhà còn phải rửa tay thay quần áo làm canh cho cô đi.

Thưởng cho anh một ly!

“Chào cô, xin hỏi cô có yêu cầu gì không?” Phục vụ quán cà phê lễ phép dò hỏi.

“Hai ly mocha latte.” Quý Minh Châu nghĩ nghĩ, “Đều cho đường đi, thêm đá, sau đó…… Thêm phô mai lên trên.”

Cô thích ăn ngọt, ngay cả khi uống cà phê một chút đắng cũng không muốn nếm, điểm tâm ngọt càng không cần phải nói.

Kỳ thật lúc này còn đỡ, lúc trước học cao trung, quả thực thích đường đến nghiện.

Quý Minh Châu cả ngày lôi kéo Liên Đường đi ăn các loại điểm tâm, đương nhiên, cô yêu nhất, vẫn là trà bánh của an viên sơn trang.

Lần trước ăn, hình như là ở trong văn phòng Giang Tịch.

Bất quá nhắc tới Giang Tịch, cô hẳn là sẽ không mua sai.

Khẩu vị của Giang Tịch chính là như vậy……… Vì dường như khi anh nấu ăn món nào cũng cho thêm đường.

―― “Một ly iced americano.”

Từ đằng sau Quý Minh Châu vang lên một đạo thanh âm trong trẻo sâu thẳm, lạnh lùng, làm người ta có cảm giác rất là quen thuộc.

Giống như là giọng của Giang Tịch.

Vì Quý Minh Châu đang đợi đóng gói, cho nên vẫn luôn đứng ở quầy bên cạnh, trước mắt cô nghe được tiếng nói như vậy vang lên, lập tức xoay đầu nhìn xem.

Hình dáng quen thuộc, khuôn mặt thanh lãnh, cộng thêm ánh mắt lạnh lẽo.

Quý Minh Châu sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra ―― đây không phải Giang Tịch.

Thời điểm Giang Tịch nhìn cô ánh mắt tuy lạnh lẽo, nhưng là vì theo thói quen mà cư nhiên như vậy, cũng có những lúc, tầm mắt như là hòa tan một góc băng sơn, vẫn còn tính là có độ ấm.

Nhưng người trước mắt này, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, trong mắt phảng phất băng nham Thiên Sơn, cực kỳ giống thời điểm khi Giang Tịch học cao trung.

“…… Giang Mặc ca?” Cô nhìn chằm chằm nam nhân, dẫn đầu mở miệng.

Khi nam nhân kia quay đầu nhìn về phía cô, hiển nhiên cũng thực kinh ngạc.

“Anh về Ngân Thành khi nào vậy?”

Quý Minh Châu nhớ không lầm, Giang Mặc hẳn là vẫn luôn ở thành Z tiếp tục sự nghiệp nhiếp ảnh của mình.

Khá giống với Trình Sí, anh ta xem như cũng là một người hiếm hoi trong số bọn họ, đặt chân vào giới giải trí.

Giang Mặc hiện tại cũng coi như là một nhiếp ảnh gia tương đối nổi danh.

“Trở về không lâu, thuận tiện đi qua bên này lấy cảnh, em thì sao?” Giang Mặc nói, dùng ngón tay chỉ thiết bị quay chụp đang được cõng trên người cô.

“Nga đây là dùng để quay chụp.” Quý Minh Châu nâng món đồ trong tay lên, “Nói đến cũng khéo, mấy năm nay cũng khá bận rộn với công việc chụp ảnh, khi không có việc gì thì mới quay một ít video.”

Giang Mặc gật gật đầu, không hỏi lại gì thêm.

Trong lúc chờ cà phê được làm xong, Quý Minh Châu đơn giản cùng anh ta hàn huyên vài câu, rồi sau đó chờ đến khi lấy được túi đựng hai ly café rồi, liền nhanh chóng cáo từ.

Nghiêm túc mà nói, hai người không quá quen thuộc, biết nhau cũng không quá lâu.

Con người Giang Mặc cũng bình thường, tính tình lại thất thường, tương đối thích ở một mình, hai người trước kia cũng không quá thân cận.

Đương nhiên, chuyện này cũng có nguyên nhân sâu xa, chuyện sau khi Giang Mặc xuất hiện ở Giang gia, cũng không phải là chuyện gì bí mật.

Kỳ thật Quý Minh Châu còn rất sợ Giang Mặc, vì tuổi của anh ta so với đám lít nhít trong vòng bạn bè của cô thì lớn hơn rất nhiều.

Ngay cả Tiêu Dịch thấy hắn, cũng sẽ biến thành bộ dạng thành thật quy củ.

……

Xách theo túi cà phê được đóng gói cẩn thận đi về Bách Duyệt, Quý Minh Châu mới vừa bước vào huyền quan, còn chưa kịp đổi giày, đã thấy Giang Tịch nhìn như môn thần đứng ở trên cầu thang nhìn xuống.

“Giang Tịch, anh cứ việc nói thẳng, anh có phải muốn hù chết tôi không!” Quý Minh Châu tức giận mà đạp rớt giày, lê dép lê đi về phía anh.

Thấy anh không nói lời nào, Quý Minh Châu cũng không quá để ý, “Nhạ, mua cho anh ly mocha nè ~”

Nhưng Giang Tịch lại không đưa tay ra nhận, chỉ chăm chăm hỏi lại.

“Cô đi đâu vậy? Lâu như thế này rồi mới trở về.”

“…… A? Lâu lắm sao?”

Tổng cộng cũng chỉ mới hai giờ thôi mà.

“Sáng dậy hơi sớm, chết sống cũng không ngủ lại được, liền chạy ngoài đi chụp phong cảnh.”

“Sao cô không nói cho tôi biết?” Giang Tịch chặt chẽ mà nhìn thẳng cô, có chút giống hài tử đang nhìn chằm chằm viên kẹo, dường như không biết được đáp án sẽ không bỏ qua.

“Sao nói cho anh một tiếng được a…… Khi đó anh đang ngủ có được không.”

Quý Minh Châu cầm túi giấy vẫn còn treo ở trong không trung, dừng lại trong chốc lát, cổ tay do cầm quá lâu liền có chút tê mỏi.

“Tay tôi mỏi lắm rồi, Giang Tịch anh lấy nhanh lên được không!” Quý Minh Châu đốc thúc anh.

Giang Tịch nhìn cô, lúc này mới chậm rãi tiếp nhận.

Hai người đồng loạt đi ra bàn ăn, tới bên kia rồi, Giang Tịch mới từ túi giấy lấy ra một ly mocha.

“Cho tôi?”

Quý Minh Châu từ trong lỗ mũi “Hừ” ra một tiếng, “Thuận tiện mua cho anh thôi, có cả đường và đá đấy.”

“Cố ý bỏ thêm phô mai nữa, ngọt lắm.” Vừa nói cô vừa lấy ly của mình ra, ngửa đầu uống một ngụm.

“Cô hôm nay đi chụp cái gì?” Giang Tịch cầm ly mocha ở trong tay, nhưng lại không mở ra.

“Vòng quanh thành Bắc chụp một vài phong cảnh dọc đường.” Quý Minh Châu lại nhấp thêm một hớp nữa, sau đó liền quyết định không chỉ muốn uống rượu vang đỏ cả đời, còn muốn uống ly mocha này cả đời.

“Bất quá khi tôi chuẩn bị trở về, ở quán cà phê gặp được Giang Mặc, sau đó chúng tôi liền hàn huyên một lát.”

Giang Tịch nắm chặt lấy ly mocha gắt gao, lông mi anh nhỏ dài rũ xuống, nhìn không rõ được thần sắc trên mặt.

Quý Minh Châu dường như không phát hiện ra, nhìn về phía Giang Tịch hỏi, “Anh ta về Ngân Thành anh có biết không?”

Nhưng mà chính những lời này, không biết đã chạm phải vảy ngược của Giang Tịch tự khi nào ――

“Tại sao tôi phải biết.”

Nói, anh liền đem ly mocha nặng nề ném lên trên bàn, xoay người liền quay về phòng mình.

Thực mau, trong phòng khách cũng chỉ còn lại một mình Quý Minh Châu.

Cô sửng sốt, nhìn về phía ly mocha đang nằm chỏng chơ trên bàn đá cẩm thạch.

Lẻ loi, còn chưa được mở ra.

Hiện tại, chắc cũng sẽ không có ai uống.

……

Bởi vì buổi sáng giải tán trong bầu không khí không mấy vui vẻ, Quý Minh Châu cùng Giang Tịch rốt cuộc còn chưa thèm nói chuyện thêm được câu nào.

Hai người cùng ở dưới một mái hiên, rõ ràng là trong không gian cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền thấy, ấy vậy mà lại xa xôi như là cách nhau cả một dải ngân hà.

Quý Minh Châu từ khi qua bên này, chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ đấy của Giang Tịch.

Nhưng hiển nhiên dễ thấy, là cô khơi mào cảm xúc đó của anh.

Nhưng cô như thế nào cũng không nghĩ ra, rốt cuộc đã sai chỗ nào.

Nếu nói là bởi vì Giang Mặc?

Khẳng định không phải.

Chuyện này chấn động cả Giang gia trong một thời gian dài, Giang Tịch từ đầu đến cuối, đối tượng mặt lạnh đều là đối với ba anh Giang Vũ Thành.

Đối đãi với Giang Mặc, anh vẫn giữ vẻ không quan tâm cũng không quấy rầy.

Nói cách khác.

Giang Mặc vô luận như thế nào, đều sẽ không ảnh hưởng đến anh.

Nhưng ngoại trừ Giang Mặc…… Còn có thể vì cái gì?

Chẳng lẽ là bởi vì Giang Tịch cảm thấy Giang Mặc trở về không nói cho anh, cho nên anh cảm thấy không được tôn trọng?

Từ phản ứng vừa rồi, hình như cũng không phải như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, Quý Minh Châu cũng vẫn chưa nghĩ ra được nguyên nhân.

Hiện tại đầu óc cô tràn ngập hình ảnh Giang Tịch buông xuống ly mocha, mà không thèm uống qua kia.

Ly đó chính là cô hảo tâm mua cho anh.

Không để ý tới thì không nói làm gì đi…… Còn hung hăng như vậy!

Tưởng cô dễ chơi phải không! Khi dễ được phải không!

Quý Minh Châu véo gà sally đến nhăn nhúm, mà cũng vẫn chưa hả giận.

Cô đem ly mocha của mình “Tấn tấn tấn” một hơi uống xong còn chưa nói, chuẩn bị trở lại phòng khách đem cả ly mocha Giang Tịch không cần kia uống sạch.

Nhưng chờ đến khi Quý Minh Châu lại lần nữa quay về bàn đá lấy ly mocha, thì phát hiện trên bàn cái gì cũng không có.

Trống rỗng, ngay cả cái ly không cũng không còn.

Như thế nào…… Là ném đi rồi phải không!

Trong đầu Quý Minh Châu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, những không có suy nghĩ nào mà không đem Giang Tịch lăng trì một vạn tám trăm lần.

Cô chỉ cảm thấy trong người nổi lên một ngọn lửa lớn vô danh, hiện tại đang bùng cháy dữ dội, thậm chí ngọn lửa còn đuổi đến cả đầu quả tim, làm nó nóng rát.

Cảm xúc như vậy vẫn luôn duy trì tới buổi tối.

Cô không chỉ cảm thấy khó chịu, ngay cả bụng cũng bắt đầu quặn đau.

Có lẽ là do uống quá nhiều café lạnh, hoặc có lẽ là bởi vì chuyện khác.

Quý Minh Châu chỉ cảm thấy từ trong bụng truyền đến từng trận quặn đau, không hề có dấu hiệu ngừng lại, như là hình người làm bằng dây thừng được bện lại, nhìn không ra được điểm cuối.

Đầu cô lệch hẳn qua một bên giường, mày đẹp gắt gao nhăn lại.

Tên Tomi từ trước đến giờ vẫn luôn an tĩnh làm như thông qua thay đổi hô hấp của chủ nhân, nhận ra được cái gì, từ kẹt cửa ven tường, trực tiếp chạy ra, cọ cọ vào bên người Quý Minh Châu.

“Tránh ra……”

Đứa bé lanh lợi đáng yêu tiểu máy móc thành tinh đã không còn, vào giờ khắc này, nó không khác gì chủ nhân nó, đều trở nên đáng ghét.

Lời nói vừa thốt ra, “Cọ cọ” bên cạnh người liền thật sự biến mất

Không bao lâu, cửa phòng cô bị mở ra.

Có người tiến vào, trực tiếp sờ vào trán cô.

Ở cảm quan của Quý Minh Châu, trong không khí nhất thời tràn ngập hơi thở mát lạnh, trải rộng bốn phía.

Cô nghiêng đầu né tránh anh, ý tứ kháng cự thập phần rõ ràng.

Nhưng tay kia lại chưa từng dừng lại, trực tiếp áp lên bụng cô.

“Đau bụng?”

Có thể nghe ra giọng nói quan tâm rõ ràng, cùng với thái độ buổi sáng lạnh băng hoàn toàn tương phản.

Rồi sau đó, như đã được đả thông nỗi lòng phát tiế.t, Quý Minh Châu chỉ cảm thấy bản thân ủy khuất vào giờ phút này được phóng thích hoàn toàn, “Giang Tịch……Anh chết bầm…. Tôi ghét anh……”

Giang Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, tay vẫn cứ đặt y nguyên như cũ, lòng bàn tay ấm nóng truyền qua quần áo ấm đến tận tâm can.

Nghe xong lời cô nói, anh cũng không có ý tứ rời đi.

“Nếu chán ghét tôi có thể làm cô hết đau, tôi cũng không để bụng đâu.” Giang Tịch đưa một tay khác vuốt tóc mai lòa xòa dính lên má cô, thời điểm đầu ngón tay chạm vào, dị thường mềm mại.

Giang Tịch nói như vậy, thần sắc vẫn cố tình duy trì vẻ nhàn nhạt, hoàn toàn nhìn không ra được bất cứ thái độ nào, cũng nhìn không ra trong lòng anh đang suy nghĩ gì.

Rồi sau đó, anh làm bộ muốn đứng dậy.

Sắc mặt Giang Tịch vẫn giống hệt vào buổi sáng, lạnh như băng, nhưng Quý Minh Châu phảng phất như muốn bắt được cái gì, nhìn thấy anh muốn đi, không biết sức lực từ chỗ nào, một phen nắm lấy cánh tay anh, “Tôi mặc kệ….. Giang Tịch…… Tôi muốn anh bồi tôi!”

Cô hôm nay đau muốn chết, cũng muốn kéo được cái đệm lưng chịu cùng.

Đặc biệt cái này đệm lưng vẫn phải là Giang Tịch.

“Tôi không đi.” Giang Tịch nâng mắt lên nhìn, rồi sau đó ngữ khí như là mang theo vẻ hơi mất tự nhiên, “Tôi chỉ muốn đi lấy một ít thuốc cho cô mà thôi.”