Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 35



Giang Tịch đi khá nhanh đã quay lại.

Trong tay vẫn xách theo cái hòm thuốc quen thuộc.

Anh còn lấy thêm cả nửa ly nước ấm, đưa tới trước mặt cô, ý bảo cô cầm mớ thuốc con nhộng đó, cùng nhau uống hết trong một lần đi.

Quý Minh Châu vừa nãy uống mocha vẫn còn khó tiêu, cho dù tới bây giờ, tình trạng cũng không hề khá hơn.

Nhưng ―― lại không biết mình vì sao bị như vậy.

Nếu tùy tiện đặt chuyện này lên một người khác, không cần liền không cần, cô tuyệt đối sẽ không để trong lòng, cũng tuyệt đối sẽ không kéo dài đến giờ này.

Không cần nói, cũng rất đơn giản, sau này muốn cô thiện ý hảo tâm thì nghĩ cũng đừng nghĩ, đảm bảo khó khăn như lên trời.

Nhưng nếu người đó là Giang Tịch, thì lại là trường hợp vô cùng bất đồng.

Hoặc nói, anh vốn dĩ chính là điều bất đồng.

Giang Tịch là nhân vật mà kể từ khi cô có ý thức, cơ hồ là xuyên suốt hơn hai mươi năm kí ức, từ đầu đến cuối không hề có đoạn trống.

Anh không chỉ là vị hôn phu trên danh nghĩa của cô, còn là nhân vật một nửa môn đăng hộ đối.

Mà cho dù vô luận như thế nào, cũng vùng không thoát khỏi liên hệ; như là một nút thắt không thể tháo gỡ; là dây leo quấn quanh, bò khắp mọi nơi, là hai đầu của một đoạn dây nhưng lại không có điểm kết thúc.

Có lẽ hai người về sau cũng có thể không ở bên nhau, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cùng với đáy lòng vẫn tiếp tục run rẩy.

Đều khiến cho cô cảm thấy nỗi lòng phiền loạn.

Trốn không thoát mà vứt cũng không xong.

“Cô không uống?”

Quý Minh Châu không trả lời, hỏi thẳng, “Giang Tịch……Anh ném café tôi mua cho anh đi rồi sao?”

Giang Tịch từ trước đến nay đều không nói dối.

Nếu anh gật đầu…… Như vậy thì hôm nay…………

Quý Minh Châu cô sẽ đau chết ở nơi này! Bên ngoài cũng đau! Từ nay về sau sẽ không bao giờ uống thuốc anh đưa nữa!!

“Tôi không ném.” Giang Tịch đáp, ở lúc Quý Minh Châu bừng tỉnh, tiến đến ngày càng gần, “Bây giờ cô có uống không, nếu không thì để tôi trực tiếp đút cho cô.”

“…………”

“Tôi không cần anh đút.”

Quý Minh Châu tự mình lấy thuốc, đưa lên miệng, rồi vội vàng nuốt xuống.

Đưa lưng về phía anh, cũng không thèm để ý tới người này nữa.

Nhưng không biết vì sao, có lẽ là vì câu nói vừa rồi của anh, cũng có lẽ là do thuốc bắt đầu có tác dụng, cô nhắm hai mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chờ đến khi Quý Minh Châu uống thuốc xong, nhìn cô dần dần ngủ thiếp đi, không tiếp tục đau đớn nữa, Giang Tịch mới ngừng lại động tác.

Khi cô đang chìm vào giấc ngủ, Quý Minh Châu vẫn duỗi cánh tay về đây, còn dùng lực cào lên người Giang Tịch mấy đường, thoạt nhìn cũng có thể hiểu oán khí có bao nhiêu sâu nặng.

Hung tợn, lực đạo cũng không hề nhẹ.

Giang Tịch đắp lên người cô một lớp chăn mỏng, dịch tốt góc chăn, lúc này mới thoáng đứng dậy, chỉ chừa lại một bóng đèn trước giường.

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng tối tăm chiếu xuống toàn bộ, trong nhà khắp nơi là một mảnh yên tĩnh.

Màn đêm mùa đông bên ngoài vang lên từng tiếng gió, nhỏ vụn gõ lên trên cửa kính ban công sát đất.

Anh cứ ngồi tại mép giường như vậy, nghiêng mặt, rũ mắt xuống nhìn cô.

Khuôn mặt Quý Minh Châu nho nhỏ đặt trên chiếc gối mềm mại, chân mày vẫn nhẹ nhàng nhíu lại, bởi vì làn da trắng nõn, đến mí mắt cũng lộ ra một màu hồng phấn nhàn nhạt.

Cứ như vậy yên lặng nhìn cô, đồng hồ thạch anh chậm rãi chuyển động.

Giang Tịch ngồi lại thêm một lúc, nhìn cô xem nửa đêm có đột nhiên đau đớn hay không, lúc này mới bỏ đi ý niệm đi bệnh viện ban đầu.

……

Lén lút đi về từ cửa phòng Quý Minh Châu, Giang Tịch hai bước thành một đi về trước cửa phòng mình.

Anh dẫm lên bóng đèn dọc hành lang, trực tiếp đẩy cửa phòng mình ra.

Bên cạnh bàn, có một ly mocha chưa mở, vẫn đang lẳng lặng nằm ở một góc.

Tầm mắt Giang Tịch đặt lên trên cái nhãn ghi bên ngoài cốc, trên đó có ghi chú, cùng với những lời Quý Minh Châu nói ban sáng ở bên tai anh giống y như nhau ――

“Thêm đường thêm đá, bên trên có cho thêm một lớp phô mai.”

Còn có cả một dòng nhắc nhở tri kỉ nho nhỏ: “Uống tốt nhất là sau khi ăn một tiếng đồng hồ, chúc quý khách thưởng thức ngon miệng~”

Giang Tịch mất một lúc lâu, vẫn chậm rãi mở ly mocha ra, uống một ngụm.

Chắc là vì đã để qua một ngày, nên ly mocha đã tách nước ra hết cả rồi.

Vị so với lúc đầu, lại càng không ngon.

Hơn nữa, vị ngọt lan tràn khắp cổ họng ―― toàn đường.

Giang Tịch cũng không dừng lại, một ngụm rồi lại một ngụm, thẳng cho đến khi uống xong.

Kỳ thật hôm nay cô gặp được Giang Mặc, cũng không phải là ngoài ý muốn.

Một ngày nào đó cô cũng sẽ gặp được, dù sao thì, thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Nhưng mặc dù biết là như thế, anh vẫn không khống chế được suy nghĩ của bản thân, hai người ở quán cà phê hàn huyên cái gì, hàn huyên bao lâu, tất cả đều khiến anh không thoải mái.

Giang Tịch từ nhỏ đã bình tĩnh, mà loại tính tình này, theo tuổi tác cũng lớn dần lên, lắng đọng lại thành một loại hờ hững xa cách.

Anh thói quen đã biết với loại cảm giác nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay, rất ít khi mất khống chế, nhưng điều này chỉ có vài lần như vậy, cuối cùng anh vẫn giữ thái độ lơ đãng rồi lặng lẽ buông xuống.

Tròng mắt Giang Tịch đen nhánh nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm mùa đông như nước, cực kỳ giống đêm yến tiệc sinh nhật năm ấy.

Sau khi nghi thức cắt bánh xong xuôi, anh vứt bỏ mọi người, ấy vậy mà lại tìm không thấy bóng dáng Quý Minh Châu, cho đến khi ra ngoài hậu hoa viên, anh thoáng nhìn thấy góc áo cô ―― rồi sau đó anh liền đứng lại tại chỗ, nhìn cô ngửa đầu nhìn về phía người đối diện.

Chân bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào, ngay sau đó lơ đãng cọ vào hai cái ――

Một đi một về, thực mau, suy nghĩ của Giang Tịch đã trở về thực tại.

Anh cúi đầu nhìn người máy nhỏ đang an tĩnh nằm dưới chân, “Tao không có việc gì.”

……

Lý do bụng Quý Minh Châu đau, sáng sớm ngày hôm sau khi rửa mặt, đã có đáp án.

Cô lại nghênh đón dì cả đến thăm mấy ngày vào mỗi tháng.

Chẳng qua cô lúc trước mỗi lần tới cũng không có cảm giác gì, lần này đại khái là mùa đông tạo tác rồi, đã vậy còn uống mocha đá, cơ thể cô lại hơi yếu, chỉ một lần không cẩn thận đã dính chiêu.

Quý Minh Châu nghĩ đến cảm xúc “Dễ tức giận dễ bạo phát” mấy ngày nay, cảm thấy hết thảy đều có lời giải thích ――

Cũng khó trách gần đây cô luôn thấy bản thân không thể hiểu được cũng không thể nói lý.

Nguyên lai đều là do “Tới trước tổng hợp chứng”.

Chẳng qua, nên bày ra sắc mặt gì, thì vẫn phải làm y như thế!

Mấy ngày kế tiếp Quý Minh Châu cũng không thèm nói chuyện với Giang Tịch, trừ phi có mấy câu tất yếu phải trả lời, thời gian còn lại, cô đều dùng hết trên gác mái nhỏ của mình, cắt nối biên tập video.

Mấy ngày nay tuy nói là thời kì đặc thù, nhưng cô cũng không từ bỏ khóa yoga mình đã đăng kí.

Liễu Khê cũng có chuyên môn nên biết một vài tư thế đặc thù, sau khi làm xong, bụng nhỏ cũng sẽ tốt lên không ít, cũng không sợ đêm đó thình lình xảy ra bất kì di chứng gì.

Bất quá Quý Minh Châu bên này cùng Giang Tịch có cái gì đó không thích hợp, thì nhân vật phát hiện ra manh mối, không bất ngờ vẫn là cái nhóm chat “Vương quốc chăn nuôi heo gà”.

Dù sao thì mọi người đều cùng trong một nhóm chat, có đôi khi sẽ chia sẻ với nhau một vài đề tài thú vị trên mạng, Ngân Thành có gì mới lạ bát quái, Liên Đường đã ngay lập tức chia sẻ cho mọi người cùng xem.

Mà Giang Tịch tuy hơi ít nói, những ở trong nhóm chat cũng đã từng có vài lần đáp lại ít ỏi.

Như vậy liền chứng minh, anh cũng không phải hoàn toàn không xem thông báo trong nhóm.

Mấy ngày nay Quý Minh Châu cùng Giang Tịch hai người cùng nhau dùng thuật ẩn thân, trong nhóm có người ngẫu nhiên spam hỏi vài câu, chỉ nhận được vài lời đáp cho có lệ như “Ừ” “A” “Hả”.

Liên Đường thậm chí còn có lúc nhắn riêng chọc phá Quý Minh Châu, nhưng lần này cô giấu diếm quá kín, nửa điểm cũng không chịu tiết lộ.

WeChat cũng ký tên thành ―― “Có việc thì nướng gà, không có việc gì thì hoá vàng mã”

Liên Đường cùng Tiêu Dịch sau khi thương lượng tốt với nhau, đồng thời xuất hiện ở trong nhóm.

Tiêu Dịch: “Cuối tuần này, mọi người đến sân bóng rổ, có đi hay không?”

Tiêu Dịch: “Dù sao cũng chưa chính thức tụ tập nhau, lần này đi hết nhé?”

Liên Đường: “Tới tới!”

Liên Đường: “@ toàn thể người”

Liên Đường: “Nhất định phải tới a, thống nhất họp nhau cuối tuần ở cao trung nhé.”

Một lát sau, Trình Sí đã gửi một hình ảnh ――

Trình Sí: “Tôi vừa mới đi thảm đỏ của Weibo xong.”

Trình Sí: “Cuối tuần nhiều việc lắm, không rảnh.”. Truyện Đoản Văn

Trình Sí: “Hình ảnh.jpg”

Liên Đường nhìn bức ảnh kia, trực tiếp kinh ngạc nói.

Liên Đường: “Tớ không nhìn nhầm chứ, người ngồi bên cạnh bàn kia chính là Biên Lê sao?!”

Liên Đường: “Đậu má, trước cậu còn là Ace!”

Liên Đường: “Trình Sí ca, cậu giúp tớ ký tên được không! Nghe được không!!!”

Tiêu Dịch: “……”

Tiêu Dịch: “Cậu có thể có tiền đồ hơn được không.”

Tiêu Dịch: “Về chủ đề chính, Giang tổng của chúng ta, tiểu Bát nữa, rốt cuộc có đi hay không a, cho một lời khẳng định chắc chắn đi nào.”

Quý Minh Châu nhìn thấy được tin nhắn trong group chat, thì khi đó đã khuya.

Cô lướt một vòng nhìn nhìn, Giang Tịch vẫn luôn không đáp lại.

Quý Minh Châu: “Cao trung?”

Quý Minh Châu: “Tớ đã lâu rồi chưa trở về.”

Quý Minh Châu: “Đi a, đương nhiên đi.”

Đoàn người ở trong nhóm chat thống nhất thời gian cụ thể, Quý Minh Châu tới ngày đó, mở ra chiếc Bugatti Veyron mới mua, nghênh ngang mà đến.

Liên Đường thấy, đi xung quang chiếc xe mấy vòng, “Cậu đủ chịu chi nha, một lần mua liền mua cái xịn nhất luôn, nhìn sát vào thấy còn được nạm cả đá, da trâu nữa đó Quý Minh Châu.”

Quý Minh Châu nhếch nhếch khóe miệng, “Đó là kim cương, không phải đá.”

Dừng một chút, cô bổ sung, “Dù sao cũng không phải do tớ bỏ tiền ra, tội gì không mua chiếc nào xịn một chút.”

Liên Đường cười rộ lên, “Giang Tịch mua cho cậu?”

Quý Minh Châu nhướng mày, xem như đồng ý, rồi sau đó hỏi, “Đúng rồi, Tiêu Dịch đâu?”

“Cậu ấy đến từ lâu rồi, đang ở sân bóng rổ bên kia kìa.” Hai người cũng không dừng lại quá lâu, trực tiếp đến sân bóng rổ quốc tế cao trung Anh Lợi.

Bởi vì được tư nhân thành lập cho giới quý tộc, phong cách trang hoàng của nơi này là Trung Quốc và Phương Tây hợp nhất, là gỗ đỏ cùng hiện đại hoá công nghệ cao tương giao mà thành.

Mặc dù là qua ngần ấy năm, nó vẫn giữ nguyên dáng vẻ trong trí nhớ.

Mấy cây ngô đồng Pháp được trồng thẳng hàng, gạch đỏ được lát từ đầu đến cuối đường, khung cảnh xung quanh nhuốm đậm màu sắc cổ điển.

Sân bóng rổ ở bên phải khu dạy học, cuối tuần không có học sinh, một đường đến đây chỉ gặp gỡ ít ỏi có mấy người.

“Thật sự đã lâu không tới, sau khi cậu tốt nghiệp một lần cũng không trở về đúng không?”

“Cũng muốn về lắm, nhưng lại không có ai đi cùng, chả vui gì cả, dù sao cũng sẽ có dịp về thôi.” Liên Đường nói rồi nhìn về phía cô, “Cũng không gạt cậu làm gì, mấy năm nay bạn học tụ hội tớ cũng toàn vắng mặt.”

Quý Minh Châu nhìn về phía cô ấy, ánh mắt khó hiểu, “Không phải chứ…… Chẳng lẽ cậu đối với tớ nhớ mãi……?”

“Nghĩ cái gì vậy, tớ không phải đã nói rồi sao, chỉ khi kiếp sau tớ biến thành nam tử hán, tớ mới có thể yêu cậu.” Ngữ khí của Liên Đường đặc biệt nghiêm túc, “Nhưng tớ hiện tại không phải nam nhân a.”

Quý Minh Châu liếc cô ấy một cái, nhìn sân vận động thưa thớt không có mấy ai, “Tiêu Dịch có gọi người tới hay không đấy, bằng không chỉ có một mình cậu ta, thì chơi xiếc ảo thuật cho chúng ta xem à?”

Dứt lời, tầm mắt cô dần thay đổi khi đến càng gần.

Sân bóng rổ trong nhà rộng mở sáng ngời, nơi đó có hai bóng người thon dài.

Một người là Tiêu Dịch, người còn lại, là…… Giang Tịch.

Hai người này đã bắt đầu so đấu, ánh mắt cũng không hề liếc về bên này.

“Cậu xem, thế này thì không phải sợ không có bạn đâu nhé. Còn gọi người nào đó nữa chứ.” Liên Đường nói xong “Ha ha” hai tiếng, đặc biệt tự quen thuộc mà đi tới một chiếc ghế trên khu vực khán đài, “Châu Châu, cậu lại đây, nhạ, đây là vị trí chỉ chuyên dành cho cậu này.”

Tầm mắt Quý Minh Châu đi theo, đó là cái ghế chính giữa của hàng ghế đầu tiên.

Trước kia cô là chủ lực của đội cổ động, mỗi lần thi đấu, mọi người đều đem vị trí trung tâm kia để lại cho cô, Quý Minh Châu lại không phải là người hay từ chối thoái thác, trực tiếp liền đi xuống dưới, tóm lại đều là xem thi đấu, vị trí đối với cô cũng không quá quan trọng.

Đương nhiên, cũng có chút không quen khi bị nữ sinh nhìn chằm chằm sau lưng, nhưng họ còn chưa kịp náo loạn đã bị Quý Minh Châu chặn trở về.

“Vị trí này cậu muốn sao? Có thể a, cậu nhanh tới đây đi.”

Khi cô thật sự kiến nghị, nhưng những lời này vừa nói ra, những nữ sinh đó ngược lại lúng túng không biết làm sao cho phải, sau đó liên tục thoái thác cho nhau, ai cũng không dám ngồi.

Nam sinh lại nguyện ý để cho ngồi đằng trước như thế này, mỗi khi Quý Minh Châu xuất hiện, cô luôn nhận được một tràng hưởng ứng nồng nhiệt, hoàn toàn có thể tạo nên một hồi vang dội nho nhỏ.

Giống như hiện tại, Tiêu Dịch hoàn mỹ tạo nên một cú ném ba điểm ――

Khóe miệng nghiêng nghiêng nhếch lên sau đó nhìn sang bên này.

“Tiểu Bát, đại Đường, thấy anh đây ngầu không?”

Liên Đường ở một bên nghe xong, giả vờ nôn mửa, “Cậu làm ơn giữ lại chút mặt mũi đi được không, lại còn anh đây, em gái của cậu chắc phải xếp hàng dài ba vòng trái đất mất!”

Tiêu Dịch làm bộ muốn đi lại đây, “Rốt cuộc có nói hay không?”

Quý Minh Châu đáp ứng cho có lệ, vẫy vẫy tay với anh ta, ý bảo anh ta không cần phải đi tới đây, “Cậu tiếp tục đi, cố lên cố lên.”

Được đáp lại, Tiêu Dịch lập tức xoay người, đắc ý mà nhìn về Giang Tịch ở bên cạnh.

Giang Tịch cả người như là trời cao hạ tuyết trắng xóa, ánh mắt yên lặng, bên dưới băng đô màu trắng là mái tóc đen lòa xòa, khó khăn lắm mới che khuất lông mày sắc bét.

Sau khi nghe được lời nói cố ý khiêu khích của Tiêu Dịch, anh không đáp lời mà chỉ nhướn đuôi lông mày lên cao.

Nhìn Giang Tịch như vậy, Tiêu Dịch càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, giọng nói nâng lên mấy tông, “Tiểu Bát, anh đây vừa rồi nhìn có đẹp trai không? Có phải đẹp trai đến phát ngất rồi không!”

Dứt lời thì giây tiếp theo, Giang Tịch đem quả bóng trong tay ném về bên này.

Mục tiêu của quả bóng là ở chính giữa Tiêu Dịch cùng Giang Tịch, nhưng vì chịu một lực quá mạnh, nên nó thẳng tắp đập vào bả vai Tiêu Dịch, chỉ thiếu chút nữa là bay thẳng vào khuôn mặt tuấn tú kia rồi.

Bóng rổ từ trên người Tiêu Dịch rơi xuống, rồi sau đó chuẩn xác lại rơi xuống chân anh ta.

Hết thảy những điều này phát sinh quá nhanh, thế cho nên Tiêu Dịch cũng chưa kịp phản ứng.

Rồi sau đó, anh ta nghe thấy Giang Tịch dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được ――

“Đẹp cái rắm.”

“…………”

Cái này còn có thể là huynh đệ tương thân sao???

Tiêu Dịch đã chịu đả kích cả về thể xác lẫn tinh thần, vừa che mặt lại che chân, không thể tin được mà nhìn về phía Giang Tịch.

Này mẹ nó.

Hình như đây là lần đầu tiên anh ta nghe được mấy loại lời nói kiểu này thốt ra từ miệng Giang Tịch đấy.