Chiếc Thuyền Trăng Vượt Màn Đêm

Chương 11



Sáng hôm sau anh tỉnh giấc vì bị quấy phá. Cảm thấy háng ươn ướt vội bật dậy thì người đàn ông đang vùi đầu xuống giữa hai chân mình. Đây không phải là lần đầu tiên thức giấc vì bị liếm láp nên không kể là ngạc nhiên cho lắm, nhưng cảm giác mới có ngày hôm qua khiến anh ngượng vô cùng.

Họ giải quyết bữa sáng nhanh gọn bằng bánh mì và sữa bò được mua sẵn vào hai ngày trước. Người đàn ông luôn chỉ uống mỗi sữa bò vào buổi sáng, nhưng nếu Kawase đang ăn bánh mì thì ông ta sẽ cắn một ít từ bên cạnh. Đấy là cách làm nũng mọi khi của ông ta. Tự nhủ rằng cứ để ông ta tùy ý làm những gì mình thích nhưng sẽ giữ khoảng cách một chút, thế mà bảnh mắt dậy đã bị khẩu dâm, đến nước này rất khó để mở miệng rằng hãy cách xa tôi một chút.

Đã thế thứ bảy chủ nhật của tuần trước lẫn tuần trước nữa, họ đã toàn làm tình trong suốt ngày nghỉ. Hôm nay biết không chừng ông ta đã trông chờ điều ấy ở anh. Tuy nhiên nếu như nghĩ cho người đàn ông, anh nên thôi quan hệ xác thịt thì hơn.

Nếu thế hay là anh nên ra ngoài một mình? Nếu không ở cạnh sẽ không bị mời mọc. Nhưng nếu như thế thì việc anh muốn giữ khoảng cách sẽ trở nên quá trắng trợn.

Đã thế người đàn ông sẽ phải ở trong nhà suốt một ngày, hẳn là chán lắm. Rất có thể ông ta đã rất trông ngóng ngày thứ bảy chủ nhật được ở cạnh mình. Thật ra anh hoàn toàn có thể ở cạnh ông ta. Chỉ cần không xảy ra chuyện đấy.

Trong khi đang suy nghĩ đủ thứ, anh nhớ ra việc mình đã mua cái thứ ấy. Nếu là thứ ấy, hai người có thể ở cạnh nhau mà không cần làm chuyện kia. Kawase lanh lẹ đưa người đàn ông đến buồng cởi đồ.

Anh tìm chiếc ghế xếp, cho ông ta ngồi lên. “Không được động đậy” nói thế thì người đàn ông ngồi yên như dặn dò. Anh lấy chai thuốc nhuộm dành cho tóc bạc mình đã mua trước đây, đọc hướng dẫn sử dụng. Khi anh trộn thuốc thì người đàn ông nhăn mặt lại, ấn lòng bàn tay lên mũi có vẻ khó chịu trước mùi thuốc nhuộm.

Anh mặc kệ, bôi thuốc nhuộm lên mái tóc bạc của người đàn ông. Có vẻ đến lúc đấy đối phương cuối cùng mới biết được mình đang bị làm gì. Ông ta nhíu mày với vẻ khó chịu thấy rõ.

–          Không lâu lắm đâu, ngồi yên đi.

Mái tóc màu xám chẳng mấy chốc đã đổi sang màu đen. Thú vị thật. Anh cẩn thận cho thuốc nhuộm bám vào mái tóc của người đàn ông từ trán đến tận ót. Để nguyên trạng thái sau khi nhuộm trong ba mươi phút. Ngồi không khá buồn chán, nên trong thời gian đấy anh cạo râu cho ông ta. Nếu nhìn kỹ trong bộ râu cũng có vài chỗ sợi bạc. Thế nhưng chỉ riêng lông mu là đen bóng trông vô cùng khiêu khích, khiến anh phải tránh ánh mắt đi nơi khác.

Thời gian đến, anh rửa trôi phần thuốc nhuộm đi. Đây là lần đầu tiên nhuộm tóc cho người khác nên anh không biết thành quả sẽ trông thế nào, tuy nhiên mái tóc có màu như sói lông xám đã hóa thành một màu đen tuyền như con quạ bị ướt lông. Bởi đã được xả bằng vòi hoa sen nên mùi hôi đặc trưng cũng biến mất.

Luồn những ngón tay vào mái tóc vừa được sấy khô. Những sợi tóc đen và tơi chảy qua kẽ ngón tay. Chỉ bằng việc nhuộm tóc mà gương mặt tưởng chừng là hàng sáu mươi đã trở nên tương xứng với tuổi tác vốn có. Không, tóc trước rũ xuống nên sẽ trông trẻ hơn.

–          Trông có vẻ tốt hơn rồi.

Vui mừng trước hiệu quả tốt của việc mình vừa làm. Anh cứ mò mẫm mái tóc hết lần này đến lần khác như để thưởng thức thành quả của mình. Tuy nhiên người đàn ông lại trưng ra một gương mặt không lấy làm vui vẻ lắm.

–          Ông ghét nhuộm tóc à?

Đôi môi chu ra, chiếc cằm thụt vào. Cuối cùng cũng trở thành vẻ mặt tức giận.

–          Ông có thể nói.

Nói thế thì miệng người đàn ông hé ra.

–          …tôi không nhìn thấy nên cảm giác tởm lợm sao đấy.

–          Chắc chắn nhuộm là tốt hơn. Để mình trở nên dễ coi trong mắt người khác vẫn tốt hơn mà.

Hai tay người đàn ông khẽ vươn về phía trước. Chạm vào vai Kawase, sau đấy lên cổ rồi cuối cùng áp vào má. Mặc dù người đàn ông không nhìn thấy đường song cả hai cứ như đang nhìn vào nhau. Có vẻ là nhờ mái tóc đã thành màu đen mà anh đã nhớ lại rằng ông ta từng mang một gương mặt rất ưa nhìn. Đúng rồi, vì vừa bảnh trai vừa giỏi giang nên mới cực kỳ được hâm mộ bởi nhân viên nữ trong công ty.

Đầu mũi người đàn ông chạm phải trán của anh. Rụt người lại song đối phương lại tiến đền gần với một khí thế mạnh hơn hẳn. Sau khi cọ cọ đầu mũi như một con chó, ông ta liếm môi trên của Kawase. Anh thấy nhột bèn liếm trả lại đối phương. Sau một hồi liếm láp qua lại, trò đùa trở thành một nụ hôn sâu lúc nào không biết.

Đầu cả hai người rời ra. Đôi mắt của người đàn ông đang hưng phấn trở nên ướt át, trông thật kích thích. Không biết có phải do bề ngoài trông trẻ lại hay không mà anh cảm thấy ông ta còn mê hoặc hơn cả trước đây. Anh không thể rời mắt. Người đàn ông hơi híp mắt một chút, ông ta cười. Một nụ cười tuyệt đẹp đủ để anh ngẩn ngơ trong giây lát.

Trước bầu không khí sắp lăn xả vào cuộc mây mưa, anh vội vàng đẩy vai người đàn ông. Ngược lại, lại bị kéo ngược trở về phía ông ta. Lần này anh lại đẩy ngăn lại.

–          Này, chờ một chút.

Người đàn ông nghẹo cổ. Kawase không tìm ra lý do để giữ khoảng cách, bèn huơ huơ ngón tay trỏ trước mắt ông ta.

–          Này, ông có biết tôi đang làm gì không?

–          Kh-ông.

–          Tôi đang, vẫy tay đấy. Quả nhiên là không thấy gì cả à?

Người đàn ông gật đầu.

–          Mắt đâu bị gì, tôi nghĩ là phải đến lúc mắt nhìn thấy đường rồi chứ.

–          Tôi không nhìn thấy cũng không sao, mà cũng không muốn nhìn thấy.

–          Không muốn thấy mặt của tôi à?

Người đàn ông chợt chìm vào im lặng. Có vẻ là muốn thấy mặt. Những ngón tay đang nắm cánh tay Kawase của ông ta chợt siết mạnh.

–          Tôi có cảm giác một khi nhìn thấy giấc mơ sẽ tỉnh.

–          Nhưng tôi nghĩ bây giờ không phải mơ, mà là hiện thực…

Người đàn ông không trả lời.

–          Ông đã nói lần mắt bị mù trước đây đã khỏi sau mười ngày cơ mà. Lần đấy ông đã làm gì?

–          Không làm gì cả.

–          Nhưng mà việc mắt nhìn thấy đường, không phải nghĩa là tâm trạng ông đã có gì đấy thay đổi à?

–          Tôi đã nghĩ mình chỉ đem lại phiền phức cho Arisawa, cảm thấy vô cùng áy náy. Và còn… tôi muốn mình sớm thấy đường trở lại. …từ trước đến nay tôi đã luôn sợ bóng tối mà.

Anh nhớ đến đôi chân dừng lại trong công viên tối tăm, nhớ đến chỗ ngủ trong căn phòng bẩn thỉu thắp đèn cả trong lúc ngủ.

–          Bây giờ vẫn sợ à?

–          Sợ gì?

–          Thì đấy, bóng tối chẳng hạn. Mắt không thấy đường thì tối mà.

–          Sợ chứ.

Người đàn ông nói một cách điềm đạm. Kawase nhìn chằm chằm vào gương mặt mà cảm xúc không chút biến đổi.

–          Trông mặt ông không có vẻ gì là sợ hãi cả.

–          Nhưng mà, vẫn sợ chứ. Tối om suốt cả ngày cơ mà.

–          Vậy thì tại sao ông không bảo với tôi là mình sợ tối?

–          Cho dù có bảo là sợ đi nữa cũng chẳng giúp ích được gì. Nói rồi cũng đâu ai đó có thể thắp đèn vào bên trong mắt cho tôi chứ.

Nhưng mà… ông ta áp sát Kawase.

–          Chỉ cần chạm vào cậu, tôi sẽ không sợ nữa.

Mục đích người đàn ông áp sát mình chỉ là một trong hai thứ, hoặc làm nũng hoặc muốn làm tình, anh không cho rằng ông ta làm thể để giảm bớt nỗi sợ bóng tối của bản thân.

–          Khi tôi không có ở nhà thì ông làm gì?

–          Ban đầu tôi đã cố chịu đựng. Nhưng mà bây giờ tôi sẽ lên giường của cậu.

–          Giường?

–          Vì mùi của cậu vẫn còn lưu lại đấy.

Người đàn ông kéo cánh tay của Kawase. Sau đấy đẩy anh ngã xuống sopha, chưa kịp ngăn lại ông ta đã trèo lên đùi anh.

–          …tôi vẫn thường vừa ngửi mùi của cậu vừa tự làm.

Người đàn ông liếm môi như một con thú ăn thịt tìm thấy con mồi của mình.

–          Làm, tức là làm gì?

Anh thừa biết nhưng vẫn giả ngây. Thế rồi người đàn ông dạng hai chân thật rộng, đưa tay xuống bụng dưới, cầm cái bộ phận đang thõng xuống lên rồi cọ xát lên xuống.

–          Cậu có nhìn thấy những gì tôi đang làm không?

Từ phần đầu của cậu nhỏ rỉ ra một ít mật dâm, giữa những ngón tay phát ra tiếng động dung tục. Anh không thể rời mắt ra khỏi trò tự thỏa mãn được bày ngay trước mặt mình. Người đàn ông cười, lại càng đưa tay xuống bên dưới hơn nữa.

–          Tôi cũng hay làm chỗ này lắm.

Người đàn ông bắt đầu tự đùa nghịch cái nơi thường dùng để đón nhận Kawase. Anh nuốt nước bọt gây nên một tiếng ực. Nửa thân dưới nóng ran. Nói thật lòng, anh muốn cho của mình vào đấy.

–          Tôi đang nghĩ về cậu.

Người đàn ông thì thào quyến rũ.

–          Hử?

–          Khi nghĩ về cậu, lúc nào tôi cũng làm thế này cả.

Lưng anh ớn lạnh như bị  liếm một đường từ dưới lên bởi giọng nói trầm như hạt nước bị rỉ ra một cách khó nhọc. Nhưng khi nhìn vào gương mặt đối phương thì thật bất ngờ, ông ta cười bằng một vẻ mặt trông như trẻ con.

–          Tôi muốn cậu.

Người đàn ông đưa tay đến chiếc quần của Kawase. Trước vẻ cái thứ ấy của mình sẽ bị lôi ra, anh vội vàng lấy hai tay che chắn giữa hai chân mình lại.

–          Chờ chút, ngừng lại đã.

Người đàn ông vừa cho đầu lưỡi mình ló ra rồi lại thụt vào, vừa ngẩng đầu lên.

–          …tối, chờ đến tối đã. Tôi vẫn còn hơi mệt một chút…

Người đàn ông nói “tôi hiểu rồi”, và buông tay ra khỏi chiếc quần jeans của Kawase. Tuy nhiên, ông ta lại còn nhích nhích tay đến vùng đùi với vẻ tiếc rẻ nên anh nắm hai tay đối phương lại. Chỉ cần làm thế, anh có thể ngăn việc bị sờ soạng.

–          Đã từng bị nói là ham muốn quá mức bao giờ chưa?

–          …ai bị?

Cứ tưởng ông ta cố ý giả ngây, nhưng hóa ra ông ta đang rất nghiêm túc.

–          Ngoài ông ra còn ai vào đây nữa.

–          Tôi chưa từng đọ với ai về mặt này. Đã thế tôi chỉ biết mẹ và cậu, nên nếu cậu bảo là sung mãn thì chắc là sung mãn thật. Mặc dù tôi thấy số lần của mình khá nhiều từ trước rồi…

Trong khi những cuộc hội thoại có đôi chút ngớ ngẩn cứ nối tiếp nhau, họ trở về phần gốc rễ rằng có phải người đàn ông này thật sự muốn chết. Có thể quá khứ ông ta đã từng gặp những chuyện khổ sở. Nhưng hiện tại thì không như thế.

–          Đối với ông, chết tức là sao?

Cho dù nét mặt vẫn không thay đổi, song cánh tay được anh nắm hơi giần giật.

–          Chắc là sẽ được giải thoát.

–          Rốt cục là được giải thoát khỏi cái gì?

Không có câu trả lời.

–          Cho tôi biết đi.

Sự im lặng tiếp diễn. Bất kể có mở rộng cơ thể đến đâu đi nữa, ông ta vẫn không cho anh biết phần mấu chốt nhất.

–          …sau khi mẹ chết, tôi đã tìm thấy một di thư.

Người đàn ông chợt khẽ lên tiếng.

–          Di thư?. Т𝐫uyệ𝓃 hay luô𝓃 có 𝘵ại # Т𝐫ù𝗺Т𝐫uyệ𝓃.v𝓃 #

–          Người nhận là bố tôi.

Kawase nghẹo cổ.

–          Bố của ông, đã chết từ lâu rồi mà. Thông thường đâu có ai viết di thư cho người đã chết chứ.

–          Đúng nhỉ.

Anh không hiểu. Người đàn ông có vẻ không định giải thích thêm.

–          Tôi đói rồi.

Người đàn ông phá tan bầu không khí yên lặng, lau trán của mình.

–          Tôi muốn ăn kem.

Người đàn ông chưa từng cằn nhằn về việc cơm tối mỗi ngày là cơm hộp cửa hàng tiện lợi, lần đầu tiên lên tiếng về nhu cầu đối với thức ăn.

–          Vậy thì tôi sẽ đi mua đồ ăn trưa, tiện thể mua kem luôn.

Toan đứng dậy song tay người đàn ông không chịu buông ra cho anh nhờ. Vẻ mặt của ông ta khi nhìn anh như thể muốn nói đừng rời xa mình… anh có cảm giác thế.

–          Nếu không ra ngoài mua thì nhà mình không có đâu.

–          Vậy thì tôi không cần gì cả.

Mặc dù đối phương nói thế, song phần Kawase cũng đói bụng, hơn tất cả anh cực kỳ muốn cho ông ta ăn kem. Sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định gọi pizza giao tận nhà. Nếu làm thế có thể đặt luôn cả kem.

Pizza vừa tới, người đàn ông bèn tỏ ra muốn ăn kem trước tiên. Mặc dù thầm nghĩ thông thường kem phải để ăn tráng miệng chứ, nhưng anh vẫn đưa. Thế rồi ông ta bắt đầu ăn với một vẻ ngon lành tận đáy lòng. Anh ngồi nhìn bên cạnh, tự hỏi kem ngon đến thế sao rồi từ lúc nào đã không thể rời ánh mắt khỏi miệng của người đàn ông. Trước đây anh đã nghĩ cách ăn của đối phương thật gợi tình rồi, nhưng kem thì đúng là không xong, hỏng bét.

Ông ta cho phần kem màu trắng được xúc bằng chiếc muỗng nhựa lên miệng. Đôi môi ướt chậm rãi được mở ra, làm lấp ló chiếc lưỡi đỏ thắm. Trong cái miệng ấy, chiếc lưỡi ấy sẽ cử động như thế nào, kem được nuốt xuống như thế nào, anh mường tượng những điều ấy trong đầu. Chiếc lưỡi lại liếm môi, có vẻ nó bị dính kem. Điều đấy lặp lại hai, rồi lại ba lần. Người đàn ông đang say sưa ăn kem chợt ngẩng đầu lên.

–          Có muốn ăn thử không?

Đối phương lấy muỗng xúc, rồi chĩa về nơi hơi trật mục tiêu một chút. Kawase nắm cổ tay ông ta, đưa đến gần mặt mình. Phần đá vị trái cây ngọt, rất ngon. Anh muốn chạm vào đôi môi ướt át ấy. …muốn hôn lên nó.

–          Có muốn ăn thêm một miếng không?

Ông ta lại múc và chìa đến nên anh lại ăn.

–          Ah…

Người đàn ông làm rơi hộp kem. Nó bị lật úp lại trên bụng ông ta. Anh nhặt lên giúp đối phương, song có vẻ cũng không còn lại mấy, chỉ có một miếng chừng hai centimet bị đổ lên bụng ông ta.

–          Bụng lạnh quá.

Người đàn ông rung rung cơ thể thì miếng kem lăn xuống phía dưới, kéo một đường thẳng xuống đám lông rậm nơi trung tâm cơ thể. Nắm lấy cánh tay toan nhặt miếng kem lên, Kawase cúi mặt xuống. Anh vùi mặt mình xuống hai chân ông ta, hút phần mật ngọt làm ướt mớ cỏ. Thế vẫn chưa đủ, anh lần đầu lưỡi ngược lên theo dấu vết của kem đến tận rốn. Chiếc bụng trắng oằn lên. Sau khi liếm xong xuôi ngẩng mặt lên thì người đàn ông đang tươi cười một cách yêu kiều trong bộ dạng gập hai đầu gối, háng dạng ra sẵn sàn đón nhận con đực.

–          Kem ngon không?

Chiếc kim của thước đo mức độ chịu đựng của anh đã vượt quá giới hạn. Kawase chồng cơ thể mình lên người đàn ông như bao phủ lấy đối phương. Anh hôn và cảm nhận được trong miệng ông ta cũng ngọt ngào như tan chảy.

Hai ngày cuối tuần đi qua, Kawase đến công ty trong cơn ngáp dài ngáp ngắn và xui xẻo bị Arisawa bắt gặp tại tiền sảnh. “Chú mày, mới thứ hai mà đờ đẫn thế” bị nói thế anh tìm cớ “tôi hơi thiếu ngủ”.

–          Cậu đã làm chuyện “tốt đẹp” nào để phải bị mất ngủ à?

–          …trưởng phòng, ông lớn tiếng quá.

Vừa nghĩ đây là quấy rối tình dục anh vừa bước vào bên trong thang máy. Tuy nhiên đúng như Arisawa đã nói, nguyên nhân khiến Kawase thiếu ngủ chính là những cuộc mây mưa không có điểm dừng.

Thứ bảy chủ nhật cả hai đã làm tình suốt. Anh đã tự nhủ đừng có quan hệ thể xác với ông ta nữa, phải giữ khoảng cách với ông ta, thế mà lại ham muốn ông ta như con sói gặp miếng thịt tươi treo trước mặt.  Đã thế trước đấy anh luôn ở lập trường người bị mời gọi, thế mà hiện tại còn chủ động đòi quan hệ cả mấy lần rồi. Không biết có phải bởi đã nhuộm tóc không? Đến cả dáng ngồi từ phía sau lưng, hay cử chỉ nhún vai, thậm chí là gương mặt hơi mỉm cười về phía này thôi… anh đã thấy vừa khiêu gợi vừa dễ thương vô cùng. Đã vậy cộng thêm việc không mặc gì cả nên chỉ cần với tay ra là lúc nào dục vọng cũng có thể được thổi bừng lên.

Rõ ràng anh đang sa vào chiếc vòng lẩn quẩn của một tình hình tồi tệ. Nói đúng hơn là bị cuốn vào. Trong khi lặp đi lặp lại những nụ hôn không biết chán, anh đã có khoảnh khắc nghĩ rằng biết không chừng mình thích người đàn ông dâm loạn này cũng nên, tuy nhiên cơ thể lại đi trước, bị trôi theo cơn khoái cảm anh cũng không rõ.

Kawase đến chiếc bàn của mình, siết chặt hai tay, dồn quyết tâm vào đấy. Đây không phải lúc để đầu óc ngây ra vì chuyện sắc dục, sản phẩm “Pho mát vị cua (tên tạm)” cũng đang đón chào sản phẩm cuối cùng cho giai đoạn sản xuất thử. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng chỉ cần rảnh rỗi anh lại nhớ ra bộ dạng khiêu gợi của ông ta rồi rầu rĩ một mình. Hình như vẻ khổ não cũng lan lên cả khuôn mặt, báo hại anh bị Matsushita nói “sao mà từ nãy đến giờ anh cứ cười gian suốt, làm tôi rợn hết cả”.

Quá mười hai giờ, anh vào thang máy để đi ăn trưa. Vừa xuống tới tầng một thì nghe thấy tiếng ai đấy gọi tên mình “Kawase san”. Matsushita vẫy tay “phía này, phía này”. Đứng bên cạnh hắn là một người đàn ông mặc vest dáng người thấp.

–          Đã lâu không gặp, Kawase san.

Người đàn ông thấp người mỉm cười. Chính là Taguchi, người mà anh đã nhận được nhiều sự giúp đỡ khi ở Hokkaido. Kawase nhanh chân đến gần hai người.

–          Đã lâu không gặp. Khi còn ở đấy tôi đã phiền ông chăm sóc nhiều.

Anh cúi đầu xuồng, Taguchi lắc đầu “không dám không dám”.

–          Nghe nói doanh thu của thiên đường cua rất đáng nể, chúc mừng anh.

–          Nhờ ơn trời thôi.

Thiên đường cua vẫn giữ được mức doanh thu đã dự tính sau ba tháng ra mắt. Khách hàng thường xuyên cũng nhiều. Nếu tình hình tốt biết không chừng nó sẽ có được vị thế cố định trở thành sản phẩm được bày bán thường trực tại các cửa hàng.

–          Hôm nay ông đến công ty mẹ công tác à?

Taguchi gật đầu nhẹ “vâng”.

–          Bên kia quyết định sản xuất loại gia vị mới, tôi đến đây để thảo luận về dây chuyền sản xuất. Vấn đề này vẫn là khó khăn đối với tôi…

Ông nhún vai, cười méo xệch.

–          Nhưng ban nãy cũng vừa xong rồi, chỉ còn đi về nữa thôi. Hanawa cũng đi chung nữa, nhưng hình như cậu ấy muốn mua gì đấy nên chia tay ở đây và chút nữa sẽ gặp tại sân bay. Tôi thì không có gì cần làm cả, vì không biết ở đâu có bán những gì.

–          Chuyến bay lúc mấy giờ thế?

–          Là chuyến chiều.

Kawase thoáng liếc nhìn đồng hồ.

–          Nếu ông không phiền, ta đi ăn trưa chung chứ?

Vẻ mặt của Taguchi bỗng chút sáng bừng lên.

–          Mong còn không được ấy. Thật ra đây là lần đầu tiên tôi đến công ty mẹ, không biết gì ngoài tuyến xe điện từ sân bay đến đây, hàng quán thì chẳng biết một chút gì….

Taguchi gãi đầu với vẻ xấu hổ. Matsushita hình như đã có hẹn ăn trưa với bạn ở bộ phận khác, nên chỉ còn Kawase và Taguchi. Cả hai đi đến tiệm soba gần đấy, Kabukuan mà Arisawa yêu thích.

Vì đang là giờ nghỉ trưa nên quán đông, tuy nhiên nhờ đến đúng lúc có khách vừa ra nên họ được hướng dẫn đến chỗ ngồi sàn cho hai người. Quán vừa có thực đơn đồ ăn trưa mới tên Sobakaiseki set, nên họ chọn nó.

Chỉ có thực đơn đồ ăn trưa, đồ ăn rất cao cấp nhưng giá cả vừa túi tiền. Taguchi có vẻ thích vị soba, cứ tấm tắc khen mãi “ngon thật”.

–          …đúng rồi, anh có biết chuyện giám đốc đã nghỉ việc không?

Cho đến lúc này cả hai đã nói những chuyện vô thưởng vô phạt về sản phẩm của công ty mình thế mà đột nhiên lại chuyển đến chủ đề sang người đàn ông, Kawase nuốt nước bọt.

–          Vâng. Tôi có biết vì trưởng phòng bên tôi là người quen của giám đốc chi nhánh.

–          Ông ấy có bảo trước khi nghỉ việc sẽ đến trụ sở công ty một lần để chào hỏi, nên tôi nghĩ biết đâu Kawase san cũng đã gặp rồi cũng nên…

Taguchi cắt lời một cách rất không tự nhiên. Điều đó khiến anh bận tâm.

–          Xin lỗi, giám đốc chi nhánh đã gặp chuyện gì à?

Sau khi bày ra vẻ phân vân có nên nói hay không, Taguchi bèn ngẩng đầu lên.

–          Có lẽ, ông ấy mất tích rồi.

–          Mất tích…?

Chống hai cùi trỏ lên bàn, Taguchi thở dài.

–          Trước khi xin nghỉ, giám đốc đã bảo muốn ra nước ngoài sinh sống thử xem, nên tôi cũng đinh ninh ông ấy đã đi nước ngoài sau khi nghỉ việc. Nhớ không lầm là đến tuần thứ ba sau khi ông rời công ty, đã có thông báo từ bãi đỗ xe của sân bay đến công ty rằng xe của giám đốc đã được để nguyên ở đấy trong một thời gian dài. Trước mắt tôi đã đi nhận xe và gọi cho ông ấy, nhưng mà không bắt được liên lạc. Đã hỏi những người trong công ty nhưng không ai biết ông ấy đã đi đâu. Tôi cũng thử đến nhà ông ấy rồi, nhưng ở đấy cũng không có nốt. Nếu chỉ đi ra nước ngoài và vô tình quên mất chiếc xe cũng còn được. Nhưng giám đốc là người không bao giờ bất cẩn trong những chuyện này nên tôi lo lắng lắm. Giả dụ cho dù có bị cuốn vào vụ án nào đi nữa, vì ông ấy đã nói không có người thân cho nên nếu cứ tình hình này chắc sẽ không có ai đưa đơn tìm kiếm…

Cái vị giám đốc chi nhánh ấy, hiện tại đang ở nhà anh trong bộ dạng trần như nhộng. Anh muốn làm cho Taguchi yên tâm, song không dám nói sự thật.

–          Tôi… tôi thì nghĩ ông ấy đã ra nước ngoài rồi.

Taguchi ngước mặt lên.

–          Mặc dù không có cơ hội chào hỏi trực tiếp nhưng cấp trên của tôi đã từng bảo có nói chuyện với ông ấy. Tôi nhớ không lầm là lên phía Bắc hay gì đấy…

Có lẽ vì cố nói dối một cách bình tĩnh, mồ hôi vã ra trên đôi bàn tay đang căng thẳng.

–          Có thật không!

–          Tôi đoán nếu là cấp trên của tôi sẽ có cách tìm được liên lạc, nên tôi sẽ hỏi ông ấy thử xem sao. Còn có chuyện chiếc xe và phí đỗ xe nữa cơ mà.

Thế rồi Taguchi lắc đầu “không cần đâu”.

–          Chuyện phí đỗ xe lặt vặt ấy thì sao cũng được. Tôi chỉ là lo lắng cho giám đốc thôi. Nếu ông ấy thật sự đi ra nước ngoài thì tốt rồi. Tôi yên tâm rồi.

Taguchi thở phào có vẻ an tâm. Và rồi ông cười ngượng “Tự mình ngộ nhận rồi hốt hoảng lên, xấu hổ thật nhỉ”.

–          Ah, không. Tôi nghĩ ông lo lắng cũng là có lý cho nên…

Anh vội vàng nói đỡ.

–          Giám đốc mặc dù là người tử tế, hiền hậu nhưng không bao giờ chịu kể những điều trong lòng của mình. Đôi khi có vẻ xa cách một cách khó hiểu. Trước khi xin nghỉ hình như ông ta cũng tự chuẩn bị mà không nói gì với ai trong chúng tôi cả. Không, chuyện này là tự tôi suy nghĩ thế thôi, nếu là giám đốc, chắc là ông ấy sẽ cười và bảo “đang nói cái gì chứ” cũng nên.

Biết đâu con người ngồi cạnh anh cũng cảm nhận được bộ dạng được cho là “ngụy trang” của người đàn ông kia cũng không chừng.

–          Ông ấy là người làm việc rất nghiêm túc và cũng đạt được thành quả nhưng vì sao ấy nhỉ? Tôi có cảm giác thiếu thốn sao đấy. Nếu như ông ấy có vợ hoặc gia đình, chắc tôi cũng sẽ không phải lo lắng đến mức này, nhưng ông ấy chỉ có một thân một mình. Vào ngày nghỉ việc, ông ấy đã lộ diện ở công ty một lần, bảo là sẽ cứ thế đến Tokyo để làm thủ tục. Tôi cứ băn khoăn mãi về những điều mà ông ta nói lúc ấy…

–          Ông ấy đã nói gì thế?

–          À, không phải chuyện gì to tát lắm đâu. Chỉ là ông ấy đã nói hôm nay là ngày mất của bố mình. Từ trước nay tôi chưa từng nghe giám đốc nói về chuyện của gia đình ông nên mới băn khoăn.

Chủ đề về người đàn ông chỉ tới đấy. Sau khi ăn xong mì soba, anh tiễn Taguchi đến ga tàu điện ngầm rồi quay trở về công ty. Suy nghĩ về chuyện của người đàn ông.

Vào cái ngày nghỉ việc, ngoài số tiền mặt ít ỏi, ông ta đã vứt bỏ mọi thứ toan tự tử. Việc ngày hôm đấy trùng với ngày mất của bố ông ta chỉ là ngẫu nhiên? Hay là ông ta cố tình chọn ngày đấy… Nhắc đến bố, ông ta đã bảo bức di thư của bà mẹ đã ghi gửi cho bố. Hành động của người đàn ông có quan hệ với chuyện đấy? Hay là không quan hệ gì cả. Điều đó Kawase không tài nào biết được.

Trên đường trở về từ công ty, Kawase ghé vào cửa hàng tiện lợi như mọi khi và đứng trước quầy cơm hộp, suy nghĩ một lúc. Cuối cùng anh chỉ cầm mỗi trà đóng chai. Trong khi đến quầy tính tiền thì mớ tạp chí được xếp trên chiếc kệ gần cửa ra vào lọt vào mắt anh. Tại đấy có tạp chí khu vực, anh lật nhanh và thấy có vẻ thú vị nên mua một quyển. Lần cuối cùng anh mua thứ này là khi đang quen bạn gái.

Trở về căn hộ thì người đàn ông trần truồng hớ hênh ra đón anh. Mặc dù thầm nghĩ đã đến lúc ông ta nên mặc đồ rồi chứ nhỉ, song gương mặt khi nói câu “mừng cậu về” thật đáng yêu nên anh quên ngay.  Kawase đặt túi nilon của cửa hàng tiện lợi lên bàn, đoạn ôm và hôn người ông đang bám chặt lấy mình. Bây giờ anh đã không còn dám cười Matsushita về chuyện hắn kể hễ về đến nhà lại hôn nhau chùn chụt.

–          Này, hôm nay ta ra ngoài ăn tối chứ?

Người đàn ông lắc đầu.

–          Tôi quên mua cơm hộp rồi. Gần đây có một quán mì ngon, ta đến chỗ đấy đi.

Ông ta không gật đầu.

–          Ngày nào cũng toàn cơm hộp cửa hàng tiện lợi ngán lắm đúng không? Đã thế ông cũng nên đi ra ngoài một chút nữa. Tôi sẽ lấy quần áo cho nên mặc vào nhé.

Người đàn ông xoay người, vừa lần theo xung quanh vừa trở về phòng ngủ. Anh còn tưởng ông ta đi thay đồ, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy ra. Lấy làm lạ, vào xem tình hình thì đối phương đang lẩn mình bên trong tấm chăn. Mặc dù ngao ngán trước cái cách giận dỗi kiểu trẻ con, Kawase vẫn ngồi xuống cạnh giường, vuốt ve mái tóc người đàn ông.

–          Ông đói bụng rồi chứ gì?

Mặc dù bụng đang sôi ùng ục, người đàn ông vẫn lắc đầu.

–          Vì sao ông không muốn ra ngoài thế?

Ông ta im lặng, ôm gối. Thuyết phục tầm mười phút nhưng ông ta vẫn đóng kín mình trên giường, không tiến triển gì cả. Cũng không thể ẵm người đàn ông khỏa thân ra khỏi nhà, Kawase bèn cầm ví ra cửa.

Cuối cùng, vì sự cứng đầu của người đàn ông mà anh phải chịu cảnh đi cửa hàng tiện lợi thêm lần nữa, tuy nhiên anh không khó chịu với điều đó lắm. Nên nói thế nào nhỉ? Tuy rằng có phiền toái đấy, nhưng cảm giác bị xoay mòng mòng thì không tồi. Bởi vì sự cố chấp chĩa về mình ấy, anh cũng thấy nó đáng yêu. Nói mới nhớ, khi quen bạn gái anh cũng thường có cảm giác này. Cho dù đối phương làm gì cũng thấy đáng yêu rồi nhắm mắt cho qua.

Dù đã mua bento trở về, người đàn ông vẫn lẩn vào bên trong chăn như ban nãy.

–          Tôi đã mua bento về rồi, ăn thôi.

Anh lay lay vai đối phương qua lớp chăn. Thế nhưng ông ta vẫn không chịu ló mặt.

–          Mình không cần phải đi ra ngoài nữa đâu.

Anh vén mạnh tấm mền lên thì người đàn ông chậm chạp đứng dậy như đã chịu thua. Kawase kéo tay người đàn ông, di chuyển đến phòng khách. Cho ông ta ngồi lên sopha, lấy bento ra từ túi nilon. Mở nắp rồi tách đũa ra, đưa cho ông ta trong tình trạng chỉ cần đưa thức ăn vào miệng là được, thế nhưng đối phương cả một miếng cũng không ăn.

Không ra ngoài. Nguyện vọng của người đàn ông đã được đáp ứng thế mà tâm trạng của ông ta vẫn không được phục hồi. Kawase sau khi ăn phần của mình xong bèn cầm bento của người đàn ông. Kẹp thức ăn vào đũa đưa đến miệng cho thì cuối cùng đối phương cũng mở miệng. Tuy nhiên chưa ăn được một nửa ông ta đã đóng chặt miệng.

Sau khi thu dọn mớ đồ thừa, Kawase bèn đặt mông xuống bên cạnh người đàn ông đang ngồi trên sopha. Người đàn ông bèn cưỡi lên đùi anh. Tuy nhiên anh biết ông ta chỉ muốn làm nũng chứ không phải muốn làm tình. Anh linh cảm ông ta đang trở nên nhạy cảm.

Kawase vuốt trán của ông ta, rồi thụt bàn tay xuống. Người đàn ông nhắm mắt lại.

–          Mặc dù không thấy đường thì đành chịu, nhưng tôi nghĩ cũng đến lúc ông nên ra ngoài rồi.

Kawase xoa tóc người đàn ông một cách không kiêng nể.

–          Tôi muốn ra ngoài chung với ông.

Người đàn ông lắc đầu.

–          Cứ ở trong nhà suốt chán lắm. Muốn đi đâu đó.

Người đàn ông cúi đầu xuống im lặng. Kawase nói bằng giọng điệu tươi tắn hòng khiến tâm trạng ông ta vui lên chút nào hay chút nấy.

–          Tôi sẽ tìm nơi nào có thể vui chơi mà không cần nhìn thấy đường.

Anh nhìn vào gương mặt ông ta, bảo nói gì đi chứ.

–          Tôi không muốn đi ngoài đường. …không muốn bị kéo dây như con chó.

Những từ ngữ được thốt ra như kim đâm vào trái tim anh. Khi anh kéo dây dắt ông ta đi, ông ta đã chẳng nói gì cả. Mặc dù không nói gì cả, nhưng ông ta ghét điều đó.

–          Xin lỗi, tôi sẽ không làm chuyện đấy. Chúng ta sẽ nắm tay nhau đi, nên đi thôi.

–          Tôi không thích.

–          Đã bảo là, không dùng dây cơ mà.

Kawase ôm người đàn ông đang đóng kín miệng về phía mình rồi hôn.

–          Ra bên ngoài thôi. Rồi mắt nữa, phải làm sao cho thấy đường chứ. Phải nhìn vào mắt tôi khi hôn chứ.

Người đàn ông lục đục cử động trên đùi anh, đứng dậy rồi rời khỏi bộ sopha. Đánh hơi được ý định nhốt mình trong phòng, anh đi theo sau. Chui vào bên cạnh người đàn ông đang lẩn bên trong tấm chăn bất kể ý đối phương. Anh phủ cơ thể mình lên ông ta từ đằng sau, ôm siết thật mạnh. Mùi hương trên gáy, hình dáng của cơ thể, hơi ấm của làn da. Anh cảm nhận một cách giản dị việc cơ thể mình dần dần ghi nhớ hình dáng của người đàn ông.

Làm như thế một hồi lâu, Kawase khiến người đàn ông phải đối diện với mình, anh đặt tay lên ngực trái ông ta. Khi làm tình anh cảm nhận họ thật gần gũi. Cũng có cảm giác cả hai có thể nhìn thấy cùng một thứ nhưng chỉ giới hạn trong lúc đấy. Anh không biết gì về người đàn ông này ngoài vẻ khiêu gợi của ông ta.

Anh ôm đầu ông ta vào lòng rồi hôn lên đấy, sau đó vuốt ve gò má.

–          Mới nhớ ra, hôm nay tôi đã gặp Taguchi san.

Người đàn ông gật gù “ừm” với vẻ chẳng lấy gì làm hứng thú.

–          Ngày mất của bố, có ý nghĩ gì thế?

Đôi mí mắt đang nhìn xuống khẽ run lên.

–          Taguchi san có cho tôi biết. Bảo là ngày hôm đấy chính là ngày mất của bố ông. Chính bởi vì thế nên ông mới nhất quyết chết trong ngày hôm đấy à?

–          Đúng vậy… mặc dù bị cậu phá đám mất.

–          Ông thích bố của mình đến thế à?

Người đàn ông nhún vai “lý nào lại thế”.

–          Là một người đàn ông tệ hại.

–          …ơ?

–          Cậu thử nghĩ xem sao. Đã có vợ con thế mà lại ra tay với mẹ tôi khi mới chỉ mười bốn. Đã làm bà có mang lại chẳng chịu trách nhiệm gì cả. Chẳng những thế cuối cùng lại còn nói ban đầu người dụ dỗ là mẹ tôi, còn bản thân chẳng có lỗi gì cả. Quả là một kẻ tệ hại trong tư cách một con người.

Anh cứ đinh ninh ông ta ngưỡng mộ ba mình cho nên rất bất ngờ trước những từ ngữ gai góc. Đến cả bây giờ… người đàn ông tiếp tục.

–          Tôi vẫn không hiểu mẹ tôi thích ông bố ấy ở điểm nào.

Người đàn ông khẽ thở dài.

–          Sao ông lại muốn nối gót theo sau người mình ghét thế?

Người đàn ông chìm vào im lặng. Anh linh cảm như thế chắc ông ta sẽ không chịu trả lời đâu, song đối phương bất chợt thì thầm “vì tình yêu sẽ thành toại”.

–          …của ai cơ?

Lại tiếp tục im lặng. Ông ta đang nói về tình yêu giữa ai và ai? Đấy là tình yêu với mẹ? Hay là với mình? Càng suy nghĩ càng thấy bực mình. Nó khiến anh muốn lên tiếng hỏi, vậy thì cái thằng tôi đang ở trước mặt ông, đang nằm đè lên ông đây rốt cục là cái gì.

Ông ta cứ say sưa mình thì tốt biết bao. Anh nghĩ thế. Không phải phân chia rằng chỉ có thể xác thôi, cứ thích anh thì tốt. Thích anh, thích đến nỗi không biết làm thế nào, phải khóc ré lên bất chấp thể diện đòi được anh yêu thì tốt.

–          Lần trước khi không nhìn thấy đường, ông đã muốn thấy lại đúng không? Nếu thế thì bây giờ cũng nghĩ thế đi.

–          Không nhìn thấy cũng được, nên tôi không muốn nghĩ.

–          Ông không thấy không công bằng à?

Anh giữ cằm người đàn ông.

–          Tôi không hiểu cậu đang nói gì.

–          Lúc trước thì nhìn được, bây giờ không nhìn được cũng không sao, điều ấy không công bằng với tôi chứ sao nữa.

Vai người đàn ông khẽ rung lên. Chẳng mấy chốc ông ta cười lên tiếng “ha ha”.

–          Cậu thú vị nhỉ.

–          Đừng có cười như thế. Tôi nghiêm túc đấy.

Sau khi cười được một tràng, người đàn ông khẽ thở dài.

–          Tôi không thấy cũng không sao. Bởi vì cuộc sống mà cả ngày chỉ biết nghĩ đến cậu, làm tình với cậu mỗi ngày cứ như trong mơ vậy.

–          Nếu thế thì khi mắt thấy đường cũng như nhau cả thôi. Cho dù mắt có thấy lại đi nữa, tôi vẫn sẽ làm tình với ông nếu muốn.

–          Cho dù cứ thế này đi nữa, cậu vẫn cứ dịu dàng, làm tình vẫn sướng. Cho nên với tôi thế là đủ.

Người đàn ông bảo mình thỏa mãn, song Kawase thì không nghĩ như thế.

–          Ông sợ gì chứ?

Người đàn ông nghẹo cổ.

–          Chẳng phải ý của ông là ông sợ nên không muốn nhìn thấy đường à?

–          Tôi không hiểu ý cậu.

–          Cho dù mắt ông có nhìn thấy đi nữa, tôi vẫn sẽ không thay đổi.

–          Chuyện đấy ai mà biết.

Kawase nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

–          Ông thấy tôi không đáng tin à?

Một đợt im lặng kéo dài. Môi người đàn ông chậm rãi cử động.

–          Giả dụ mắt tôi sẽ nhìn thấy đường. Tôi lại không hình dùng được quan hệ của mình và cậu từ đấy về sau sẽ như thế nào. Cảnh tượng mình bị giết, hay là tự sát, chúng cho tôi cảm giác chân thực hơn. Mặc dù cũng không biết tương lai sẽ thế nào nếu mắt tôi vẫn không thấy được, nhưng mà những gì trước mắt vẫn tiếp tục.

–          Nếu như ông không thể tưởng tượng thì để tôi cho ông biết. Bất kể mắt ông có thấy đường đi chăng nữa vẫn y như thế, vẫn ở trong căn phòng này, mỗi tuần sẽ làm tình với tôi vài lần.

Sau khi tuôn ra một tràng anh chợt nhận ra. Đấy là ước vọng của ai? Là của anh? Anh là của người đàn ông…?

–          Nếu ông không muốn đi làm thì không cần phải đi làm. Tôi nghĩ chỉ cần không hoang phí, cả hai chúng ta vẫn có thể đủ sống dù chỉ bằng tiền lương của tôi…

Người đàn ông chớp mắt thật nhiều lần bằng đôi mắt không nhìn thấy đường.

–          Hiện tại chỉ làm tình với nhau, nhưng mà hãy cho tôi biết thêm nhiều điều về ông đi.

–          Tôi không có đủ nhiều thứ để cho cậu biết đâu. Hơn nữa tôi đã ngụy trang trong một thời gian rất dài. Đã không còn biết đâu mới thật sự là bản thân nữa rồi.

–          Tôi thì biết đấy.

Đột nhiên người đàn ông toan chạy trốn khỏi giường. Anh ngăn lại, ôm lấy ông ta. Anh biết ông ta đang run, một cảm giác cuồng loạn không biết phải diễn tả thế nào dâng lên.

–          Nói thật lòng ông không bình thường chút nào. Nhưng mà… có lẽ tôi thích con người khiêu dâm và say mê tôi của ông.

Người đàn ông chợt cúi mặt xuống. Gò má ấy đỏ lên một cách tội nghiệp.

–          Ông có thể bình thản khi nói thích người khác, thế mà lại mắc cỡ khi được người khác nói thích nhỉ.

Gương mặt đỏ bừng đáng yêu quá thể, Kawase thì thầm bên tai người đàn ông thật nhiều lần thật nhiều lần “tôi thích ông” “ông thật đáng yêu”. Mỗi lần như thế đối phương lại cục cựa, run người lên.

–          Ông, đúng thật là đáng yêu nhỉ.

Người đàn ông co rụt người lại. Anh ép cơ thể đang khẽ phản kháng vì xấu hổ phải mở rộng ra. Cơ thể phóng đãng rất thành thật với khoái cảm, bây giờ lại run rẩy ngượng ngập như một trinh nữ. Anh hết ngỡ ngàng lại bị kích thích trước phản ứng như của một cơ thể lần đầu trải nghiệm. Hôn tôi đi, Kawase đòi thì đối phương vừa run vừa vòng cánh tay lên cổ anh, hôn một nụ hôn vụng về như học sinh trung học. Chỉ thế thôi mà nửa thân dưới của anh lại phản ứng cứ như mãnh thú.

–          Tôi hiểu rất rõ ràng ông là người như thế nào. Tôi hiểu… cho nên không có gì phải sợ cả.

Người đàn ông che mặt bằng cả hai tay “đừng..”. Tuy nhiên bộ phận bị anh đâm xuyên vào lại co thắt như thèm muốn, dục vọng của giống đực vừa chảy những giọt lệ trắng đục vừa dựng đứng. Anh sung sướng trước những phản ứng hữu hình có thể nhìn thấy. Cơ thể mặc dù nói không muốn lại đón nhận mình bằng mọi bộ phận thật đáng yêu làm sao.

Sau khi kết nối với nhau thật nhiều lần, người đàn ông đột nhiên chìm vào giấc ngủ như một sợi dây bị đứt trong vòng tay Kawase. Vừa xoa tóc người đàn ông, Kawase cũng đi vào giấc ngủ trong cảm giác mãn nguyện.

Khi anh thức dậy, người đàn ông không có ở trên giường. Trong khi đang đưa mắt nhìn xung quanh hòng tìm kiếm bóng dáng đối phương, anh mới nhận ra chiếc đồng hồ báo thức đã chỉ quá bảy giờ ba mươi. Mình sẽ muộn mất!!

Anh nhảy bật dậy, thay đồ vest. Nhét cà vạt vào bên trong cặp rồi ra khỏi phòng ngủ. Người đàn ông đang ngồi trên bộ sopha ngoài phòng khách. Thoáng đưa mắt nhìn và cảm thấy có gì đó là lạ nhưng anh vẫn lên tiếng “chào buổi sáng” rồi chạy ngang qua ông ta. Trong khi đang rửa mặt cạo râu, anh nhận ra cái thứ đã khiến mình thấy kỳ lạ. Dạo gần đây ông ta đã luôn trong tình trạng khỏa thân, thế mà hôm nay lại mặc quần áo.

Anh sửa soạn ở mức tối thiểu đủ để ra ngoài rồi trở về phòng khách. Ánh mắt anh và người đàn ông chạm nhau một cách hiếm hoi.

–          Tôi đến công ty đây.

Người đàn ông khẽ gật đầu. Tuy nhiên có một nỗi buồn man mác đâu đó trong đôi mắt ấy, anh nâng cằm ông ta lên rồi đặt một nụ hôn. Anh vuốt má rồi cầm cổ áo bằng đầu ngón tay. Anh đã nghĩ ít ra cũng nên mặc quần áo vào ban ngày, tuy nhiên đến khi ông ta mặc anh lại nghĩ biết không chừng khỏa thân cũng tốt chán rồi cảm thấy buồn cười trước mâu thuẫn của chính mình.

–          Tôi sẽ cố gắng về sớm.

Kawase thì thầm bên tai đối phương rồi lao ra khỏi căn hộ. Vào cái ngày suýt nữa thì bị trễ giờ đến công ty, anh đã bận rộn suốt từ sáng. Bắt đầu từ một lỗi chính tả không thể tin được trên bao bì, rồi thời gian cuộc họp thay đổi, cuối cùng báo hại cuộc hẹn gặp mặt bị dời lại, những chuyện xấu xảy ra liên tiếp nhau đến cả thời gian ăn trưa cũng chẳng có, phải nhờ Matsushita mua sandwich tại cửa hàng về cho mình để vượt qua cơn đói.

Bảy giờ chiều cuối cùng công việc đa phần cũng được sắp xếp xong. Vì bữa trưa chỉ có sandwich nên anh thấy đói bụng vô cùng. Trên đường về, ghé vào cửa hàng tiện lợi anh cũng đưa mắt đến đủ chỗ.

Sản phẩm kem mới được quảng cáo một cách khoa trương lọt vào mắt, anh mua một hộp mà không suy nghĩ gì. Đến khi cầm giỏ hàng đến quầy tính tiền, mở ví ra Kawase mới nhận ra. …không có thẻ của người đàn ông.

–          Năm ngàn một trăm yên.

Bị hối thúc bởi giọng nói của nhân viên cửa tiệm, anh đành trả bằng tiền mặt. Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, lục ví thêm một lần nữa nhưng cũng không có. Mình đã làm rơi. Toàn thân anh bỗng trở nên lạnh toát. Tối hôm qua, lúc đi mua đồ nó vẫn còn đấy. Từ lúc đó đến bây giờ anh chỉ mở ví duy nhất một lần vào lúc trả tiền chiếc sandwich đã nhờ Matsushita mua về. Ngoài lần đó, anh không hề rút ví ra.

Biết không chừng anh đã làm rơi nó trong cặp, nhưng không thể mở ra trước cửa hàng tiện lợi. Anh không biết số dư của cái thẻ ấy bao nhiêu, nếu còn một số tiền lớn thì đây sẽ là một rắc rối to.

Nên khóa chiếc thẻ ấy ngay thì hơn. Kawase chạy về căn hộ của mình. Anh tra chìa vào ổ khóa rồi xoay. Cảm giác rất khác với mọi khi. Cửa không khóa. Vừa lấy làm lạ vừa mở cửa, rồi bật đèn tiền sảnh và hành lang.

–          Tôi về rồi, có chuyện này…

Tại phòng khách không có bóng dáng người đàn ông. Có lẽ ông ta đang ngủ, anh thử ngó vào bên trong phòng ngủ song ở đấy cũng không có. Anh cũng thử đi xem buồng cởi đồ, phòng tắm, nhà vệ sinh song không tìm thấy bóng dáng của người đàn ông ở bất cứ nơi đâu.

Trở lại tiền sảnh kiểm tra thêm một lần nữa. Không có giày của ông ta. Kawase ngẩn người đứng chết trân tại chỗ. Ông ta trông có vẻ đã ổn, hơn nữa anh còn nói thích ông ta nữa, thế mà sao đột nhiên lại biến mất cơ chứ?

Mường tượng đến cảnh tượng người đàn ông tự sát khiến anh thấy lạnh cả người. Ông ta đã đi mất từ lúc nào? Nếu đuổi theo từ bây giờ có kịp không? Nhưng mà anh không biết nên tìm kiếm ở đâu. Người đàn ông mắt không nhìn thấy được có thể đi những đâu chứ?

Anh hối hận trước việc đã không khóa ổ khóa ngoài của căn phòng. Thế nhưng đây không phải là lần đầu tiên anh quên. Người đàn ông có vẻ đã bình ổn rồi nên dạo này anh đâm ra lười biếng, thường xuyên quên khóa.

Nhưng mà giá như riêng hôm nay anh nhớ khóa cửa thì tốt biết mấy. Nhắc mới nhớ, sáng hôm nay ông ta rất khác với mọi khi. Lúc nào người đàn ông cũng nằm trên giường cho đến khi Kawase ra ngoài thế mà lại dậy trước còn mặc… thông thường ông ta luôn trần truồng thế mà bữa nay lại mặc quần áo. Quần áo… quần áo?

Ông ta đã không mặc quần áo suốt. Cho nên anh đã xếp chúng chung với quần áo của mình và cất trong tủ đồ. Mắt không nhìn thấy vậy mà, ông ta có thể tìm thấy áo quần của mình trong một mớ biết bao nhiêu bộ chỉ bằng xúc giác của đôi tay rồi mặc nó sao?

Anh lục ví thêm lần nữa. Thứ bị mất chỉ có mỗi chiếc thẻ của người đàn ông. Ông ta đã dậy trước khi anh thức cho nên có thừa thời gian lấy thẻ của mình từ chiếc ví.

Anh vào phòng ngủ, mở ngăn kéo của chiếc tủ đầu giường. Mắt kính đã biến mất. Ví của người đàn ông vẫn còn đấy, song chiếc chìa khóa trong đấy đã không còn.

Người đàn ông biến mất cùng thẻ tín dụng, mắt kiếng và chìa khóa nhà. Kawase vuốt ngực mình xuống. Thật may vì ông ta đã không bỏ đi mà để lại mọi thứ. Nếu có mang theo thẻ và chìa khóa thì vẫn còn may lắm.

Anh đã tìm khắp phòng xem đối phương có để lại lời nhắn nhủ không, song chẳng có gì cả. Bất chợt anh nhớ đến những gì người đàn ông đã nói “một khi nhìn thấy giấc mơ sẽ tỉnh”.

Nhưng mà Kawase không hề cho rằng ông ta nằm mơ. Hai tháng sống chung với anh, không phải giấc mơ hay gì cả, nó là hiện thực.

Anh đã tính đến chuyện đón shinkansen hoặc xe điện, đi đến nơi có thể đi, để tối hôm nay có thể đến gần Hokkaido chút nào hay chút đấy. Tuy nhiên anh biết rõ thay vì vậy, đón chuyến bay sớm nhất vào sáng mai vẫn nhanh hơn cả nên đã cố chờ đợi một đêm.

Anh thức dậy lúc năm giờ sáng và hướng thẳng đến sân bay. Nếu bằng máy bay, anh sẽ chỉ mất một giờ hơn để đến Hokkaido. Tuy nhiên sau đó mới dài. Kawase thuê một chiếc xe hơi, cắm đầu chạy một mạch đến hướng Đông.

Anh đã gọi điện cho Arisawa tại sân bay Hokkaido. Không thể nói lý do thật sự, anh phải bịa mẹ mình bị ngã khuỵu trong khi đi du lịch. Mặc dù đã nắm chắc hai ngày nghỉ phép, nhưng chỉ cần nghĩ đến công việc bao tử anh lại đau. Tuy nhiên cho dù có phải chịu đựng đi nữa anh cũng không thể thôi đuổi theo.

Khi anh đến vào tháng ba, cây cối xung quanh hãy còn xanh rì thế mà bây giờ đã trở thành rừng lá mùa thu được nhuộm bởi sắc đỏ và sắc vàng. Trong lúc lái anh hé cửa sổ một chút toan hứng ít gió thế mà lạnh đến run cả người, vội vàng đóng cửa sổ lại. Vừa lái xe vừa ăn bánh mì đã mua ở sân bay, cứ cho xe chạy suốt mà không ngơi nghỉ. Trước giờ trưa, xe đến thành phố nơi có chi nhánh công ty, anh đi qua nó rồi vào con đường dọc bờ biển. Thời tiết rất tốt, bầu trời trong xanh quang đãng. Thậm chí cả mặt biển đã trông có vẻ đục ngầu trước đây cũng mang một màu xanh lam trong suốt.

Ngôi nhà của người đàn ông đang đến gần. Sắp tới rồi. Anh đã chạy xe vì mục tiêu là nó thế mà ngay lúc này một nỗi bất an không biết phải làm thế nào chợt ập đến. Chìa khóa biến mất nên anh đã đinh ninh rằng ông ta đã về nhà, song biết đâu ông ta vẫn chưa về thì sao? Giả dụ có về rồi đi chăng nữa, nhưng nếu phải đối mặt với thi thể ngay khi bước vào nhà người đàn ông, anh tuyệt đối không muốn gặp cảnh tượng ấy.

Không sao đâu, không sao đâu, anh lặp lại những từ ngữ trấn an mình hết lần này đến lần khác. Rằng người đàn ông không kén chọn nơi để chết và vứt bỏ tất cả thế mà lại mang theo thẻ tín dụng và chìa khóa. Cho nên sẽ không sao, không sao đâu.

Nhìn thấy khúc ngoặt đã từng thấy trong ký ức. Anh rẽ trái, đi vào con đường mòn hẹp. Nhìn thấy ngôi nhà của người đàn ông, bèn cho xe chạy vào khu vườn. Tại đấy không có bóng dáng của chiếc Sedan nội địa, có vẻ Taguchi vẫn đang gửi ở công ty.

Nơi đây không có gì khác sáu tháng trước, vẫn là căn nhà trệt nghèo nàn. Vì không có chuông gọi cửa nên anh gõ nắm tay lên cánh cửa kéo. Không ai trả lời. Lại gõ thêm lần nữa. Rồi rung lắc cánh cửa một cách mạnh bạo. Thế rồi anh thấy được một bóng người đang tiến đến gần từ bên kia cánh cửa kính được phun mờ.

Cánh cửa kéo mở ra cùng với tiếng sàn sạt. Áo sơ mi và quần nhăn nhúm, người đàn ông đứng đấy với bộ dạng y hệt sáng hôm qua. Trước hết, anh thấy an tâm trước việc ông ta vẫn còn sống.

Dường như đã dự đoán trước chuyện bản thân sẽ đến đây, nên cho dù nhận ra người đứng trước mặt mình là Kawase người đàn ông vẫn không kinh ngạc.

–          Có chuyện gì thế?

Ông ta nói mà sắc mặt không đổi.

–          Sao lại là có chuyện gì thế. Ông đột nhiên biến mất nên tôi mới lo chứ sao nữa.

–          Tôi chỉ về nhà mình thôi.

–          Ít ra cũng nên nói cho tôi một tiếng rồi mới đi chứ.

–          Xin lỗi nhé, vì tôi còn phải kịp chuyến bay nữa.

Giọng điệu nói những câu châm chọc người khác, không biết là thật hay đùa đã trở lại. Anh không biết nói gì tiếp theo. Và ánh mắt bên kia cặp mắt kính của người đàn ông dừng lại trên ngực anh, không một chút lung lay. Kawase hỏi khi trong lòng đã tin chắc.

–          Mắt của ông, đã nhìn thấy rồi à?

–          Nhờ ơn trời. Tôi đã làm phiền cậu nhiều nhỉ.

–          Từ lúc nào?

–          Hôm qua, sau khi thức dậy.

Người đàn ông thốt lên “à” khi nhìn lên bầu trời.

–          Chút nữa tôi có hẹn khách đến nhà. Thật ngại khi cậu đã cất công đến đây nhưng có thể phiền cậu đi về giúp tôi không.

Anh đã nghĩ đấy là lời nói dối. Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm tưởng chừng đã được mặc nguyên khi ngủ rất không phải là bộ dạng để đón khách.

–          Khách là ai thế?

Anh đánh bạo gặng hỏi.

–          Người mà cậu cũng biết, Taguchi đấy.

Nghe thấy tên Taguchi, lòng tin chắc mẩm là nói dối chợt bị lung lay. Không chừng là sự thật cũng nên.

–          …không lẽ là chuyện của chiếc xe?

Người đàn ông nghẹo cổ bằng gương mặt kinh ngạc “xe?”. Nếu có hẹn gặp với Taguchi, chắc chắn phải liên lạc trước một lần bằng mail không thì điện thoại. Lúc đấy, không lý nào Taguchi lại không nói chuyện đang giữ chiếc xe. Quả nhiên là bịa đặt.

–          Làm ơn đừng nói dối.

Kawase trách người đàn ông bằng giọng điệu chắc nịch.

–          Đừng nói với tôi những câu dối trá tùy tiện như thế nữa.

Người đàn ông hơi híp mắt lại.

–          Vậy thì cho phép tôi nói nhé. Cậu đến đây có chuyện gì thế?

Kawase đáp sau một nhịp thở “tôi đến để gặp ông”.

–          Nhưng mà tôi đâu có gọi cậu.

Ông ta nói với vẻ khó xử, làm anh tức điên lên.

–          Hôm nay là ngày thường đấy. Cậu đã xin nghỉ để đến đây à. Công việc chán đến thế sao?

Vì lo lắng biết đâu ông đã chết mà tôi đã phải xin nghỉ phép để đuổi theo đến nơi tận cùng phía Bắc này. Thế mà ông lại nói theo cái kiểu ấy là không được. Anh toan đáp trả nhưng đã ngăn mình lại. Vì nhận ra người đàn ông đã không nhìn về phía này.

Không thể chỉ vì mắt nhìn thấy đường mà con người ta thay đổi. Không thể có chuyện người đàn ông dâm loạn, bị nói dễ thương, bị nói thích là người đỏ lựng lại biến mất, không còn tồn tại nữa.

Thế nhưng cách nói của người đàn ông trước mặt không giống với người đàn ông đáng yêu mà anh từng biết. Nếu thế thì người đàn ông hiện tại phải chăng là thứ được tạo ra khi ông ta “ngụy trang” một con người quá quắt không chịu nổi không? Tại sao ông ta cần phải giả tạo trước mặt người đã biết tất cả như anh?

–          Tôi đã bảo là không có gì phải sợ mà.

Người đàn ông hỏi lại “hử?”.

–          Cho dù mắt ông có nhìn thấy đi nữa cũng chẳng có gì thay đổi. Chẳng việc gì phải sợ. Tôi đã nói rồi phải không! Cho nên ông không không cần phải gắng gượng mình làm gì.

–          Cậu đã nói những gì, tôi không còn nhớ nữa.

Quả nhiên là anh điên tiết thật.

–          Hà cớ gì ông cứ toàn nói những câu làm tôi nổi điên thế! Tôi đã bảo là tôi cũng thích ông còn gì, ông muốn bị tôi ghét thật đấy à? Chẳng phải cứ thành thật nói thích tôi rồi trở về là được sao? Tôi đã đến đón ông vì điều đó mà.

–          Tôi không có ý định quay lại chỗ của cậu.

Người đàn ông nói thật rõ ràng.

–          …ơ.

–          Tôi không có ý định trở lại đấy đâu. Tôi sẽ sống ở đây.

–          …ông đang nói gì chứ? Ông thích tôi mà.

–          Đâu nhất thiết cứ thích là phải ở chung mới được. Cậu có chút phiền toái. Mau về đi.

Người đàn ông toan rút vào trong nhà, anh vội vàng nắm tay lại.

–          Tôi vẫn còn chưa nói hết.

–          Vì tôi không còn gì để nói với cậu.

Người đàn ông xoay vai toan hất tay anh ra. Kawase mạnh bạo kéo ông ta về phía mình bằng một sức mạnh gấp đôi. Thế rồi ông ta thở dài với một vẻ ngao ngán.

–          Cậu nghĩ gì, nghĩ thế nào là chuyện của cậu, nhưng tình cảm của mình thì tự mình xử lý cho tôi nhờ.

Không còn lời nào để nói. Cho dù có nói gì đi nữa cũng bị đáp lại bằng những từ ngữ tàn nhẫn, khiến anh tổn thương. Người đàn ông kiểu này không dễ thương chút nào, anh không muốn nói gì nữa. …mặc dù vậy anh cũng không có ý định buông cánh tay mình đang nắm.

Vẫn cầm lấy tay người đàn ông, anh chẳng nói chẳng nói rằng tự tiện bước vào trong nhà. Người đàn ông đã trụ chân, cố giằng lại tại tiền sảnh tuy nhiên sức Kawase vẫn mạnh hơn. Mang cả giày, nửa bế nửa kéo ông ta vào nhà. Hành lang lấm tấm bẩn như trước đây, phòng khách thì quả là một căn phòng bẩn thỉu nhờ tích trữ rác. Quẳng người đàn ông lên trên tấm đệm mỏng lét được trải ở góc trong cùng căn phòng bẩn. Kawase cởi áo khoác thì người đàn ông cười, dường như đã cảm giác được ý đồ của anh.

–          Cậu thích làm tình với đàn ông đến thế à?

Đầu sôi lên, suýt nữa thì cho đối phương một bạt tay. Anh kiềm chế, túm tóc người đàn ông, đặt lên môi một nụ hôn thô bạo như cắn. Người đàn ông không ưng thuận vùng vẫy. Tuy nhiên bất kể ông ta phản kháng như thế nào, gào khóc thế nào anh cũng không có ý định dừng lại.

–          Cậu đàng hoàng lại mau. Đã bảo không có hứng rồi mà.

Chán ghét phải nghe giọng phản kháng của ông ta, Kawase bèn dùng tay bịt miệng đối phương. Chẳng mấy chốc cơ thể người đàn ông bỗng dưng buông thõng. Anh hốt hoảng tưởng mình đã chặn miệng làm đối phương tắc thở, hóa ra không phải. Vì đối phương vùng vẫy nên bàn tay cứ ngỡ là đang che miệng bị lệch, không biết từ lúc nào đã che hai mắt người đàn ông.

Kawase tháo chiếc áo thun của mình bằng một tay, áp lên mắt người đàn ông và buộc lại sau đầu ông ta. Cứ thế chỉ bằng việc làm đối phương không nhìn thấy đường, ông ta đã trở nên ngoan ngoãn như con chó bị nắm trúng điểm yếu.

Lột trần toàn bộ áo quần của người đàn ông không còn phản kháng. Bày ra trước mắt cái cơ thể mà Kawase hiểu rõ nhất. Anh vuốt một đường trên sống lưng đối phương, tấm lưng trắng bèn ưỡn cong lên cây cung.

Vân vê dương v*t trong lòng bàn tay thì nó run lên một cách sung sướng. Anh thọc vào dù chưa âu yếm tới nơi tới chốn, song nơi ấy vẫn vô cùng mềm mại khi đón nhận Kawase rồi co thắt với một vẻ đau đớn. đầu v* không làm gì vẫn dựng lên nhọn hoắt, anh dùng tay nắm nhẹ nhàng thì ông ta phát lên tiếng rên đầy nhục cảm.

Anh dựng nửa thân trên lên trong khi hai đôi chân vẫn nối với nhau, kéo theo cả cơ thể người đàn ông. Cho đối phương ngồi lên đùi, ôm về phía mình thì ông ta đan hai tay lên vai anh như dây leo, tưởng chừng những phản kháng dữ dội ban nãy là trò đùa.

–          Cứ cử động theo ý thích của mình đi.

Anh nói thật dịu dàng thì người đàn ông chống hai đầu gối lên, bắt đầu tự lúc lắc chiếc hông của mình. Chợt muốn hôn, Kawase bèn kéo cằm người đàn ông đang mải mê cử động về phía mình rồi hôn. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau đến nỗi nước dãi rỏ ra. Anh nắm cặp mông của người đàn ông đang đưa đẩy hông, giúp sức cho cử động của đối phương, khiến cho nó càng vung vẩy điên cuồng hơn nữa thì ông ta cất lên tiếng kêu như loài mèo trong kỳ động dục.

Quên việc phải mang bao cao su, anh xuất bên trong ông ta không biết bao nhiêu lần. Bởi vì đã bị nói những câu quá đáng, anh trở nên say sưa cái cơ thể phản ứng một cách ngọt ngào trước ngón tay của mình.

Cho đối phương nằm úp xuống, dựng đầu gối lên, thọc ngón tay, cho vào chỗ lõm màu hồng nhạt, thế rồi những gì bản thân đã rót vào trào ra, chảy xuống chiếc đùi gầy guộc một cách đáng xấu hổ, khiến anh cực kỳ phấn khích.

Hết nằm lên trên rồi lại cho người đàn ông cưỡi lên trên mình, trong khi đổi tư thế hết lần này đến lần khác chiếc băng mắt của người đàn ông tuột ra. Mặc dù đã tuột ra song ông ta vẫn nhắm mắt suốt trong khi bám vào người Kawase.

Khi tỉnh giấc, anh kinh ngạc vì chung quanh tối đen như mực. Dù không biết mình đang ở đâu trong một thoáng nhưng ký ức đã dần dần trở lại.

Đã mò mẫm trên khắp tấm đệm nhưng không tìm thấy dấu hiệu của người đàn ông. Anh đứng dậy, lảo đảo tìm công tắc đèn. Đèn sáng, anh thử tìm kiếm từ góc này đến góc kia căn nhà song không thấy ông ta.

Trở về căn phòng ban đầu, anh nhận ra bộ áo quần rõ ràng mình đã cởi ra trước đó không có ở đấy. Vội vàng khoác quần áo lên người, nhặt đôi giày đã được cởi lăn lóc trong phòng khách rồi ra ngoài. Bên ngoài trời đã tối, nhưng không phải là tối om hoàn toàn. Mặt trăng ló ra trên bầu trời.

Chiếc xe hơi Kawase thuê vẫn ở đấy. Nếu ông ta không ra ngoài bằng xe hơi thì hẳn phải ở gần đây thôi. Kawase đi hết con đường nhỏ, ra ngoài đường cái.  Bởi anh lo ông ta sẽ lao đầu vào xe hơi. Tuy nhiên không thấy bóng dáng của người đàn ông, mà cũng không thấy bóng dáng của chiếc xe nào để mà lao đầu vào.

Tại con đường yên ắng thậm chí không có xe đi qua, anh nghe thấy tiếng sóng xào xạc. Kawase quay đầu lại, lần này anh bước bộ đến con đê ở phía đối diện đường cái. Mặc dù trời tối khiến anh không thấy rõ đường, song trước đây đã từng đến đấy một lần nên anh có thể bước bằng cảm giác. Kawase được đà, nhảy lên cầu thang một lúc hai nấc nhưng nửa chừng bị hụt chân, suýt nữa thì bị ngã về phía sau, khiến anh lạnh cả người. Mặc dù chỉ cần đủ thời gian cho mắt làm quen có thể nhìn thấy lờ mờ nhờ ánh trăng, song dù thế nào hiện tại vẫn là ban đêm. Anh thận trọng bước đi từng bước một.

Lên hết con đê. Không có gió, mặt biển lặng. Có bóng người trên bãi cát. Người đấy đang đứng tại nơi cuối con sóng. … có cảm giác đấy chính là người đàn ông. Anh nhẹ cả người khi tìm thấy đối phương, chậm rãi xuống những nấc thang dẫn đến bãi cát. Kawase đã đến gần song người đàn ông đang đứng không nhận ra. Tiếng sóng biển còn lớn hơn cả tiếng bước chân của anh.

Khi chỉ còn cách nhau chừng hai mươi mét, người đàn ông đột nhiên bước đi. Dần dần đi vào trong lòng biển ngay trước mắt anh. Kawase hốt hoảng lao đi. Tuy nhiên bị cát cuốn lấy chân, anh không thể chạy. Cũng không thể lên tiếng gọi. Vì linh cảm một khi gọi… đối phương sẽ càng dấn thân vào biển nhanh hơn.

Phải đến khi Kawase bước xuống biển người đàn ông mới quay mặt lại. Anh vừa rẽ sóng gây nên tiếng soàn soạt vừa đến gần ông ta, nắm lấy tay phải ông ta. …nước lúc này đã lên đến tận eo.

–          Ông, đang làm cái quái gì chứ?

Giọng anh khản đi. Người đàn ông dán mắt vào cánh tay phải mà Kawase đang nắm.

–          Đi nhặt chiếc thuyền của mặt trăng…

Để ý mới thấy vầng trăng khuyết đổ xuống mặt biển lặng một chiếc bóng dập dềnh.

–          Ông đang đùa với tôi đấy à!

Kawase phó mặc cho cơn tức giận đập tay xuống mặt biển. Con thuyền trăng biến mất, chỉ còn lại mảng ánh sáng nhấp nhô giữa những đợt sóng. Nửa thân dưới bị ngấm nước biển lạnh như muốn đông cứng.

–          Chẳng phải một khi được thứ đẹp đẽ thế này dẫn đường, con người ta sẽ được cứu rỗi sao?

–          Chẳng phải ông chỉ đang muốn chết thôi sao? Đừng có ngụy biện vớ vẩn.

Anh giật tay, hòng kéo ông ta trở về đất liền, song đối phương vẫn bất động. Tuy nhiên người đàn ông không lên tiếng phản đối. Chỉ chăm chú nhìn Kawase.

–          Tôi đã luôn luôn mong được giải cứu. Cả năm mười lăm tuổi, tôi đã luôn mong được giải cứu khỏi việc bản thân không bình thường, khỏi mối quan hệ với mẹ. Tôi đã từng được cứu rỗi một lần. Bằng việc yêu mẹ, chấp nhận nó xem như là điều không thể tránh khỏi.

Một con sóng nhỏ vỡ tan trên lưng người đàn ông.

–          …chẳng biết từ khi nào, mẹ đã bắt đầu gọi tôi là “anh”. Mặc dù là mẹ con nhưng mang mối quan hệ như vợ chồng nên tôi đã không để tâm đến việc mình được gọi như thế nào. Nhưng đến sau khi bà mất, tôi lại tìm thấy một bức di thư bà viết cho bố mình. Bà kể với tôi về những kỷ niệm mà mình không biết. Được để lại cái thứ ấy, tôi biết phải làm thế nào chứ? Nếu bà đã luôn cho rằng tôi là bố… vậy thì cái thằng tôi đang ở đây là gì cơ chứ?

Người đàn ông cười.

–          Hẳn là cậu không hiểu rồi. Bị người con gái mà mình đã định gánh vác tất cả, dâng cho cả cơ thể lẫn trái tim và cả mấy mươi năm, sau khi chết mới nói rằng đã yêu một người đàn ông khác.

Ánh mắt người đàn ông đổ xuống bóng trăng chiếu trên mặt biển.

–          Chẳng phải như một trò lừa đảo sao! Thà rằng, bà ấy nói với tôi rằng hãy chết chung với mình. Nếu thế tôi đã chết theo cho bà vui lòng. Nếu không như thế, ít ra bà hãy giữ kín cho đến khi chết việc đã xem tôi là thế thân của bố. Thứ mà con người ấy đã để lại cho tôi chỉ là sự căm ghét và sám hối và… hối hận mà thôi. …nhưng mà đến nước này chuyện đấy có thế nào cũng xong. Ngay cả tôi cũng không rõ mình có thật lòng yêu con người đấy hay không. Biết không chừng chỉ là mối quan hệ từ lòng thương hại cũng nên.

Kawase kéo thật mạnh cánh tay của người đàn ông. Ánh mắt của ông ta chuyển đến anh.

–          …ông đâu nhất thiết phải chết chứ.

Giọng anh run lên.

–          Có người mẹ thế này thì đành chịu thôi. Nhưng mà ông đâu cần phải chết chứ.

–          Bố, không hề yêu mẹ.

Người đàn ông nói một cách lạc lõng.

–          Bất kể có lên thiên đàng đi nữa, chắc chắn cũng sẽ không chọn bà đâu. Ông ta có gia đình của ông ta nữa mà. Bà ấy chỉ có bơ vơ một mình, chắc là tội nghiệp lắm. Cho nên tôi mới thay ông ta ở cạnh bà. Nghe nói tôi giống bố lắm, lại bằng tuổi của bố nữa, nếu cả ngày chết cũng giống nhau nữa, người bất cẩn như bà ta chắc chắn sẽ lại tưởng nhầm.

–          Tôi là gì chứ?

Người đàn ông nghẹo cổ.

–          Tôi là gì của ông chứ?

–          …chắc là niềm ngưỡng mộ rồi.

Kawase sửng sốt trước những từ ngữ không ngờ tới.

–          Cậu là một kẻ có dã tâm và đầy tự tin, thế mà không chịu cố gắng gì cả. Bản thân không nhận ra điều đó mà còn làm những trò tiểu xảo để được lòng người khác, trước khi ngán ngẩm tôi đã thấy kỳ quặc. Cậu chỉ là thằng nhãi, quá bình thường. Nhưng mà tôi không rõ bình thường là như thế nào cho nên tôi đã nghĩ, nếu như sống theo cách của cậu có lẽ mỗi ngày sẽ rất vui vẻ. Cuộc đời của tôi đã không gì có thể cứu vãn, chỉ toàn suy nghĩ lúc nào chết cho nên… tôi đã rất ngưỡng mộ với người chỉ nhìn đến tương lai như cậu.

Có tiếng sóng biển sạt sạt tại vùng cát con sóng đánh tới.

–          … dù chỉ một lần cũng được, tôi đã muốn thử được ngủ với đối tượng mà bản thân tin chắc là người mình thích. Những gì có với cậu chỉ cần bấy nhiêu là đủ.

Sức lực rút ra khỏi tay của người đàn ông.

–          Tôi đã sống được gần năm mươi năm nhưng đời người chỉ có thế thôi. Chẳng phải thứ gì to tát.

Vừa cười méo xệch, ông ta vừa nhún vai.

–          Đủ rồi, cậu về đi. Tôi ổn mà.

–          Nói dối.

Kawase quát.

–          Ông không ổn một chút nào cả. Còn nữa, một lần thôi là sao? Cũng chẳng thèm nói thích, dọa dẫm rồi tự ý trèo lên người khác, cách làm của ông đã sai lầm ngay từ đầu rồi. Nếu ông nói rõ ràng rằng thích tôi ngay từ đầu thì chẳng phải đã tốt hơn rồi sao.

–          Cho dù có nói cũng vô ích thôi mà.

–          Cho dù có không được gì đi nữa, cả tôi cũng sẽ suy nghĩ một chút.

–          Tôi đã nghĩ, nếu không nói gì cả cậu sẽ quên đi ngay lập tức.

Kawase kéo tay phải người đàn ông bất kể ý đối phương, đưa đến nơi cuối con sóng. Đôi chân người đàn ông díu vào nhau, ngã xuống bãi cát. Vì tay hai người vẫn nối với nhau nên Kawase cũng khuỵu đầu gối xuống. Một nửa gương mặt của đối phương bị úp xuống cát. Mắt kính cũng văng đi đâu đó mất dạng.

–          Cậu có thể buông tay ra không?

Anh không nghe theo những gì đối phương nói. Trước cảm giác sẽ bị gỡ ra, ngược lại anh càng nắm chặt hơn.

–          Lúc nào cậu cũng kéo tay tôi. Cho nên… cứ khiến tôi tưởng lầm rồi mình sẽ được cậu cứu.

Anh có cảm giác tiếng sóng biển đã biến mất trong một thoáng.

–          … hóa ra ông đã luôn kêu cứu với riêng một mình tôi.

Sóng rút xuống bên dưới đùi của người đàn ông đang ngã. Ông ta không động đậy một chút nào như thể xác chết bị sóng đánh dạt lên bờ.

–          Nếu ông kêu cứu, tôi sẽ cứu ông. Đừng trốn chạy, hãy nói chuyện với nhau đàng hoàng như hôm nay đi. Cũng thôi trò nói dối để cố chọc tức tôi đi. Tôi là người rất đơn thuần mà bên trong ông lại quá rắc rối, cho nên nếu ông không nói tôi sẽ không biết.

Kawase quệt tay trái vào vai áo sơ mi, nhẹ nhàng xoa mái đầu của người đàn ông rắc rối.

–          Hãy đến với tôi đi. …nếu chân tóc bị bạc đi, tôi sẽ lại nhuộm đen cho ông.

Vẫn cúi mặt xuống dưới, người đàn ông ho khùng khục. Dựng nửa người dậy, ho khùng khục hết lần này đến lần khác rồi lau mặt. Tay ông ta đầy cát cho nên có phủi thì cát vẫn lại dính vào mặt.

Anh chạm vào mặt người đàn ông. Cẩn thận lau đi những hạt cát dính trên má. Người đàn ông cứ chăm chú nhìn anh. Kawase hôn lên đôi môi mà mình đã phủi hết cát. Nơi đầu lưỡi anh chạm vào hơi có vị mặn.

Sóng biển dâng lên làm ướt phía bên dưới chân hai con người, cuốn đi những hạt cát dưới hai cánh tay phải nối liền với nhau.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!