Chiếc Thuyền Trăng Vượt Màn Đêm

Chương 10



Trời đang mưa thế mà người đàn ông ra ngoài mà không mang dù. Kawase mang giày, chờ tại tiền sảnh một lát rồi khẽ xoay nắm đấm cửa. Bước chân của người đàn ông không thấy đường rất chậm chạp. Anh có thể trông thấy dáng vẻ từ sau lưng của con người vừa nắm tay vịn vừa mò mẫm từng bước từng bước một chậm rãi xuống chiếc cầu thang của chung cư.

Đến khi đến nấc cuối cùng, cơ thể người đàn ông đột nhiên chúi xuống. Ông ta ngã nhoài người về phía trước. Có thể dưới chân ông ta đã bị ướt do mưa tạt vào cũng nên. Người đàn ông lao ra bên ngoài mái che cầu thang, bị cơn mưa dữ dội dập vào người và nhanh chóng ướt sũng nước.

Người đàn ông ướt như chuột lột chậm chạp đứng dậy. Hơi khom người, giơ hai tay về phía trước, vừa mò mẫm đường đi bằng mũi giày vừa bước. Tiến lên được chừng ba mét thì ra đến đường bê tông. Có vẻ ông ta đã nhận ra bên phải mình có bức tường rào của chung cư. Trượt tay mình trên tường rào để dò đường thì bước chân khệnh khạng đã trở nên vững chãi hơn ít nhiều.

Anh hơi giữ khoảng cách trong khi theo sau người đàn ông. Anh có thể ngay lập tức dẫn ông ta về song lại muốn biết con người không có bất cứ thứ gì trong tay sẽ gây ra những hành động gì. Anh e ngại, biết không chừng tiếng nước búng trên ô sẽ khiến ông ta phát giác, song đối phương không có vẻ gì sẽ quay người lại.

Bức tường rào dài tầm hai mươi mét của chung cứ bỗng dưng đứt đoạn. Tại đấy có một bậc nhỏ, ông ta lại ngã thêm lần nữa. Từ phía đối diện có một người đàn ông trẻ tuổi bước đến, song chỉ thoáng nhìn người đàn ông đang ngã nhào trong tích tắc rồi đi ngang qua xem như không thấy gì cả.

Một hồi lâu người đàn ông vẫn không đứng dậy. Ông ta không có lấy một cử động nhỏ khiến anh thấy lo lắng, toan đến gần thì đối phương từ từ dựng nửa thân trên lên. Người đàn ông đứng dậy bèn quờ quạng hai tay từ sau ra trước từ trái sang phải. Tay phải chới với cùng một chỗ hết lần này đến lần khác rồi nhích dần từng chút một sang bên phải.

Cứ thế người đàn ông đến trước một quán bento đang đóng cửa. Phía bên tay phải của quán có máy bán nước giải khát tự động nên anh có thể thấy loáng thoáng gương mặt của ông ta.

Những giọt nước rỏ xuống từ mái tóc màu tro. Áo sơ mi và quần dài ướt sũng, dính chặt vào da thịt làm lộ ra đường nét của cơ thể gày gò. Người đàn ông lau gương mặt đã ướt đẫm bằng cả hai tay, dựa lưng vào chiếc cửa sập đã được đóng và từ từ nhích cơ thể xuống. Hai chân gập thật cao, cuộn lưng lại dí trán lên đầu gối.

Đã khiêu khích Kawase, đi ra khỏi nhà anh thế mà hiện thực là thế đây. Người đàn ông cuộn người lại trong bộ dạng mà bất cứ ai đi ngang qua trông thấy cũng nghĩ “tội nghiệp thật”.

Ông ta vò mái tóc màu tro ướt sũng. Động tác của ngón tay mang một vẻ thật bất lực. Người đàn ông đã bảo bộ dạng tài cán trên công ty của mình chỉ là ngụy trang thôi. Tuy nhiên anh có cảm giác người đàn ông tự phụ nói về cái chết một cách nhẹ nhàng trước mặt mình cũng không phải là con người vốn có của ông ta. Nếu vậy bộ mặt thật của ông ta là bộ mặt nào? Phải chăng người đàn ông đang ngồi bệt xuống một cách thảm hại bên kia cũng là ngụy trang nốt?

Cuối cùng ông ta cũng đứng dậy. Hơi cúi đầu xuống, vai buông thõng thất vọng, vừa huơ huơ hai tay sang xung quanh vừa tiến lên phía trước. Thế rồi ra đến đường lớn, vừa hay tới được đèn giao thông nơi giao lộ có lượng xe cộ lưu thông nhiều.

Người đàn ông dừng chân tại phần đất có chỗ nhấp nhô trước lối đi băng qua đường cho người đi bộ. Tín hiệu đèn đang màu xanh, tiếng nhạc báo được phép sang đường vang lên nhưng ông ta vẫn đứng yên như tượng. Tự hỏi sao thế nhỉ, thì tiếng nhạc chợt ngừng bặt.

Sau một khoảng cách thời gian ngắn, những chiếc xe hơi đã dừng lại vì đèn đỏ đồng loạt chuyển bánh. Cùng lúc đấy cơ thể người đàn ông nhào về phía trước thật mạnh. Nhắm vào hướng đường lộ lao mình ra ngoài. Kawase quẳng dù chạy đến.

Tiếng còi xe inh ỏi vang lên. …Kawase đã không tới kịp. Mặc dù không tới kịp, song người đàn ông vẫn không bị xe tông. Bởi vì ông ta đưa người qua bên phải lối đi sang đường nhiều quá, lao ra ngoài cùng lúc lại va phải hàng đèn giao thông, người bị bật ra, ngã nhoài về đằng sau. Những chiếc xe nhận ra điều đó mới bóp còi vang lên thật lớn một phần mang ý cảnh giác.

Kawase nắm cổ áo sơ mi của người đàn ông đang ngã bệt mông xuống, kéo lê ông ta đến trước cửa tiệm bán dụng cụ thể thao một cách ép buộc.

–          Không biết là vị nào, nhưng mà tôi ổn cho nên xin đừng bận tâm.

Người đàn ông không biết người đang lôi xềnh xệch mình là ai.

–          Mắt tôi không nhìn thấy được. Ban nãy có vẻ tôi đã lơ đãng nhầm đường, nhưng nhà gần đây nên tôi biết đường. Không sao đâu bởi thế…

…lời nói dối này, có nghe cũng vô ích. Anh nhặt chiếc ô mình đã buông ra rồi nắm cánh tay người đàn ông, buộc đối phương phải đứng dậy.

–          Xin lỗi, đi đâu thế…

Anh cứ kéo giật mà không nói năng gì, đối phương vừa díu hai chân vào nhau vừa bước theo. Thế rồi chẳng mấy chốc, có vẻ rốt cục người đàn ông cũng biết được mình đang bị “ai” kéo lê.

–          … có thể buông tay ra không?

Thanh sắc nghe như người xa lạ vẫn không thay đổi.

–          Để đi được đến đấy tôi đã rất vất vả.

Đúng vậy còn gì, anh đã theo dõi suốt từ đằng sau.

–          Cậu tính đi đâu…

Anh không trả lời. Con đường mà người đàn ông đã phải tốn chừng ba mươi phút để đi, anh chỉ cần vài phút để kéo về. Họ đi sượt qua người sống ở bên cạnh của căn bên cạnh căn hộ của mình tại đoạn vừa lên hết cầu thang. Cô nhân viên công ty trẻ tuổi thoáng đưa ánh mắt về phía hai người đàn ông ướt sũng như thể đang nhìn một vật đáng ngờ.

Phải đến khi đưa người đàn ông về phòng của mình, khóa cửa anh mới bắt đầu thấy nhẹ vai. Để mọi chuyện tính sau, đến buồng cởi đồ trước nhất. Anh cởi quần áo của người đàn ông mà đôi môi đã thâm tím, bản thân cũng nổi da gà vì bị ướt nên cũng cởi trần truồng nốt. Đẩy người đàn ông lạnh ngắt vào phòng tắm, ép ông ta ngồi xuống. Cho vòi hoa sen chảy từ trên đầu xuống, đến khi người đàn ông được sưởi đủ ấm thì đến phiên bản thân tắm. Hai người đàn ông trong một buồng tắm có chật chội thật, song anh không thể đẩy ông ta ra buồng cởi đồ. Chỉ cần rời mắt một phát không biết đối phương sẽ làm nên chuyện gì. Không thể để ông ta một mình.

–          Cậu đã bảo tôi ra khỏi đây.

Người đàn ông đột ngột lên tiếng.

–          Tôi không có nói là sẽ không đưa trở về.

Anh đối đáp bằng lí sự cùn.

–          Cho dù có đưa tôi về cũng không có gì khác trước đây. Tôi sẽ không có gì thay đổi, và cậu chỉ có cực khổ mà thôi.

Anh khóa vòi hoa sen, người đàn ông đang ngồi bèn đứng dậy. Hai tay ông ta vươn về phía này, chạm vào Kawase. Những ngón tay trượt qua vai, men theo hai cánh tay rồi đáp xuống cổ tay. Người đàn ông nắm hai cổ tay của Kawase, cọ má vào tay phải sau đó chậm rãi đặt lên cổ của mình.

–          Cậu có thể giết tôi không?

Giọng nói khản đầy kích thích vang khắp phòng tắm. Anh bất giác lùi một bước về sau.

–          Sau khi giết xong, cậu cứ vứt bừa xuống biển hay trên núi cũng được.

Anh sợ hãi vì biết đấy là những lời nói thật lòng.

–          Cứ thế dồn sức vào ngón tay đi.

Anh dồn sức vào ngón tay như lời ông ta nói thì người đàn ông mơ màng nhắm mắt lại. Khóe miệng hé mở hít thở một cách khó nhọc, hơi thở hắt ra cũng nghe như tiếng thở dài. Một giọt nước chảy trên khóe mắt, trông cứ như nước mắt.

Dường như đã nhận ra có bao lâu đi nữa, ngón tay trên cổ mình cũng không siết chặt, người đàn ông mở mắt ra. Vẫn hướng ánh nhìn nghiêng lên phía trên, ông ta yêu cầu “nhanh lên”. Người đàn ông đáng thương chỉ nghĩ đến chuyện chết trước mặt mình… rốt cục anh phải đối xử với ông ta như thế nào mới phải đây?

Nếu như người đàn ông này thích mình, vì sao ông ta lại nói muốn bị giết cơ chứ? Thông thường chẳng phải người ta sẽ muốn được yêu sao?

Kawase nhìn vào gương mặt đang nhìn mình mà cũng như không nhìn của người đàn ông. Nuốt nước bọt. Thế rồi vẫn nắm cổ đối phương, đặt lên môi một nụ hôn lỗ mãng. Cơ thể được anh kéo đến gần bỗng run lên. Đôi môi ngay lập tức rời đi, nhưng đôi mắt của người đàn ông mở to với vẻ sửng sốt. Là gương mặt mà anh chưa từng nhìn thấy. Lại hôn thêm một lần nữa. Thế rồi lần này, người đàn ông chủ động ôm lấy anh.

–          Ưm, ưm…

Người đàn ông khẽ rên nhẹ, thọc lưỡi vào trong miệng của Kawase. Ham muốn chiếc lưỡi của Kawase một cách mãnh liệt. Anh đáp ứng đúng như ham muốn của đối phương, thế rồi giữa hai chân ông ta cương lên. Cái thứ hiện thân lồ lộ của dục vọng đấy, cứ ấn vào giữa chân Kawase. …đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ai đó mời gọi người khác bằng cái cách thô thiển đáng xấu hổ đến thế.

Người đàn ông vừa cho gương mặt mình trườn trên cơ thể Kawase vừa quỳ xuống rồi cọ mặt vào giữa hai đùi anh. Sau đấy ông ta ngậm cái thứ đang rũ xuống thòng lòng vào miệng của mình. Cảm giác âm ấm khiến toàn bộ lông trên cơ thể anh dựng lên, song anh nhắm mắt lại, cắn răng chịu đựng. Thế rồi chẳng mấy chốc, nhờ vào sự giúp sức của chiếc lưỡi điêu luyện, khoái cảm đã vượt lên cảm giác ghê sợ, có vẻ bên dưới đã bắt đầu cương lên.

… anh đã không phản kháng trước việc cả hai cùng lên một chiếc giường. Lần ngủ trước đây, cảm giác mình đã bị người đàn ông cướp đi tự tôn quá mạnh không có gì ngoài sự ghê sợ, song bây giờ thì khác.

Với người đàn ông chỉ phản ứng trước cái chết và chính mình, trong anh chỉ có lòng thương hại.

Có vẻ vì mục đích không phải là để thỏa mãn dục vọng của bản thân, đầu óc anh đã rất bình tĩnh trong khi đang làm tình. Phải nói là đầu óc anh nguội lạnh thì đúng hơn. Vì thế anh có thể quan sát những gì ông ta làm một cách khách quan. Đến cả khi người đàn ông cưỡi lên người mình, lúc lắc chiếc hông một cách điên cuồng cũng thế.

Người đàn ông liếm láp con giống của Kawase đầy thích thú, cho vào bên trong cơ thể mình rồi xuất cả hai lần. Có vẻ đã thỏa mãn, cuối cùng ông ta cũng rút ra, hôn Kawase vài lần rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ bên cạnh anh. Vừa nghe tiếng hít thở đều đặn anh vừa nghĩ “phải làm sao đây?”. Từ bây giờ về sau, anh phải làm sao đây?

Trước đây, anh đã từng có lúc cảm thấy mình đã mở một chiếc hộp không cần thiết phải mở. Bây giờ cảm giác cũng tương tự. Không biết việc mình đã ngủ với ông ta là nên hay không nên.

Trong lúc suy nghĩ, anh nhận ra rằng mình đang làm những việc y hệt ông ta. Người đàn ông đã ngủ với mẹ ruột mình hòng ngăn cản bà tìm đến cái chết. Và bản thân anh cũng đã dùng cơ thể mình để ngăn cản người đàn ông muốn tự tử. Vậy thì có phải một cảnh sống “muốn bỏ rơi cũng không đành lòng bỏ rơi” giống như đối phương đang chờ đợi anh phía trước?

Mặc dù đã giao cơ thể cho ông ta, song rốt cục thương hại vẫn chỉ là thương hại. Cho dù có thể tạm thời trấn áp được mong muốn “muốn chết” của ông ta đi nữa, anh cũng không thể duy trì tình trạng này với ông ta mãi được.

Hôn hay làm tình đều chỉ là từ thiện, điều ấy người thông minh như ông ta không thể không nhận ra. Thế nhưng, ông ta vẫn vui mừng với việc chỉ nhận được lòng thương hại chứ?

Trong tình trạng này, nếu đổi lại là bản thân, anh sẽ thấy vô nghĩa ngay. Làm tình mà không có trái tim, chỉ thỏa mãn được mỗi thể xác. Việc ngủ với người đàn ông quả nhiên là sai lầm. Song việc đã trót làm thì không thể nào đổi lại được. Việc trên chiếc giường chật hẹp này, bên cạnh mình có hơi ấm của người đàn ông chính là hiện thực.

Cứ cho đấy là hành động khinh suất đi nữa, nhưng trong tình thế ấy anh không biết phải làm như thế nào cho phải. Nếu như ông ta bày tỏ muốn nói chuyện thì hẳn là anh đã nói chuyện, nếu ông ta bảo rằng muốn được an ủi thì anh đã an ủi. Thế nhưng thứ mà người đàn ông tìm kiếm chỉ là cái chết hoặc cơ thể của anh. Trong khi vẫn chưa biết nên làm như thế nào, đến phiên Kawase cũng chìm vào giấc ngủ như bị kéo theo người đàn ông.

Khi thức giấc, dường như mưa đã tạnh, anh không còn nghe thấy tiếng mưa nữa. Xung quanh hơi sáng lờ mờ.

Đồng hồ chỉ bảy giờ sáng kém một chút. Người đàn ông dựng nửa thân trên dậy trên giường, ngồi ôm đầu gối. Đôi mắt chớp thật nhiều lần có vẻ đang hướng ánh nhìn về phía này, tuy nhiên hẳn là nó không thể nhìn thấy anh.

Tay trái của người đàn ông mò mẫm trên tấm chăn, anh vội vàng vờ ra vẻ đang ngủ. Bàn tay ông ta chạm vào vai Kawase, men theo cánh tay đi đến ngón tay. Rồi chầm chậm vuốt ve bàn tay phải. Cách đụng chạm có vẻ ngại ngần, đến mức khó mà tưởng tượng được chính là người đàn ông hôm qua đã đung đưa hông một cách tích cực. Anh cảm thấy có thể nhìn thấy tình cảm ông ta dành cho mình từ hành động nhỏ nhặt này còn nhiều hơn hẳn hành vi tình dục trắng trợn ấy.

Anh cố tình phát lên tiếng “ư ử” thì ngón tay vội rời đi. Hình như ông ta không muốn bị phát giác mình đã chạm vào anh bằng cách này. Đúng là người đàn ông kỳ quặc.

Anh dậy rồi mở cửa sổ. Bầu trời quang đãng trong xanh tưởng chừng cơn mưa đêm qua là trò đùa.

–          Cậu có thể mở ổ khóa từ bên ngoài cho tôi không?

Từ sau lưng có tiếng của người đàn ông.

–          Tôi không mở ổ khóa ngoài đâu.

–          Khó rồi đây. Vậy thì tôi phải ra ngoài bằng cửa sổ mất.

–          Những chuyện làm phiền người xung quanh như thế xin ông tuyệt đối thôi đi cho. Nhà tôi ở tầng hai cho nên nếu rơi xuống rủi mà bị thương dở dở ương ương thì chỉ tăng phiền phức cho tôi đây thôi.

Người đàn ông ngồi xếp bằng trên giường một cách thô thiển.

–          Cậu đâu cần phải nhốt tôi lại nữa. Hay là cậu nhỏ của cậu thấy sướng quá rồi.

Kawase cau mày trước cách nói năng sỗ sàng.

–          Trước đây còn ghét làm tình với đàn ông đến mức tính giết cả tôi cơ mà.

Kawase đến gần người đàn ông. Đôi mắt híp lại đầy vẻ xấu xa, khóe miệng hé mở nửa vời với vẻ khích bác. Nếu là từ trước cho đến hôm qua, biết đâu anh đã muốn nện cho một trận cũng nên. Tuy nhiên bây giờ anh đã có thể nhìn mọi thứ một cách bình tĩnh. Anh có linh cảm ông ta cố ý nói những điều này cốt để khiến mình tức giận.

Kawase nắm cổ tay người đàn ông, ép ông ta nằm úp người xuống, vỗ chát chát hai phát không kiêng nể lên chiếc mông mỏng lét không gì che chắn. Trên gò mông trắng trơn láng nổi lên một hình bàn tay đỏ tươi bắt mắt.

Người đàn ông vẫn nằm sấp người, mắt trợn lên tròn xoe. Vừa mới thấy gò má ông ta ửng hồng thì chưa gì đã chuyển thành màu đỏ lự. Cho dù có thể trần truồng thản nhiên dúi chỗ kia đã cương cứng của người khác vào mình trong đi nữa, song có vẻ việc bị tét mông như trẻ con lại khiến ông ta thấy mắc cỡ.  Phản ứng mang đậm tính người đầy bất ngờ. Biết đâu khi không nói chuyện, người đàn ông này lại thành thật hơn không chừng.

–          Ông không cần phải nói gì nữa đâu.

Môi người đàn ông hơi hé mở một chút.

–          Không được nói gì cả cho đến khi tôi nói được.

Vì có tiếng nói nên không ổn. Vì người đàn ông này hay nói dối, hay khiêu khích, hay cố ý chọc giận nên bản thân anh đã bị làm cho rối tung biết bao nhiêu lần. Anh chạm vào đôi môi cứng đờ có vẻ bất an đâu đấy. Vuốt quanh làn môi hơi nhọn ra rồi vuốt đôi mắt. Trong khi đang sờ vào mặt đối phương thì vẻ sượng sùng của gò má từ từ biến mất.

Vuốt ve đi vuốt ve lại gương mặt rồi rời tay ra thì mũi người đàn ông phát ra tiếng “khịt”. Vẻ mặt vô cảm thế mà cử chỉ lại có vẻ giống một con cún con buồn tủi.

Ngay cả khi đang làm việc, anh vẫn bận tâm không thôi về người đàn ông. Mặc dù chuyện đấy xảy ra mới hôm qua nhưng anh vẫn không thể vì vậy mà đi theo ông ta hai bốn trên hai bốn được. Anh chỉ biết tự thuyết phục mình rằng cho dù trong trường tệ nhất, ông ta lao từ cửa sổ tầng hai xuống đi chăng nữa chắc cũng không đến nỗi chết đâu.

Cuộc họp trong buổi sáng quá sôi nổi, lấn sang tận chiều, trong lúc đang ăn  bữa trưa muộn tại cửa hàng hamburger gần công ty, tại nơi cách anh một chỗ ngồi có một đôi trai gái trẻ ngồi sát rạt nhau đến mức người khác phải xấu hổ muốn tránh mắt đi nơi khác. Bất chợt, anh tự hỏi nguyện vọng của người đàn ông đang ở nhà mình là gì? Không biết ông ta có muốn cặp bồ, trở thành người yêu của mình giống như cái cặp đôi quấn quýt ngồi đằng kia không?

Cho dù để an ủi ông ta anh có thể cho mượn cơ thể đi chăng nữa chuyện đấy vẫn nằm ngoài khả năng. Thật lòng mà nói là không đời nào có chuyện đấy. Nếu thế thì nguyện vọng còn lại của người đàn ông sẽ chỉ còn cái chết. Anh không hiểu vì sao ông ta lại muốn chết đến thế. Là vì ông ta chịu đả kích trước việc người mẹ… mà mình yêu tự sát? Nhưng mà bà ta đã mất những hơn sáu năm rồi. Đến giờ này có theo sau đi nữa cũng quá trễ. Chỉ bằng việc thử kết nối với nhau về mặt cơ thể, không đồng nghĩa với việc có thể thấu hiểu những gì người đàn ông đang suy nghĩ.

Khi anh trở về từ công ty đã bảy giờ hơn, lo lắng về người đàn ông ngồi chết dí trong phòng mình nên đã sắp xếp xong công việc sớm. Có đôi giày của ông ta ngoài tiền sảnh, song trên sopha lại không có bóng dáng ai. Chẳng lẽ ông ta đã nhảy ra ngoài bằng cửa sổ thật à, nghĩ thế ngực anh chợt lạnh toát nhưng lại nhẹ nhõm ngay khi nhìn thấy đối phương đang nằm sấp trên giường. Y nguyên bộ dạng khi anh ra khỏi nhà ban sáng, chăn lông bị tuột xuống một nửa, từ mép chăn lộ ra chiếc mông trắng.

Người đàn ông nằm úp người, mặt không hướng về phía này. Anh không rõ là ông ta biết mình đã về nhà nhưng làm ngơ, hay là thật sự đang ngủ.

Kawase ngồi xuống mép giường. Chạm vào vai thì lưng ông ta giật bắn lên. Nắm vành tai đã từng đỏ ửng lúc ban sáng thì ông ta hơi xích đầu một chút để anh nhìn thấy mặt mình.

Cử chỉ như đang giận dỗi cũng không hẳn là không đáng yêu.

Anh chạm ngón tay vào gò má. Đôi mắt không nhìn thấy đường hơi híp vào, má cử động, có vẻ nhột. Chạm vào môi thì ông ta thè lưỡi ra liếm ngón tay anh như một con mèo. Trước cảm giác bị liếm, anh rụt tay về theo phản xạ. Người đàn ông không biết ngón tay đã rụt đi hay sao mà đưa lưỡi và cằm lên phía trước tìm kiếm. Trông đối phương có vẻ quá thèm muốn, bèn cho tay chạm vào môi thêm một lần nữa. Thế rồi ông ta ngậm nó vào trong miệng.

Vừa phát ra tiếng chụt chụt, người đàn ông mút ngón tay Kawase như một con mèo con khát sữa. Chiếc khăn lông vắt trên hông người đàn ông rơi độp xuống sàn. Người đàn ông ngửa người ra, khẽ cọ xát hai đùi vào nhau. Từ mớ lông rậm rạp giữa chân, đầu cơ quan sinh dục rung lên một cách mạnh mẽ. Anh đã nghĩ ông ta dễ thương như con mèo con, song phản ứng của cơ thể lại là thứ ấy của một con mèo đực.

Trong khi đang cho người đàn ông liếm láp ngón tay, vừa nhìn phản ứng của thứ ấy thì nửa thân dưới anh bắt đầu nóng lên. Khi nhận ra mình đã bị bộ dạng mê hoặc của ông ta mời gọi, bèn rút ngón tay ra khỏi miệng người đàn ông đang say mê mút một cách lỗ mãng.

–          …ta phải ăn cơm.

Anh trở về phòng khách. Trong khi đang bày cơm hộp của cửa hàng tiện lợi lên bàn, anh nghe thấy tiếng “ư, ư” từ mũi đầy nhục cảm phát ra từ căn phòng.

Người đàn ông ra ngoài phòng khách trong bộ dạng trần truồng rồi ngồi xuống sopha. Đặt hộp cơm đã được mở nắp lên đùi cho ông ta thì đối phương bắt đầu ăn trong lặng lẽ.

Đầu nhũ phải của người đàn ông đỏ một cách bất thường. Theo ấn tượng của anh thì ban nãy nó có màu bình thường hơn. Có thể ông ta đã vừa mân mê nó vừa tự sướng cũng nên. Anh chợt thấy bồn chồn, khiến cổ họng cũng có cảm giác mắc nghẹn. Sau đấy anh cúi đầu xuống ăn cơm hộp, hòng khỏi phải nhìn thấy ngực của đối phương.

Hôm qua mặc dù vết phỏng bị mưng mủ bên tay phải đã ướt sũng, song nhìn vào, dù là từ mắt của người tay ngang đi chăng nữa, cũng biết nó đã đỡ hơn rất nhiều. Anh cho ông ta tắm vòi sen, rửa ráy cơ thể mà không che chắn vết thương, sau đó bôi thuốc mỡ rồi băng lại. Trong lúc ấy người đàn ông ngoan ngoãn để anh làm mọi thứ.

Cho người đàn ông mặc bộ đồ thay cho đồ ngủ rồi đẩy ông ta vào phòng ngủ. Kawase thì ngồi tại phòng khách, uống bia trong khi vẫn mở tivi. Rõ ràng là đang xem tivi thế mà nội dung lại không đi vào não bộ. Rốt cục, anh nhanh chóng nốc cạn hai lon bia rồi tắt tivi, nằm xuống sopha.

Để canh chừng, không cho người đàn ông bỏ đi vào giữa đêm, đêm nay anh sẽ ngủ ở sopha. Mặc dù nghĩ rằng khi ở nhà một mình ban ngày mà đối phương đã không gây ra hành động gì thì chắc sẽ ổn thôi, song cẩn tắc vô ưu. Nằm xuống, nhắm mắt lại rồi nhưng nghĩ đến chuyện người đàn ông đã ngủ ở chiếc sopha này suốt thì đầu óc lại trở nên lạnh đi, mãi mà không thể bước vào giấc ngủ.

Tại chốn chật hẹp, anh trở mình hết lần này đến lần khác, quấn khăn lông quanh người mình. Làm thế nào cũng không ngủ được. Anh đứng dậy, mở đèn trong phòng. Mở cửa phòng ngủ, thấy bộ quần áo thay cho đồ ngủ của người đàn ông đã bị cởi ra quẳng ngay cửa ra vào. Ông ta đang ngủ mà không mặc gì cả. Ngay khi vừa biết điều ấy, cuống họng anh bỗng khát khô.

Người đàn ông nhìn về phía này. Nằm trên giường trong bộ dạng không một mảnh vải che thân, dựng một chân lên phơi bày luôn cả trạng thái mà bộ phận giữa hai đùi để trần. Nếu là bản thân trước ngày hôm qua, chắc chắn anh sẽ sụp mắt xuống. Cho dù người đàn ông có phô bày thứ ấy ra trước mặt cũng không cảm thấy gì ngoài ghê tởm. Tuy nhiên, anh đã lỡ biết mất rồi. Lỡ biết được cái nơi sâu thẳm ấy sẽ trở nên như thế nào, sẽ khao khát bản thân như thế nào.

Kawase đóng cửa lại, hòng cắt ngang sự mời gọi. Đến thẳng nhà bếp, đứng tại chỗ nốc liền hai lon bia. Anh ngà ngà say, ngã vật xuống bộ sopha. Giá như có thể ngủ say luôn thì tốt, thế nhưng bộ dạng ngả ngớn dựng một chân lên cứ hiện lên trong não bộ hết lần này đến lần khác. Trong khi tự nhủ không được, không được, anh đi đến vấn đề gốc rễ là vì sao lại không được. Cái thứ khơi dậy dục vọng của anh không có tình yêu. Thứ duy nhất của nó là ham muốn tình dục. Nhưng nghĩ rằng bên kia đã muốn, mà bên này đáp ứng cũng chẳng sao thì mối quan hệ kiểu này biết đâu cũng có thể thành lập.

Bằng một sự thôi thúc lớn hơn cả nỗi do dự, anh lại mở cửa thêm lần nữa. Người đàn ông nhìn về phía này trong cùng một bộ dạng như ban nãy. Kawase không cách nào kháng cự lại suy nghĩ đối phương đang mời gọi mình. Anh nuốt nước bọt.

Đặt chân vào trong phòng ngủ. Sàn nhà bằng chất liệu gỗ phát ra tiếng kèn kẹt.

–          Tôi cũng ngủ trên giường nên ông xích qua bên kia đi.

Người đàn ông nhích nhích cơ thể về cạnh bức tường. Anh trượt cơ thể mình vào khoảng trống còn lại. Thế rồi y như rằng, một cánh tay ấm áp cuốn vào bụng anh, một gương mặt áp chặt vào phía sau cổ anh. Gáy anh bị liếm một cách nhớp nháp. Ban đầu Kawase đã cố chịu đựng, song dần dần không nhịn được nữa, anh vặn người, đổi hướng.

Người đàn ông áp sát cơ thể mình vào anh. Làn da trần ấm áp, từ mái tóc màu tro tỏa ra mùi hương thơm tho của loại xà phòng gội đầu mình đang dùng. Có vẻ ông ta thích liếm láp, cứ mút cổ anh. Tuy nhiên lắm lúc cũng nhe rắng cắn khá đau.

Người đàn ông rời cơ thể ra. Miệng ông ta hé mở dường như muốn làm gì đấy. Bản thân mình không hề có ý định này. Nhưng mà vào chung giường thì lại bị mời gọi. Chính bởi vì vậy anh mới đành phải đáp ứng. Chắc chắn không phải tự anh ra tay, cũng không phải anh đã đòi hỏi. Vừa nhào nặn những lý lẽ biện bạch vụng về trong đầu, Kawase ban nụ hôn cho cái miệng phóng túng ấy. Dường như thấy hưng phấn, mũi người đàn ông khẽ phát ra tiếng.

Vuốt lưng cho đối phương thì cơ thể ông ta run bần bật. Bóp mạnh cánh mông nhỏ xuôi theo hình dáng của ngón tay thì ông ta phát ra tiếng “á”. Nửa thân dưới của người đàn ông ưỡn cong như cánh cung dí chặt vào bụng Kawase như muốn bắt anh phải chịu trách nhiệm.

Kéo người đàn ông đang toan cởi quần đùi của mình đến gần, thì thầm vào tai.

–          Lên tiếng đi.

Mái đầu màu tro lắc qua hai bên.

–          Riêng khi có cảm giác, ông có thể lên tiếng.

… bên tai anh, người đàn ông thở dài đầy gợi tình bằng một âm thanh như run rẩy.

Matsushita bảo có một chuyện bất kể thế nào cũng phải hỏi ý kiến Kawase, họ bèn ghé vào quán nhậu trên đường đi làm về.  Vào tháng mười, ban đêm đã mát mẻ hơn nhiều, đi ra ngoài đường gặp gió thổi người ta bắt đầu cảm thấy se se lạnh.

Anh nói không muốn về trễ thì bị hỏi “anh có hẹn gì với ai à?”. Song anh không thể nói có người đang chờ mình trở về.

Tại chiếc bàn của quán nhậu có set có thể uống bao nhiêu tùy thích, ngay khi vừa gọi món ăn và cạn bia tươi xong, Matsushita liền bày ra trước mắt anh một thứ. Là sơ đồ bố trí bàn cho lễ thành hôn.

Một tuần sau khi cầu hôn, bạn gái của Matsushita đã phát hiện đang có mang. Có vẻ cả hai bên gia đình đều mừng rỡ cho cả hai, song nghe bảo hôn lễ nên cử hành sớm nên cậu chàng đang phải hối hả chuẩn bị cho đám cưới.

–          Tôi không rành những chuyện thế này lắm. Anh có thể dạy cho tôi không?

Đúng là trong quá khứ Kawase đã từng có lần cử hành hôn lễ, nhưng chưa đầy một năm sau đã tan vỡ. Thầm nghĩ đàn anh thế này mà cũng giỏi nhờ thật nhỉ. Trước khi hỏi người khác thứ tự chỗ ngồi hãy thử suy nghĩ đến cảm giác của đối phương đi. Rất muốn thuyết giảng cho biết mặt, song không muốn ở lâu nên anh cứ cho đại vài lời khuyên.

Có vẻ là sau khi quyết định lấy nhau, cô nàng đã ở căn hộ của Matsushita suốt nên cậu chàng đang trong trạng thái tiền tân hôn.

–          Buổi sáng hay gì đấy cũng gọi tôi dậy một cách rất dịu dàng “anh dậy sớm nào” đấy. Sau đấy là hôn chụt chụt. Rồi, đến nhà bếp thì có cả cơm sáng đàng hoàng. Còn nữa trước khi đi làm cũng hôn chụt chụt…

Kawase cũng chẳng để tâm nghe, gọi bia tươi với người nhân viên đi ngang qua họ. Mặc dù nói là Matsushita đãi nhưng set uống thỏa thích bất kể thế nào cũng có vẻ rẻ tiền. Đã vậy còn bị bắt nghe chuyện cặp đôi âu yếm nhau, không uống không được.

–          Nhưng mà Kawase san cũng có bạn gái rồi mà nhỉ.

Chắc là vẻ kinh ngạc đã thể hiện rõ trên gương mặt Kawase. Matsushita gật gù “quả nhiên” với vẻ hiểu biết.

–          Không có…

–          Có một đời vợ thôi mà, anh đâu nhất thiết phải giấu giếm chứ~

Những lời đối phương nói chạm trúng tự ái anh.

–          Ai mượn chú mày nói đến chuyện có một đời vợ. Còn nữa làm sao chú mày dám chắc là anh đã có bạn gái!

–          Cho dù không ai nói, nhưng nhìn vào cái dấu hôn nổi bần bật thế kia phải biết chứ.

Kawase nhăn mày.

–          Nói dối.

Đã bị quấn quýt, bị mút, bị kéo lại một cách dai dẳng không biết bao nhiêu lần, cho nên trước khi đi làm lúc nào anh cũng chú ý xung quanh cổ. Sáng nay cũng thế.

Matsushita cười gian.

–          Nhưng mà phía sau cổ thì có đấy, một cái cực kỳ nồng nhiệt.

Kawase chụp cổ mình theo phản xạ. Thấy anh hốt hoảng trước cử chỉ của chính mình, Matsushita bèn cười ra tiếng. Mặt anh đỏ lên.

–          Bạn gái anh là người thế nào vậy? Lần sau giới thiệu cho đàn em với.

–          Tuyệt đối không!

Không phải người yêu, hằng đêm anh làm tình với một người đàn ông ngoài bốn mơi có mái tóc đầy những sợi bạc. Chuyện xấu hổ thế anh làm sao mà dám nói ra. Có nói hay không cũng ngượng ngập, Kawase bèn nốc một hơi ly bia được chuyển đến rồi gọi thêm.

Chính bản thân anh cũng không rõ vì sao mình lại làm tình với người đàn ông kia thường xuyên đến thế. Không, làm sao mà không biết được. Vì người đàn ông kia đã mời gọi mình. Và rồi mình cũng bị quyến rũ, trở nên hưng phấn, ham muốn.

Điện thoại di động của Matsushita reo lên. Có vẻ là của cô nàng đối tượng kết hôn, vừa trò chuyện bằng giọng nói thỏ thẻ lờm lợm vừa ra khỏi chỗ ngồi “tôi xin phép một chút”.

Kawase uống một hơi hết nửa ly bia vừa gọi thêm. Nói gì thì nói người đàn ông kia quá khiêu gợi. Hay là chỉ có mỗi anh thấy ông ta khiêu gợi. Không ai khác anh nhìn thấy, anh cũng chẳng cho ai xem nên không thể có một phán đoán chính xác được.

–          Xin lỗi~

Matsushita trở về, xin lỗi bằng giọng điệu chẳng lấy gì làm áy náy.

–          Bảo là ở nhà một mình thấy buồn sao ấy. Dễ thương nhỉ.

Quá ngao ngán đến mức chẳng biết nói gì, Kawase bèn đứng dậy “về thôi”. Đã uống nhiều đến thế mà vẫn thấy bên ngoài lạnh một chút. Có vẻ đã đến lúc nên chuẩn bị cho mình một chiếc áo khoác.

Ngước mặt lên bầu trời thì nhìn thấy mặt trăng. Tự hỏi người đàn ông kia cũng cảm thấy buồn khi phải ở nhà một mình chứ? Anh mới nhận ra rằng từ trước đến nay mình chưa một lần nghĩ đến tâm trạng của người đàn ông cứ ở trong ngôi nhà ấy suốt cả ngày.

–          Chú mày lúc nào cũng hôn hít như thế à?

Con đường đến nhà ga quá dài, anh bất chợt hỏi để giết thời gian.

–          Hôn chứ. Chào buổi sáng này, anh đã về rồi này, thì cứ từng công đoạn như vậy đấy.

Dẹp cái chỉ trích chú mày bảo mấy thứ này là công đoạn à sang một bên, Kawase nhíu mày tạo nên những vết nhăn.

–          Chú mày có gặp cảnh về đến nhà thì người ta đang ở trần chờ mình không?

–          Vậy là sao?

–          Thì bởi, khi về thì gặp bạn gái đang khỏa thân chờ mình đấy.

–          Ối cha! Kích thích quá.

Matsushita híp mắt lại.

–          Anh đang nói về khỏa thân mang tạp dề đúng không?

–          Không. Hoàn toàn trần truồng.

Há, Matsushita cười bằng một điệu bộ kỳ quặc.

–          Chuyện này, cực kỳ kích thích, nhưng mà anh đang đùa đúng không?

Đuôi câu của Matsushita cho anh biết hắn đang nghiêm túc.

–          Trong truyện tranh hay gì đấy thường có cảnh chỉ mặc mỗi một mảnh đồ lót, nhưng nếu xảy ra trong thực tế thì hơi sờ sợ đấy.

Kawase vừa cười ngượng, vừa gật gù “phải nhỉ”. Mặc dù cùng lên một tuyến nhưng Matsushita xuống trước, Kawase cũng xuống sau hai trạm.

Một thủ tục không thể thiếu trên đường về, anh ghé cửa hàng tiện lợi như bị hút vào. Tính cầm cơm hộp và trà đến quầy thanh toán mới nhớ ra chuyện hết kem đánh răng bèn trở về kệ hàng tiêu dùng thường ngày. Không có loại kem đánh răng thông thường hay dùng, trong lúc đang phân vân nên chọn loại nào anh để ý hàng dưới cùng có thuốc nhuộm tóc. Nhìn kỹ hơn một chút sẽ thấy có cả loại thuốc nhuộm dành cho tóc bạc. Trước đây anh từng có thời thay đổi màu tóc để chơi bời, song bây giờ anh không mó tay vào bề ngoài của mình đến thế.

Kawase lấy thuốc nhuộm tóc và kem đánh răng hương bạc hà. Cùng một dãy còn có cả bao cao su. Nhìn mới nhớ số bao còn lại không nhiều. Thoáng đưa mắt đến quầy tính tiền, chắc mẩm là nhân viên khác với lần trước anh mới lấy thêm bao cao su.

Cửa hàng tiện lợi này là quán quen, anh lui tới đây hầu như mỗi ngày. Tuần trước anh đã mua bao cao su hai lần. Lúc đấy cả hai lần đều cùng một nhân viên nam trẻ tuổi, bàn tay đang đánh máy tính tiền chừng lại trong một thoáng, ngẩng đầu lên nhìn anh. Nỗi xấu hổ khi đấy không gì so sánh nổi. Có cảm giác đối phương đang nghĩ mình dạo gần đây sung mãn quá nhỉ.

Về đến chung cư, anh mở khóa ngoài, rồi mở khóa trong. Căn nhà hiện lên tối om sau khi cánh cửa mở. Kawase bước vào trong phòng, đóng cửa rồi mở đèn hành lang. Người đàn ông tiến đến gần, dường như đã nghe thấy tiếng anh về. Ban đầu, khi dáng vẻ ấy xuất hiện trước mắt anh đã giật bắn người. Nhưng anh cũng quen dần sau khi việc đấy cứ lặp đi lặp lại. Con người là loài có tính thích nghi tốt.

Người đàn ông đứng tại hành lang một cách lơ đãng. Cơ thể trần truồng của người đàn ông gần năm mươi với mái tóc lẫn những sợi bạc trông có vẻ siêu thực. Không có giá trị để thưởng lãm, mà khi nhìn sẽ tạo nên một cảm xúc kỳ quặc. Vừa cởi giày thì đối phương ngay lập tức bám chặt vào lưng anh. …ấn phần giữa thân mình vào anh một cách sỗ sàng.

–          …cái đấy để xong cơm tối đã.

Anh nắm cánh tay của người đàn ông, ấn ông ta ngồi xuống chiếc sopha trong phòng khách.

–          Tôi đã ăn rồi, chỉ có phần của ông thôi. Tối nào cũng ăn cơm hộp makunouchi chắc cũng ngán, nhưng mà loại này còn có cả rau tôi đoán nó tốt nhất…

Đã đặt cơm hộp trước mặt nhưng ông ta vẫn ôm lấy Kawase không chịu buông. Đã thế còn cưỡi cả cơ thể nặng nề lên đùi anh trong tư thế mặt đối mặt.

–          Trước mắt cứ ăn đi đã.

Vừa ma sát phần giữa cơ thể, ông ta vừa bám vào Kawase bằng cả hai tay như một đứa trẻ. Vòi vĩnh một nụ hôn như đòi kẹo, anh đáp ứng thì chẳng mấy chốc thắt lưng đã bị tháo ra, một bàn tay thọc vào bên trong quần lót.

–          Muốn làm thì để ăn xong rồi… uhm

Bên trong bị mò mẫm, kích thích, đưa anh đến một tình trạng không biết phải làm thế nào. Đã thế đối phương còn đang khỏa thân hoàn toàn, đưa ánh mắt xuống thì thấy đầu v* phơn phớt mà đêm qua mình cũng đã mút dựng lên nhọn hoắt.

Vẫn để cho người đàn ông trong cơn động dục ngồi trên đùi mình, tay phải anh với đến chiếc bàn, lấy hộp bao cao su từ chiếc bọc của cửa hàng tiện lợi. Xé lớp giấy giói nilon, lấy bao cao su ra mang vào cái thứ ấy của người đàn ông đang cực kỳ hưng phấn. Người đàn ông không thể tự mang bao một mình, nên anh đành phải mang giúp ông ta. Nếu để mặc, ông ta sẽ bắn vung vãi bất kể địa điểm như con chó, về sau phải dọn dẹp rất mệt. Sau khi chuẩn bị cho người đàn ông xong, Kawase cũng cởi cả quần dài lẫn quần lót. Anh dỗ dành người đàn ông đang lúc lắc hông mình như muốn được cho vào, vừa mang bao cao su. Sau khi chuẩn bị đâu ra đấy, anh dẫn đường cho mông người đàn ông thì nơi đấy nuốt chặt anh như chỉ chờ có thế. Cửa đi vào rất mềm mại. Có thể ông ta đã tự làm giãn nơi ấy trước khi mình về đến nhà. Tưởng tượng đến bộ dạng của ông ta khi làm một mình, đầu anh nóng lên.

–          Uhm, uhm…

Người đàn ông rên rỉ trên đầu anh. Khi đưa hết vào bên trong, hòn dái của ông ta nằm vắt vẻo trên bụng Kawase, còn con giống đang hưng phấn thì đâm vào rốn.

Cho dù Kawase không cử động thì người đàn ông vẫn dựng đầu gối trên sopha, tham lam đòi hỏi nơi ấy, cho mông của mình hết xoay tròn lại đẩy từ sau ra trước, từ trước về sau theo ý thích. Ông ta không tự chạm vào nơi đấy của mình, nên sẽ tốn khá nhiều thời gian cho đến khi tới. Nếu để mặc ông ta sẽ chơi bời thỏa thuê. Kawase bèn nắn bóp hòn dái đang nằm trên bụng mình của đối phương.

–          Ah, ah… ah ah…

Hai đầu gối đang cưỡi trên đùi anh run lên. Có vẻ nếu vừa được nghịch cậu nhỏ vừa được cho vào trong cơ thể, ông ta sẽ cảm nhận được thật kịch liệt. Sau đấy nắm luôn cả dương v*t đang dựng đứng thì âm thanh khoái lạc càng dữ dội hơn.

–          Ah ah, ah ahn… ah ah… ah ah

–          Kiềm chế giọng nói một chút đi chứ.

Đã nói thế song hình như đối phương không thèm kiềm chế hay sao mà âm lượng vẫn không thay đổi. Không có cách nào khác, anh bèn kéo cằm ông ta đến gần và hôn. Vừa được hôn, vừa được đút vào bên trong, vừa được nắn, người đàn ông đã đạt được cao trào. Phần đang vùi anh bên trong của đối phương thắt chặt đến mức phát đau, Kawase cũng tới cùng một lúc.

Sức lực từ từ bị trút ra khỏi cơ thể người đàn ông sau khi qua cơn hưng phấn, ông ta mệt lả ngả lên người Kawase.

Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày mưa giữ người đàn ông lại. Từ hôm đấy họ đã làm tình với nhau hầu như mỗi ngày. Khác với quen với một người phụ nữ, phải đi ăn, rồi đi tắm, rồi mới… ở người đàn ông ấy không có cái thứ tự này. Chỉ cần muốn làm, ông ta sẽ ấn giữa hai chân mình vào người anh với vẻ ham muốn. Cứ như loài chó trong kỳ động dục.

Anh đã ra tay sau khi bị con chó trong kỳ động dục mời gọi. Những suy nghĩ như cùng là đàn ông hay cứ thế này không ổn chút nào, dần dần mờ nhạt sau khi số lần làm tình tăng lên. Không một ai biết cả. Cho nên cũng chẳng bị ai phê phán.

Tham lam đòi hỏi Kawase và được thỏa mãn xong, sau một hồi nghỉ ngơi người đàn ông cuối cùng mới động vào bữa cơm tối. Tuy nhiên mới chỉ ăn được một phần ba đã buông đũa. Không có cách nào khác, Kawase bèn cầm lấy hộp cơm, cho người đàn ông ăn phần còn thừa lại bằng tay của mình. Dù có vẻ không muốn ăn lắm nhưng dường như cũng không ghét việc được Kawase bón, mỗi khi dí dí thức ăn được kẹp từ đôi đũa lên môi, đối phương lại há miệng ra như một con chim non.

Ông ta nhai nhai rồi nuốt ực xuống. Sau đó há miệng ra như muốn miếng nữa. Từ kẽ hở của đôi môi loáng thoáng nhìn thấy chiếc lưỡi vừa đỏ vừa khéo léo. Trong khi đang nhìn cái miệng chậm rãi cử động, Kawase bỗng thấy xấu hổ đến mức toát mồ hôi lạnh. Từ đôi môi ấy anh liên tưởng đến hình ảnh đôi môi đã ngậm và mút thứ ấy của mình.

Lúc nào con người này cũng ăn cơm bằng cái gương mặt dâm ô đủ để ban lệnh cấm phát hành như thế à? Gương mặt kiểu này làm sao mà ăn cơm ở ngoài được, đến mức anh phải lo lắng một cách kỳ khôi.

Sau khi ăn được chừng hai phần ba, cái miệng không há ra nữa. “Xong rồi à?” hỏi thế thì ông ta gật đầu, nắm lấy bàn tay phải vừa được rảnh rỗi của Kawase. Chậm rãi chỉ dẫn nó đến bộ phận giữa háng của mình.

Không đến mức cương lên, nhưng anh có thể cảm nhận được nhịp mạch đập từ nơi đấy của người đàn ông trong đám lông rậm rạp.

–          Ông có cảm giác trong khi ăn sao?

Anh nói khi trong lòng đã tin chắc. Người đàn ông cọ xát bàn tay của Kawase vào con giống của mình như thể muốn nói “đúng vậy”.

Mặc dù không thể tưởng tượng ra từ vẻ bề ngoài, song mặt ấy của ông ta cực kỳ mạnh. Đã luống tuổi rồi thế mà vẫn động dục hằng đêm như học sinh cấp ba. Kiểu này chắc phải nói là cuồng dâm. Và chắc chắn anh không ghét người đàn ông tấn công mình bằng những hành động tục tĩu. Tại đấy có một người cực kỳ dễ hiểu mà không có chút gì vẻ bề ngoài giả tạo hay dối trá.

Cuối cùng sự bình yên cũng trở lại với Kawase sau một hồi bị kiêu khích, bị mời gọi là khi người đàn ông đã say ngủ. Khi mở mắt, ông ta cứ đến quấy, quấn quýt như chó mèo.

Đã làm hai lần tại sopha nên có vẻ hôm nay cũng xem như được thỏa mãn, người đàn ông vừa vào giường đã ngay lập tức trôi vào giấc ngủ bên cạnh anh. Sau khi chắc mẩm đối phương đã ngủ rồi, anh mới ra khỏi giường, bật đèn. Bị ảnh hưởng bởi người đàn ông thuộc tộc khỏa thân, Kawase cũng dần có thói quen không mặc gì khi trên giường. Dù sao nó cũng sẽ bị cởi ra tùy theo tâm trạng, ham muốn của ông ta.

Hai, ba ngày nay nếu khỏa thân ra khỏi giường sẽ hơi lạnh một chút. Anh muốn có chiếc áo choàng ngủ dài mà ngày xưa đã từng nhìn thấy trên phim Âu Mỹ. Mặc dù người Nhật chắc sẽ không mặc cái thứ ấy đâu, song tùy vào thời điểm, trường hợp mà nó sẽ trở nên cần thiết.

Lấy máy tính xách tay từ trên kệ xuống, đặt xuống sàn rồi khởi động. Sau khi kiểm tra mail xong, nghe thấy tiếng cọ xát của vải, Kawase bèn ngừng đánh máy.

Người đàn ông dựng nửa người dậy, lần mò xung quanh. Rờ rẫm khắp giường từ đầu này sang đầu nọ xong, ông ta chậm rãi dựng nửa người lên. Sau đấy đứng dậy từ chiếc giường, giơ hai tay về phía trước, chậm rãi bước đi. Ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách, tìm kiếm khắp bộ sopha rồi lại trở về phòng ngủ, xong chui vào trong chăn. Cong lưng, thu nhỏ mình lại. Không tìm thấy anh, nên buồn bã giận dỗi, điều ấy thể hiện ra từ đôi vai mỏng tang.

Rút dây cắm máy vi tính ra, mang đến giường. Ngay khi Kawase trở về, người đàn ông ngay lập tức cuốn lấy bằng cách chồm lên người anh. Ông ta dụi dụi đầu mũi lên gáy anh như muốn nói tôi đã chờ mãi, tôi buồn lắm, như thể một con cún.

–          Tôi chỉ lướt web một chút thôi, nên không được phá đám đâu đấy.

Cho dù có nói với giọng điệu hiểm hóc đi nữa người đàn ông vẫn không thôi. Chẳng bao lâu sau ông ta vươn tay đến cả bàn phím. Trước tư thế như muốn nói tôi sẽ phá đám theo đúng nghĩa, anh từ bỏ việc lượt web, tắt nguồn máy vi tính, đẩy nó xuống dưới gần giường. Nếu để trên bàn có khả năng sẽ bị người đàn ông làm rơi xuống, nếu đặt dưới sàn có nguy cơ bị dẫm bể.

Dường như đã hài lòng sau khi đuổi được thứ phá đám mình, người đàn ông ôm lấy Kawase và trở nên ngoan ngoãn. Có thể ông ta muốn ngủ. Nhưng bị phá đám trong lúc đang có việc muốn làm, Kawase cũng chẳng lấy gì làm thích thú.

Anh lấy đầu ngón tay vuốt dọc be sườn, người đàn ông mở mắt ra. Vuốt thêm một lần nữa, ông ta khẽ thở dài rồi cưỡi lên Kawase đang nằm ngửa, hôn anh. Một nụ hôn như trò chuyện. Anh đưa tay xuống bên dưới be sườn gầy guộc xương xẩu, trượt trên cánh hông mượt mà thì một tiếng thở đầy khoái cảm hắt ra bên tai anh.

Âm thanh điên loạn trong khi đang làm cũng không tồi, song tiếng rên trầm thấp cũng vô cùng quyến rũ, khiến anh thích thú. Kawase lấy bao cao su từ chiếc bàn đầu giường, mang vào ngón tay, thọc vào đáy vực tại khe hở trên mông người đàn ông.

–          Ah ah…

Bên trong rất nóng, còn hơi co thắt. Ban đầu anh xoay ngón tay rất nhẹ nhàng, song dần dần động tác trở nên kịch liệt, những tiếng rên đứt quãng vang lên không ngừng. Anh ngoáy một phát thật mạnh bên trong người đàn ông rồi rút ra, thế rồi đối phương ré lên như một con mèo trong kỳ động đực, xón ra trên người Kawase mà mình đang cưỡi.

Trước cảm giác âm ấm chân thực vương vãi trên bụng, cái đầu đã bị xâm thực bởi dâm dục bỗng bừng tỉnh. Nghịch bên trong lỗ đít đàn ông rồi lấy làm thích thú, thật không bình thường. Nếu là bản thân một tuần trước, hẳn là anh đã cao giọng chỉ trích rằng đồ dị thường. Tuy nhiên thực tế, một khi bản thân thử đứng ở lập trường ấy mới biết nó dễ gây nghiện ngoài sức tưởng tượng.

Vừa vuốt ve mái đầu lẫn những sợi bạc đang nằm chồng lên mình, anh vừa nghĩ về người đàn ông đã quấn quýt mình đòi quan hệ tình dục. Biết không chừng, chính anh đang làm một điều vô cùng tàn nhẫn. Cho dù quen với mối quan hệ đồng giới, làm những hành vi như một đôi tình nhân hết lần này đến lần khác, nhưng lại không có tình yêu.

Anh bất chợt nhớ ra câu chuyện ông ta đã ngủ với mẹ ruột mình hàng mấy mươi năm. Mối quan hệ không có tình yêu, chỉ tiêu phí mỗi cơ thể. Giống y hệt như mình hiện tại. …không, khác chứ. Cuối cùng, người đàn ông đã nói mình muốn theo mẹ cho đến hết đời cơ mà. Nếu đã vậy chắc là có tình yêu rồi.

Càng nghĩ, càng thấy mù mịt. Cho dù mù mịt không hiểu gì, song sự thật rằng hơi ấm của người đàn ông vẫn đang truyền đến mình qua làn da là chắc chắn.

–          Khi tôi không ở đây, có buồn không?

Người đàn ông hắt ra một hơi thở nóng ấm qua vai anh.

–          Ông, thích tôi à?

Bộ dạng khẽ gật đầu có vẻ do xấu hổ trông khá dễ thương.

Người đàn ông chạm vào tay phải của Kawase. Cho trượt những ngón tay vào nhau như cọ xát. Sau đấy luồn ngón tay vào kẽ bàn tay rồi nắm chặt. Lực siết quá mạnh, đến nỗi anh thấy lạ lùng.

–          Sao, có chuyện gì à?

Có hỏi người đàn ông vẫn không trả lời. Từ khi anh nói chỉ được phát ra tiếng khi có cảm giác trong lúc làm tình, ông ta đã không nói một lời nào. Chỉ đến làm nũng và rên rỉ thôi.

–          Ông có thể nói, nên nói đi. Sao thế?

Bằng giọng nói hơi khản, ông ta đáp “tôi thích tay phải của cậu nhất”. Rồi nâng những ngón tay mình đang nắm chặt lên gần mặt, và đặt lên mu bàn tay một nụ hôn thật dài.

–          Vì sao lại là tay phải?

Người đàn ông cười, ngậm những ngón tay của Kawase mà mình đang nắm chặt vào miệng. Liếm từng ngón từng ngón tay một cách cẩn thận. Hình như cảm thấy hưng phấn khi liếm, người đàn ông ấn đầu dương v*t mình vào bụng Kawase rồi bằng đầu lúc lắc hông của mình. Cơn rung từ chiếc hông của người đàn ông đang hưng phấn không ngừng lại. Bị người đàn ông ấy lôi kéo, nửa thân dưới của Kawase cũng nóng lên. Ông ta không chịu buông bàn tay phải ra nên anh không thể mang bao cao su. Không nhịn nổi, anh cứ thế nằm phủ lên ông ta.

–          Ah, ah, ah… ah …. Ah

Người đàn ông xuất tinh trong khi vừa cắn yêu ngón tay Kawase. Trong khi cơ thể người đàn ông đang run lên bởi khoái cảm, anh cũng bị siết chặt, bắn vào bên trong.

Sau khi anh rút ra, bằng chứng của dục vọng rò ra từ bên trong cơ thể người đàn ông. Ông ta bắt chéo hai đầu gối e dè có vẻ thấy điều đó khó chịu. Anh cố ý tách hai chân ông ta thật rộng rồi lau mông. Chỉ là lau chùi thôi mà dường như cũng khiến đối phương có cảm giác, ông ta hơi vặn vẹo cơ thể một chút.

Cả sau khi xong, cả hai vẫn ôm ấp nhau. Khi hứng lên lại hôn nhau.

… nếu từ con mắt của người bên cạnh, hẳn phải là một cảnh tượng xấu xí hết chỗ nói. Cả Kawase cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy bộ dạng thân mật với ông ta của mình trong gương. Tuy nhiên người đàn ông làm nũng anh rằng mình thấy buồn, người đàn ông tỏ ra ham muốn, thể hiện niềm khoái cảm một cách thành thật cũng vô cùng đáng yêu bất kể tuổi đã cận kề năm mươi, bất kể mái tóc đã ngả sang màu tro đi nữa.

Người đàn ông tuy dâm đãng, song so với một cuộc làm tình đạm bạc, nếu phải chọn một anh sẽ chọn phía đậm đà. Nếu quá tục tĩu cũng mất hứng, nhưng thay vì đối phương tỏ ra xấu hổ, anh thích họ nói muốn hơn. Như thế anh sẽ cảm nhận được hơn việc họ ham muốn mình.

Người đàn ông chạm vào mặt Kawase. Sờ soạng một cách ngoan cố. Anh chợt nảy ra sáng kiến, bèn đẩy môi nhọn ra tạo thành một gương mặt tức giận thì ngón tay liền dừng lại, gương mặt của người đàn ông xiêu vẹo với vẻ bất an. Cử động miệng, làm ra vẻ đang cười thì người đàn ông cũng mỉm cười. Cứ như là hình ảnh mình phản chiếu trong gương vậy. Khi anh thật sự bật cười, thì người đàn ông bày ra một vẻ mặt bối rối. Thật đáng thương, thật đáng yêu.

–          Này, hôn tôi đi.

Kawase đòi như làm nũng, gương mặt người đàn ông trở nên hoan hỉ. Bằng gương mặt sung sướng, đôi môi mềm mại khẽ áp lên môi anh, đầu lưỡi được đưa ra.

Đã hơn mười một giờ. Kawase vừa nhìn đồng hồ, vừa rầu rĩ không biết nên kết thúc công việc lúc nào. Nếu nói thật lòng thì anh muốn ngủ lại công ty. Nếu không thì vì hôm nay là cuối tuần nên sẽ kéo công việc đến tận thứ hai. Tuy nhiên, do ở nhà còn có người đang chờ anh mua đồ ăn tối về nên anh không thể không về. Matsushida đã sớm từ bỏ việc trở về nhà và làm cho mình một cái giường ở phòng họp bên cạnh. …nói là giường nhưng thật ra chỉ là một chỗ ngủ nghèo nàn được làm bằng cách xếp thẳng hàng bốn chiếc ghế gấp.

Lấy giới hạn là mười một giờ bốn mươi phút để kịp chuyến tàu cuối, đương lúc chuẩn bị chiến đấu cú chót với chiếc máy vi tính thì điện thoại vang lên như mới xuất trận đã bị phá đám. Là điện thoại từ cậu. Cuối cùng cũng tới rồi, anh nghĩ thế.

–          Này, công việc bận lắm hả?

Kawase đứng dậy trong khi tay vẫn cầm điện thoại.

–          Uhm, cũng tàm tạm.

Ra khỏi phòng kế hoạch. Đã thấy trước được những gì cậu sẽ nói, nên anh không muốn nghe điện thoại ở nơi cuộc trò chuyện có thể bị ai khác nghe thấy.

–          Tình hình của Shibaoka san sao rồi?

Trúng phóc, mình đã bị hỏi như thế. Tuần trước, tuần trước nữa anh đã không đến phòng khám của cậu. Ban đầu anh nói dối rằng công việc quá bận không thể đưa người đàn ông đi được, lần hẹn tiếp theo thì bịa là ông ta đã bị cảm.

–          Không có gì khác mấy. Mắt vẫn không nhìn thấy đường. Nhưng chắc là chỉ mỗi riêng vết bỏng thì có đỡ hơn.

Mở cánh cửa ở góc cụt của hành lang và ra bên ngoài cầu thang thoát hiểm. Cơn gió bên ngoài vô cùng lạnh lẽo.

–          Vậy à. Vậy, lần hẹn tiếp theo xếp vào lúc nào thì được? Chú mày vẫn chưa chọn ngày mà.

–          À, chuyện này…

Đang che dấu một cách ỡm ờ thì cậu đột nhiên nói lên “không lẽ”.

–          Shibaoka không thích đến chỗ cậu à?

Anh cúi đầu xuống, vừa cảm thấy mình thật có lỗi vừa nói một lời nói dối khác “…uhm”.

–          Cậu cũng có cảm giác đấy. Có nói chuyện bao nhiêu lần đi nữa cũng không có cảm giác đối phương mở lòng với mình. Cậu có hứng thú với triệu chứng bệnh của Shibaoka san nên muốn nhúng tay vào, nhưng mà nếu Shibaoka san nói không muốn thì cậu cũng không ép được.

–          Cháu xin lỗi.

Bên kia đầu dây điện thoại, anh nghe thấy giọng cười ngượng của cậu.

–          Có phải lỗi của chú mày đâu, xin lỗi làm gì. Những chuyện thế này thì sự tương thích giữa bác sĩ và bệnh nhân cũng quan trọng lắm. Có khi chỉ cần thay đổi bác sĩ là lại tốt lên một cách đầy kịch tính cũng nên. Mặc dù trường hợp ngược lại cũng lắm. Chỉ cần Shibaoka san đồng ý, cậu có thể giới thiệu bác sĩ mà cậu quen biết.

Kawase không biết làm gì ngoài dùng ngón tay nghịch đồng một trăm yên trong túi áo.

–          Nói về ông ấy, cháu có cảm giác hiện tai đừng cho ông ta dính líu tới người khác nhiều quá thì hơn.

–          Tức là sao?

–          Ông ta bảo không muốn gặp ai cả. Nhưng mà với cháu thì lại… đại khái, là đã dần dần chịu nói chuyện với cháu dù chỉ là từng chút một thôi. Nên cháu mới tính xem tình hình thế nào.

Bên kia điện thoại, cậu gật gù với một vẻ suy tư “vậy à”.

–          Nếu như ông ta có ý định nói ra gì đấy bất kể là với chú mày hay ai đó, biết không chừng đấy là chiều hướng tốt. Nhưng như thế chẳng phải sẽ tăng gánh nặng cho chú mày à?

–          Không sao đâu. Dù sao cũng chỉ ngồi nghe thôi mà.

–          Mặc dù như thế, nhưng nếu vì chuyện của Shibaoka san mà chú mày thấy cực nhọc thì phải sớm bàn bạc với cậu đấy.

–          Cảm ơn cậu. Thôi nhé.

Kawase toan tắt điện thoại thì cậu nói dở “chú mày…”.

–          Sao cơ?

–          Cậu nghĩ chú mày đang cố gắng rất tốt. Nhưng không được làm quá sức đấy.

Anh cảm ơn cậu một lần nữa rồi tắt cuộc gọi. Ngay lập tức cú ắt xì dâng lên, cơ thể run lên thật mạnh. Vội vàng trở về bên trong tòa nhà, gió được chắn lại nhờ vậy mà đã ấm áp lên nhiều.

Anh đang nói dối với người cậu đang lo lắng cho mình. Cậu đã quan tâm anh như con ruột, xem bệnh cho người đàn ông giúp anh thế mà bản thân lại quá tệ bạc. Biết thế nhưng mà… anh không thể nói ra sự thật. Vì sẽ bị kỳ thị.

Cho dù đã trở về bàn làm việc nhưng lại không có tâm trạng để làm việc, anh thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi công ty. Vừa nghiêng ngả người theo xe điện, vừa suy nghĩ lại từ đầu về tình trạng làm tình mỗi đêm như hiện tại.

Anh đã luôn có cảm giác mình kỳ quặc. Nếu là với phụ nữ còn đỡ. Đằng này lại làm tình mỗi ngày với người mình chẳng yêu thương gì, không những vậy còn là một người đàn ông gần năm mươi nữa. Một cơ thể phóng túng chỉ cần nói một tiếng là được mở rộng, bày tỏ niềm yêu thích bằng toàn thân. Một bí mật trong căn phòng kín mà không một ai hay biết. Những thứ ấy, chắc là dị thường rồi.

Xuống tàu điện, ghé vào cửa hàng tiện lợi để mua phần cơm hộp cho một người rồi trở về căn hộ. Tại tiền sảnh, người đàn ông khỏa thân đang đứng đấy. Tình trạng mà hôm qua đã khiến anh hưng phấn hôm nay lại trở nên thật kỳ quặc trong mắt anh. Cuối cùng đầu óc cũng trở lại bình thường. Anh cố ý bỏ mặc người đàn ông quấn lấy mình một cách cáu kỉnh. Mặc dù như thế ông ta cũng vẫn bám lấy không buông, khiến anh bực mình vung tay thật mạnh.

Người đàn ông bị mất thăng bằng, ngã một cái rõ khoa trương. Thế rồi đập đầu cốp một phát vào cánh cửa kéo. Buông cơm hộp xuống, anh vội vàng chạy đến bên ông ta.

–          Xin, xin lỗi.

Dường như vẫn chưa hiểu tình hình, đối phương ôm đầu đờ đẫn. Anh kéo người đàn ông đang ngã đứng dậy, ôm về phía mình.

–          Đau không?

Người đàn ông lắc đầu.

–          Xin lỗi đã thô lỗ với ông. Tôi bị công việc làm mệt mỏi bực bội nên… hôm nay không có tâm trạng cho chuyện đấy.

Người đàn ông xoa xoa má anh như thể nói đừng để ý. Kawase đưa ông ta đến sopha để ăn tối. Mặc dù ở bên cạnh, nhưng ông ta không cưỡi lên đùi như mọi khi, cũng không làm nũng. Hình như e ngại vì anh bảo mệt, ngay cả ông ta cũng chịu đọc bầu không khí.

Thậm chí khi cùng đi tắm ông ta cũng không làm những hành động kích thích, và khi vào giường ngủ cũng thế. Nằm yên bên cạnh anh, cứ như một con thú nhồi bông.

Lẽ ra rất mệt mỏi nhưng anh không tài nào ngủ say. Chạm vào má người đàn ông bên cạnh. Đôi mắt không thấy đường chầm chậm hé mở.

–          Nói gì đó đi.

Người đàn ông híp mắt lại.

–          …truyện cổ tích hay gì à?

–          Tôi đâu phải trẻ con, chuyện bình thường được rồi. Hôm nay đã có gì xảy ra chẳng hạn.

–          Có gì đặc biệt đâu. Nếu có thì chỉ là bị cậu hất ra vì thấy không vui thôi.

Kawase ngậm miệng lại tức tối.

–          Đã xin lỗi đàng hoàng rồi còn gì.

Người đàn ông làm ra vẻ đang nhìn xa xăm.

–          Thế thì xe cấp cứu đã đi ngang qua bên ngoài hai lần. Mặc dù lúc nào thì không rõ.

Những câu chuyện vô thưởng vô phạt.

–          Thông thường ông làm gì vào ban ngày?

–          Không làm gì cả.

–          Không thấy chán à?

–          Tôi sẽ nghĩ về cậu. Rằng bữa nay sẽ được làm tình theo kiểu nào đây?

Anh không thể thốt ra câu không phải chứ. Vì anh linh cảm con người dâm đãng vượt bậc thế kia sẽ thật sự tự ảo tượng.

–          Ông, tuyệt đối tốt hơn khi không nói chuyện đấy.

Người đàn ông cười với vẻ kỳ khôi. Nụ cười thật dịu dàng. Cơ thể anh tự ý cử động, hôn lên người đàn ông.

–          Việc này sẽ tiếp diễn đến chừng nào đây?

Tiếng lòng được truyền đến môi.

–          Chỉ cần cậu muốn kết thúc, nó sẽ kết thúc ngay lập tức.

–          Ví dụ?

Người đàn ông lại cười.

–          Cậu chỉ cần bảo tôi rời khỏi đây là được.

–          Nhưng mà, nếu tôi bảo rời khỏi đây ông sẽ chết đúng chứ.

–          Bởi vì tôi muốn chết mà.

Anh có cảm giác rằng trước đây mình đã từng lặp lại cuộc đối thoại tương tự.

–          Vậy thì, nếu như tôi bảo tôi muốn ông sống, ông sẽ sống tiếp chứ?

Người đàn ông bày ra vẻ mặt suy tư hiếm hoi.

–          Tôi chưa từng nghĩ đến tình huống ấy.

–          Vậy thì ông hãy rời khỏi đây rồi sống ở đâu đó đi.

Người đàn ông cười thật nhẹ.

–          Tha cho tôi đi. Đừng tước đi quyền chết của tôi hơn nữa chứ.

Người đàn ông đã toan chết ở rất nhiều nơi, song lần để lại ấn tượng cho anh nhất là vào ngày mùa hạ khi ông ta đến công ty để chào hỏi thông báo nghỉ việc. Người đàn ông ấy đã chăm chăm cố chấp vào cái “ngày hôm đấy”.

–          Tôi đoán cũng đến lúc cậu nên bảo không được nói rồi. Im lặng nhàn nhã cho tôi hơn.

–          Ông, thích tôi mà đúng không?

–          Về việc ấy, tôi nghĩ mình đã từng trả lời cậu rồi.

Người đàn ông trưng ra vẻ mặt kinh ngạc.

–          Nếu đã thích, ông không muốn tôi trở thành của riêng ông à?

Người đàn ông cười bằng đầu mũi.

–          Cậu đâu có lý nào lại đi thích người như tôi chứ. Chỉ là làm tình với đàn ông sướng ngoài dự tính nên thấy lạ thôi, chẳng mấy chốc là chán ngay.

–          Ông, thích tôi đúng không? Nói mình không được thích mà không cảm thấy vô nghĩa sao?

–          Vô nghĩa chứ.

–          Vậy thì…

–          Nhưng đấy là sự thật mà.

Những từ ngữ người đàn ông thốt ra mà biểu cảm không chút thay đổi vang lên trong bụng anh. Anh đã hỏi ông ta vài lần “có thích tôi không?”. Ông ta nghĩ thế nào khi đáp “tôi thích cậu” mặc dù vẫn biết tình cảm ấy sẽ không được đáp trả. Những gì mà mình đang làm, anh có cảm giác xét về thông thường… nó thật tàn nhẫn.

–          Cậu không cần phải cảm thấy tội lỗi chỉ vì không thể thích tôi. Chỉ cần được cậu trao cho mình cơ thể là tôi đã đủ mãn nguyện rồi.

–          …đủ rồi. Đừng nói nữa.

Người đàn ông ngậm miệng, vùi mặt vào gối nhắm mắt lại. Kawase cuộn nhỏ người lại trong giường. Bởi vì anh đột nhiên có cảm giác mình không được phép chạm vào người đàn ông này. Mặc dù làm điều nhỏ nhặt này có ý nghĩa gì không? Khi mà mọi thứ đã đi quá xa.

Có nghiêng người qua bên nào đi nữa cũng không thể ngủ say. Chỉ mải suy nghĩ miên man về mình nên làm thế nào với người đàn ông muốn chết. Ngoài đón nhận và bỏ rơi, anh không tìm được câu trả lời nào khác.