Chiếc Thuyền Trăng Vượt Màn Đêm

Chương 5



Sau khi chào hỏi giám đốc chi nhánh, cả hai và Taguchi cùng bàn bạc với nhau về chi tiết kế hoạch tham gia sự kiện ngày mai tại phòng họp. Tại thành phố cảng này vào tuần lễ vàng ngày mai, khắp thành phố sẽ diễn ra hội chợ bán sản phẩm trực tiếp. Sân vận động thành phố sẽ thành hội trường của hội chợ, LEMIO sẽ bày bán sản phẩm ở đấy. Không gian trưng bày thì bên chi nhánh sẽ lo liệu giúp, bên chi nhánh sẽ  bày bán gia vị nấu ăn sản xuất độc lập của mình, bên cạnh đấy bên này sẽ tiến hành dùng thử sản phẩm mẫu. Những ai ăn sản phẩm và trả lời phiếu thăm dò ý kiến sẽ được tặng một túi quà gồm vài món bánh kẹo nhỏ của công ty.

–          Ngày mai tôi sẽ đưa thêm hai người trẻ tuổi theo để phụ. Tôi sẽ giao bên gia vị cho hai người này, còn mình sẽ hỗ trợ hai anh. Hội chợ bắt đầu từ chín giờ. Từ giờ đến lúc ấy ta phải chuẩn bị xong cho nên ngày mai cả hai sẽ bắt tay làm từ sớm.

Vừa dùng bút bi chỉ lên bảng lịch trình, Taguchi vừa giải thích.

–          Trước đây Taguchi san đã từng tham gia làm gian hàng kiểu này rồi à?

“Không, không” Taguchi lắc đầu.

–          Như đã nói từ lúc ban đầu, đây là lần đầu tiên tôi phụ giúp về khoản marketing.

–          Vậy à. Vì tôi thấy thứ tự giai đoạn rất tốt.

Thế rồi Taguchi bèn gãi gãi phần tóc thưa thớt đàng sau.

–          Thật ra… tôi rất gà mờ về khoản này, nhưng tổng giám đốc lại rành rõi. Ông ấy đã chỉ dạy cho tôi rất nhiều thứ từ đăng ký gian hàng đến bố trí nhân viên. Hơn nữa kế hoạch Kawase san đã gửi cho rất cụ thể vậy nên thậm chí là tay ngang như tôi cũng dễ dàng chuẩn bị.

Mỗi khi biết đến việc người đàn ông kia có nhúng tay vào, nỗi ngờ vực trong lồng ngực anh lại được chất cao thêm. Có tự nhủ rằng đừng để ý thì vẫn cứ bận tâm. Người đàn ông ấy nghĩ gì về mình? Ông ta nghĩ gì mà lại giúp đỡ mình…

Sau khi buổi bàn bạc kết thúc, Taguchi đã đưa cả hai về tận khách sạn. Nơi họ sẽ ngủ lại là một khách sạn nằm dọc bờ biển cách công ty chừng mười phút đi xe hơi. Thực tế đấy là một tòa nhà cũ kỹ mà gọi là nhà trọ bình dân thì hợp hơn là khách sạn, tuy nhiên với những gì anh đã thoáng nhìn qua, thì không còn nơi nào có thể trọ ngoài nó. Có thể thấy tại một nơi thế này mà Taguchi lại chuẩn bị cho họ một chốn được gọi là khách sạn thì cũng là một sự tử tế không thể xem nhẹ.

Đấy là một căn phòng đôi rộng chừng mười sáu mét vuông. Phòng ốc tuy được dọn dẹp, song đâu đó phả ra mùi của thời Showa từ giấy dán tường đã ngả vàng, bộ bàn ghế giả gỗ sồi mang những vết trầy bắt mắt. Cả chìa khóa cũng là thứ mà số phòng được khắc trên tấm bảng móc khóa thuôn dài bằng nhựa rất hiếm gặp vào ngày nay.

Matsushita quẳng cặp lên chiếc giường cạnh cửa ra vào, thở dài.

–          Bảo là khách sạn gì đấy mà, trông nghèo nàn quá nhỉ.

Anh thật sự nổi cáu trước cái cách nói chuyện không hiểu một chút gì cho sự chu đáo của phía bên kia, vừa tính thuyết giáo cho một trận thì “nói đến đây” Matsushita bỗng tiếp tục.

–          Giám đốc chi nhánh ở đây đáng sợ quá nhỉ. Thoạt trông thì có vẻ hiền từ, nhờ vậy càng đáng sợ hơn.

–          Vì bị nhắc nhở nên chú mày mới nghĩ thế chứ gì. Những gì người ta nói chẳng phải bình thường còn gì.

–          Cái đấy, ờ cũng đúng…

Matsushita cúi đầu xuống với vẻ ngượng ngùng.

–          Thậm chí cả người mới gặp lần đầu cũng để mắt đến cái đuôi câu và thái độ của chú mày đấy. Từ giờ lo chú ý đi.

Nói thế thì Matsushita bèn cuộn lưng lại.

–          Đúng là thế nhưng mà… cái ông giám đốc chi nhánh ấy, anh không thấy ông ta có chút ghê ghê à?

Anh nuốt nước miếng khan rồi hỏi “tại sao chứ?”.

–          Tóc thì bạc phếch nên cứ tưởng là ông chú, thế mà mặt thì có đến nỗi già thế đâu. Quá không tương xứng. Không biết thực chất ông ấy mấy tuổi nhỉ?

–          Bốn mươi tám.

Matsushita bèn lớn giọng “bốn mươi tám~”.

–          Chưa tới năm mươi sao? Chưa phải là ông già nên nhuộm tóc một chút cũng được chứ sao. Chẳng phải đây cũng một trong những tác phong cần có sao?

Chưa kịp nổi giận anh đã thấy ngán ngẩm trước cái cách nói chuyện thùng rỗng kêu to.

–          Màu tóc thì sao mà chẳng được. Nếu lôi thôi lếch thếch thì còn nói được chứ đóng bộ đâu ra đấy cơ mà. Cũng chẳng dùng thái độ làm người khác cảm thấy khó chịu như chú mày.

–          Tô, tôi thì thấy ông giám đốc chi nhánh kia ghê lắm.

–          Vậy thì chú mày, nếu như đối tác làm việc của chú mày xấu trai đến mức chỉ nhìn chính diện cũng khó chịu đựng được thì chú mày bảo họ đi phẫu thuật thẩm mỹ đi chắc. Không nói đúng không? Cái lý lẽ của chú mày cũng y hệt vậy đấy. Đừng có lấy bản thân mình làm trọng tâm để suy nghĩ.

Matsushita cuối cùng cũng im lặng.

–          Anh mày đi tắm trước.

Bỏ lại cậu đàn em đang giận dỗi, Kawase nhanh chóng đi vào phòng tắm. Mới chỉ di chuyển từ Tokyo thôi, vẫn chưa làm gì nhiều vậy mà lại vô cùng mệt mỏi. Matsushita lại còn làm anh mệt thêm.

Mặc dù nói như thế với Matsushita, anh cũng vô cùng kinh ngạc trước mái tóc bạc kia. Mặc dù có thắc mắc là tại sao lại không nhuộm đi, song anh không có ý định hỏi. Sao cũng được.

Trước hết, điều khiến anh băn khoăn là sự hợp tác của ông ta. Mặc dù liên quan đến Shibaoka khiến anh thấy rờn rợn song người giúp đỡ anh, Taguchi là một người tốt. Đã giúp đỡ anh rất nhiều trên mặt công việc. Đến bây giờ mới suy nghĩ cũng vô ích, song anh không rõ mình mong chờ một cuộc tái ngộ như thế nào. Điều đầu tiên hiện lên trong đầu là từ lặng lẽ. Cũng không cần nụ cười. Anh mong ông ta sẽ phớt lờ mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Có lẽ bị đối xử lạnh nhạt một chút, ngược lại sẽ khiến anh thấy an tâm hơn.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Matsushita đang nghe điện thoại. Khóe miệng cong lên nũng nịu, chắc đối phương là phụ nữ cũng nên. Dường như cậu chàng đã kể lể và được an ủi, sau khi cúp máy tâm trạng vô cùng hứng khởi, giọng nói đầy vẻ hân hoan “tôi đi tắm đây”.

Có lẽ vì vừa tắm xong, anh cảm thấy nóng bức bèn mở cửa sổ. Bên ngoài tối om, cả mặt biển nhìn thấy ngay bên cạnh cũng mang một màu u tối. Cơn gió thổi đến mát lạnh, thoang thoảng đâu đó mùi muối của cảng biển.

Qua bức tường vọng lại tiếng cười ha hả thấp và dày. Có vẻ phòng bên cạch có khách trọ là đàn ông trẻ tuổi. Kawase đóng cửa sổ, nằm ườn trên giường xem tivi.

Con người có khi cười cũng có khi khóc. Nếu những thứ đấy chỉ xảy ra có lúc và nội trong khi trời vừa tối thôi còn chịu được, tuy nhiên bên kia đang nhậu nhẹt hay sao mà tiếng cười đến mười giờ hơn vẫn còn chưa dứt.

–          Phòng bên cạnh ầm ĩ thật nhỉ.

Matsushita tặc lưỡi nhíu mày. Kawase cầm điện thoại nội bộ, gọi ra ngoài bàn tiếp tân. Cằn nhằn phòng bên cạnh ồn ào thì cuối cùng bên đấy cũng trở nên im lặng, dường như nhân viên khách sạn đã đến nhắc nhở. Cứ tưởng vậy là khỏe rồi thì âm thanh ngay lập tức ồn ào trở lại. Trong lúc thầm nghĩ khách gì vô ý vô tứ, Kawase đã ngủ say lúc nào không hay.

… …

Từ bảy giờ sáng họ đã vào sân vận động thành phố, nơi sẽ diễn ra hội chợ, để dựng gian hàng. Sạp của LEMIO nằm ở vị trí cách cửa ra vào chừng hai mươi mét và cũng không quá gần hội trường chính.

Dựng sạp là một công việc đòi hỏi thể lực nên cuối cùng Matsushita cũng trở nên hữu ích. Hai nhân viên hành chính của chi nhánh là Hanawa – chàng trai ưa nhìn tuổi trên dưới ba mươi, và Nemoto – cô gái tuổi tầm hai mươi đến hai bốn cũng đến giúp đỡ làm nhân viên bán hàng. Cô nàng Nemoto này da trắng dáng mảnh khảnh, đôi mắt to tròn trông rất dễ thương. Mặc dù đã có bạn gái nhưng dường như để ghi điểm trước mặt cô gái xinh xắn, Matsushita làm việc vô cùng tích cực đến mức khó tưởng tượng nếu nhìn từ vẻ rề rà thông thường. Một dạng điển hình mà sẽ phát huy sức mạnh một khi có mồi hoặc phần thưởng.

Gian hàng của của LEMIO bao gồm hai sạp nằm cạnh nhau, một bên là bày bán gia vị, còn một bên là không gian dùng để viết phiếu thăm dò nên có chuẩn bị ghế và bàn. Ban đầu, trên bàn chỉ có bút bi dùng để ghi chép, song sau đó đã được đặt thêm bình nước lạnh theo đề nghị của Taguchi. Có vẻ trời sẽ rất nóng cho nên đấy là sách lược dùng để lôi kéo những người khách muốn ngồi nghỉ.

Thật lòng, anh cứ đinh ninh là lúc chín giờ, còn sớm như thế sẽ chẳng có mấy người đến, song đúng là ngoài dự đoán, khách bị thu hút bởi món quà vặt miễn phí cho nên cùng lúc hội trường mở cửa đã có người tụ tập tại gian hàng. Chưa đầy hai tiếng đồng hồ mà số quà vặt để phát họ đem theo đã sắp cạn. Đang lúng túng không biết phải làm sao, thì với tình hình là từ những gương mặt đến tham gia có vẻ sẽ lấy được ý kiến thăm dò của tất cả độ tuổi, cho nên anh quyết định dùng luôn phần để dành cho ngày mai rồi nhờ Taguchi mang hàng bổ sung đến.

Từ đấy khoảng hai mươi phút sau thì bánh kẹo bổ sung tới. Điều đáng sửng sốt là, người mang thứ ấy tới chính là giám đốc chi nhánh.

–          Nhộn nhịp thật nhỉ.

Người đàn ông mặc bộ đồ lao động màu xanh dương, vừa tươi cười vừa ôm thùng carton đến.

–          Giám, giám đốc!

Taguchi đang rất hốt hoảng, song không thể rời khỏi vị trí khi đang tiếp khách được. Kawase cũng đang hướng dẫn cho một cụ bà khoảng tám mươi cách điền vào phiếu thăm dò nên cả tay lẫn miệng đều phải hoạt động hết công suất. Anh bèn đá vào lưng Matsushita đang đứng ngây ra như trời trồng bên cạnh.

Sau một cước, cậu binh bét đã nhận ra được tình hình bèn vội vã ra khỏi sạp. Phần hành lý người đàn ông ôm có vẻ nặng nề, Matsushita lại nâng lên một cách nhẹ nhàng. Sau khi hướng dẫn khách xong, Taguchi liền gọi người đàn ông vào trong sạp.

–          Tôi không nghĩ giám đốc sẽ đến. Chẳng phải tôi đã bảo là cho ai đó mang tới à?

Trước giọng điệu trách cứ của Taguchi, người đàn ông bèn gãi gãi sau đầu.

–          Ừ thì, mọi người ai cũng có vẻ bận rộn cả mà.

–          Nếu biết phải phiền đến tay giám đốc thì bên này đã đi lấy rồi.

–          Nhưng mà đi đi về về từ đây sẽ mất thời gian đúng không. Đã vậy vì hội chợ nên đường xá đông lắm.

Người đàn ông rất thong thả.

–          Ồ, là giám đốc. Có chuyện gì à?

Nemoto trở về sau ít lâu rời chỗ ngồi, ngay lập tức chạy đến nơi người đàn ông.

–          Tôi đang rảnh nên đến xem tình hình mọi người.

–          Ý là, đến để giám sát chúng tôi?

Nemoto hỏi với vẻ trêu chọc thì người đàn ông bèn cười thành tiếng.

–          Ha ha. Chẳng phải không cần phải làm thế thì các anh các chị vẫn làm việc đàng hoàng còn gì. Hôm nay còn có khách đến từ công ty mẹ nên tôi cũng muốn xem gian hàng sẽ như thế nào.

Người đàn ông vừa nói vừa nhìn quanh hai gian hàng đặt cạnh nhau của công ty mình. … ánh mắt anh và ông ta chạm vào nhau.

–          Có vẻ việc tập hợp phiếu thăm dò cũng tiến triển thuận lợi nhỉ.

Rõ ràng là câu nói dành cho mình, Kawase bèn trả lời một cách máy móc “nhờ ơn trời”. Chộp lúc khách đến anh bèn lảng mắt đi.

Số bánh kẹo được đưa thêm đến vẫn chưa được cho vào túi chuyên dùng. Kawase và Matsushita vừa tiếp đón khách vừa cho quà vào túi, tuy nhiên không kịp vì khách đến quá đông. Giao bên gian gia vị cho một mình Nemoto lo liệu, Taguchi và Hanawa cũng đến phụ giúp song vẫn trở tay không kịp, khách vẫn phải chờ để được nhận quà. Thế rồi không biết từ lúc nào người đàn ông đã ngồi vào một góc và giúp cho quà vào túi. Nhìn mới nhớ, lúc còn làm việc ở bộ phận kinh doanh, người đàn ông đôi khi cũng phụ giúp những những nhân viên trông có vẻ bận bịu.

Nếu là người bộ phận khác, sẽ chẳng thể nào tin nổi chuyện một giám đốc khối lại đi giúp nhân viên cấp dưới những việc lặt vặt. Về điểm này, ở người đàn ông không có cái lòng kiêu hãnh cứng nhắc ấy.

Người kéo đến không ngớt, đến ba giờ chiều, phần bánh kẹo mang đến thêm cũng chỉ còn lại rất ít. Đang phân vân không biết nên bổ sung thêm hàng lần nữa hay không thì người đàn ông bèn khẽ lên tiếng từ sau lưng “ta kết thúc thôi”.

–          Đúng nhỉ.

Taguchi cũng tán đồng với người đàn ông.

–          Hội chợ sẽ kết thúc lúc năm giờ mà.

Nhìn xung quanh sẽ thấy một vài gian hàng đã bán hết sản phẩm và bắt đầu đóng sạp. Người cũng thưa dần. Nếu gọi thêm, nghĩ đến thời gian đi đi về về để lấy hàng thì có lẽ dừng tại đây là tốt hơn cả.

Khi sản phẩm tặng hết thì đồng thời hoạt động ăn thử, thăm dò ý kiến cũng kết thúc. Phía bên gia vị nấu ăn cũng ngưng việc bán hàng chung với gian quà vặt. Thu dọn sạp, trả chúng về công ty thì đã năm giờ chiều.

–          Chẳng mấy khi các bạn Tokyo đến đây, sao ta không tổ chức tiệc chào đón kèm chúc mừng thành công đầu tiên tiện thể dùng bữa tối luôn nhỉ?

Người đàn ông đề xuất. Hanawa vì có việc đã về mất song Nemoto lại có vẻ hưởng ứng, mà bởi mang tiếng là tiệc chào đón mình nên anh không thể từ chối.

Nơi họ được đưa đến là một quán ăn nhỏ nằm trong thôn chài. Có vẻ là quán mới, bên trong khá xinh xẻo. Khi được hướng dẫn đến chỗ ngồi trong cùng, Kawase lấy Matsushita làm tấm khiên để tránh phải ngồi bên cạnh người đàn ông. Ở cạnh vị giám đốc chi nhánh mà mình thấy rờn rợn, Matsushita trở nên ít nói hơn mọi khi một chút.

Những món ăn được bày ra chủ yếu là cá, bắt đầu từ cá hokke, món nào cũng ngon. Nemoto rất hay trò chuyện, không hề e ngại việc chỉ mỗi mình là phụ nữ ngồi chung với một đám đàn ông. Những gì cô nói rất thú vị, nên Kawase cũng quên mất việc mình đang ở cùng một nơi với người đàn ông và cười thoải mái.

–          Giám đốc, bà lão cạnh nhà em đã bảo lần sau sẽ giới thiệu một cô gái tốt cho sếp đấy.

Nemoto đã ngà ngà say, gạt bỏ hàng rào cấp trên cấp dưới, bắt chuyện với người đàn ông bằng giọng điệu của cụ bà hàng xóm.

–          Vậy à.

Người đàn ông nghe cho qua bằng gương mặt tươi cười. Thế thì Nemoto nhổm người lên với vẻ tức tối.

–          Em nói thật đấy không có đùa đâu. Giám đốc đĩnh đạc thế cơ mà, uổng lắm. Bà ấy còn bảo là giá như ta mà trẻ thêm được mười tuổi nữa kìa.

Người đàn ông cười thành tiếng.

–          Tôi đã là ông lão rồi. Tuổi này mà còn kết hôn thì kỳ lắm.

–          Có thể nhuộm tóc cơ mà. Nếu làm thế chắc chắn sẽ không nhìn ra ông lão đâu.

–          Nhuộm tóc thì phiền lắm.

Người đàn ông có vẻ đang nói chuyện với Nemoto, nhưng thực chất lại không nghiêm túc tiếp nhận những gì cô nói. Anh đột nhiên có cảm giác như thế.

–          Vậy thì để em nhuộm cho sếp một lần.

–          Tôi xin phép từ chối. Hơn nữa tôi đang muốn nhanh chóng già đi. Để sớm trở thành một lão già hom hem.

–          Nhưng mà…

Nemoto chu môi.

–          Sếp không thấy chỉ có mỗi mái tóc già đi trước cũng chẳng được gì à?

Đúng như những gì cô nói. Dường như không thể để yên trước cuộc trò chuyện của hai người, Taguchi bèn khẽ nhắc nhở “cô nói quá rồi đấy”, người đàn ông bèn mỉm cười “không có gì đâu”.

–          Hiếm gặp quá nhỉ. Tôi nghĩ thông thường người ta vẫn mong mình không bị già đi chứ nhỉ.

Matsushita góp lời, có vẻ cuốc đối thoại của những người bên cạnh đã khiến hắn để tâm. Người đàn ông im lặng, sau đó đột ngột xướng tên một nam diễn viên nổi tiếng người nước ngoài vừa bước vào tuổi lão.

–          Từ lâu, tôi đã hâm mộ ông ấy.

Anh linh cảm ông ta đang nói dối. Song vạch mặt điều ấy cũng chẳng có ích gì.

Vừa lái chiếc xe công vụ được cho mượn, Matsushita vừa nói “ông giám đốc kia có vẻ cũng là người tốt đấy nhỉ”. Ban nãy cả hai vừa bàn về chuyện tổng hợp phiếu thăm dò đã gom được trong hôm nay nên anh hơi bối rối trước việc chuyển đề tài đột ngột.

–          Chắc thế.

Vẫn thỏm sâu trên ghế phụ lái, anh gật gù. Dù to xác song là nhân viên cấp dưới nên tất nhiên cậu đàn em phải làm tài xế trên đường về khách sạn.

–          Đã vậy còn đãi mình cơm tối rất ngon nữa.

Tiêu chuẩn của chú mày là đồ ăn đấy à, nghĩ thế nhưng anh không nói. Đỡ phải phiền phức.

–          Nhưng mà, quả~ nhiên là vẫn có gì khác lạ nhỉ.

–          …ở đâu chứ?

–          Thì việc cứ phải tóc trắng mới chịu ấy.

–          Người ta đã bảo là nhuộm đen phiền phức mà.

Xe đột nhiên nghiêng thật mạnh, cơ thể của Kawase liền bổ nhào về phía trước. Xe dừng lại. Là bởi vì thắng gấp.

–          Này, không thấy nguy hiểm à?

Hét lên thì Matsushita xin lỗi.

–          Xin lỗi, chiếc xe trước mặt đột nhiên dừng lại…

Chạy xe trên con đường chưa quen thì phải giữ khoảng cách với xe trước sao cho an toàn chứ.

Tuy cằn nhằn song khi nhìn về phía bên kia tấm kính xe Kawase phải kinh ngạc trước hàng xe hơi nối đuôi nhau thật dài phía trước. Còn tưởng là đang chờ đèn đỏ nhưng không phải.

–          Không hiểu sao mà đông thế nhỉ.

Kawase ngồi ngay ngắn lại, cố ý thở dài một cái cho đối phương thấy.

–          Vì sau hội chợ chứ sao nữa.

–          Có thể là vậy nhưng mà.

Chiếc xe rề rà tiến lên phía trước bằng một vận tốc như rùa bò. Bên làn xe hướng ngược lại thì thông thoáng gần như là không có chiếc nào khiến anh đâm ra ganh tỵ mỗi lần nhìn thấy chúng đi ngang qua mình một cách thoải mái.

Trong số đấy, có bốn chiếc xe cứu hỏa nối tiếp nhau đi qua làn xe bên cạnh. Không thấy tiếng còi hú nên hẳn là chúng đang trên đường về sau khi dập lửa xong.

–          Chắc là ở đâu đó có hỏa hoạn nhỉ.

Matsushita nhìn theo chiếc xe cứu hỏa qua gương chiếu hậu với một giọng điệu nhàn nhã.

…  …

Kawase và Matsushita ngồi cạnh nhau tại phòng tiếp khách của công ty chi nhánh Hokkaido. Bên trong căn phòng lành lạnh, đôi chân ướt rét cóng. Anh có nằm mơ cũng không ngờ thứ mà những chiếc xe cứu hỏa đã tác nghiệp chính là hỏa hoạn từ tòa khách sạn mà mình đang trọ. Khơi nguồn của ngọn lửa là chính là đầu thuốc là không được dụi tắt của người khách bất lịch sự mà đêm qua đã náo loạn đến tận khuya.

Nơi bị cháy chỉ có mỗi một căn phòng là đầu nguồn ngọn lửa, tuy nhiên nước từ vòi phun của đội cứu hỏa làm cửa kính bị vỡ, những phòng xung quanh thì bị thấm nước. Còn căn phòng bên cạnh của Kawase và Matsushita thì khỏi phải bàn.

Có vẻ khách sạn đã chuẩn bị một nơi ngủ lại khác cho khách rồi, tuy nhiên đúng ngay mùa có lễ hội nên số lượng phòng vốn ít ỏi nơi nào cũng đã đầy người. Nghe phía khách sạn nói sẽ dùng nhà ăn làm chốn ngủ lại, vừa lấy hành lý ra từ căn phòng ướt nhẹp di chuyển đến đấy thì đã có chừng hai mươi khách đến trước. Đã thế nghe nói chăn nệm cũng không đủ, phải chồng đệm ngồi lên rồi nằm lăn lóc trên đấy.

Tay cầm mớ hành lý ướt sũng nước đương không biết phải làm thế nào thì Taguchi gọi điện đến. Dường như đã nghe được chuyện khách sạn gặp hỏa hoạn từ ai đấy, sau khi kể tình hình thì ông nói “chắc ở đấy không ổn đâu. Chỗ nghỉ ngơi thì tôi sẽ tìm cách nên trước mắt hãy đến công ty đã nhé”. Anh cũng đã nói chắc là không có chỗ trọ nào trống phòng đâu song ông cứ lặp đi lặp lại “không sao đâu”. Biết không chừng công ty có ký túc xá cho nhân viên hay gì đấy và tính cho họ ngủ lại đấy cũng nên. Cho dù có là nơi cũ kỹ đến đâu cũng tốt hơn nơi này, nghĩ thế anh bèn rời khỏi khách sạn.

–          Vậy là tất cả hành lý đều đã ướt sũng rồi nhỉ.

Taguchi nhìn chăm chú vào chiếc cặp được lồng trong bao nilon đặt dưới chân Kawase với một vẻ đầy cảm thông.

–          Thật là không thể tin nổi.

Nắm chặt hai tay, Matsushita phẫn nộ. Bởi vì trước khi sự việc xảy ra hắn đã để nguyên máy vi tính xách tay trong phòng, báo hại nó ướt sũng một cách thê thảm. Cho dù có được sấy khô đi chăng nữa, cũng chẳng dám nghĩ loại máy móc có độ tỉ mỉ và chính xác cao đến thế có thể hồi phục được. Kawase đã đem theo máy tính của mình nên thoát được đại nạn này.

Có tiếng điện thoại reo. Taguchi nói “là của giám đốc. Tôi xin phép một chút” rồi ra khỏi văn phòng. Ngay khi chỉ còn hai người, Matsushita bèn ghé miệng nói nhỏ “không biết đêm nay chúng ta sẽ ra sao nhỉ”.

–          Anh mày biết chắc. Taguchi san phải có suy tính gì đó mới gọi mình đến đây chứ.

Có vẻ sau chừng mười lăm phút bị bắt chờ đợi, một tiếng bước chân gấp gáp tiến đến gần, cánh cửa bị bật ra thật mạnh.

–          Lần này cho phép tôi được xin lỗi về khách sạn phía mình đã chuẩn bị.

Người đàn ông cúi đầu thật thấp trước Kawase và Matsushita. Có vẻ ông đã vội vã đến đây sau khi nghe tin hai người họ gặp phải tình trạng này. Khi chia tay trước quán ăn, anh đã nghĩ mình chỉ còn phải chạm mặt ông ta trong ít thời gian nói lời chào tạm biệt nữa thôi, thế mà chưa đầy vài tiếng đồng hồ sau đã phải tái ngộ, điều đấy mới thật đáng mỉa mai làm sao.

–          Xin giám đốc đừng xin lỗi. Chẳng ai có lỗi trong chuyện này cả mà.

Thế nhưng người đàn ông vẫn lặp lại câu “tôi xin lỗi” rồi cúi đầu xuống.

–          Tôi đã nghe qua một lượt từ Taguchi. Về nơi nghỉ ngơi của hai vị đêm nay, do ảnh hưởng của hội chợ nên không có chỗ nào còn phòng trống cả. ……cho nên dù rất xin lỗi, nhưng chẳng hay hai vị có thể chia nhau ra hai nơi để ngủ lại nhà tôi và Taguchi không?

Trước diễn biến không ngờ tới, Kawase không giấu nổi sự bối rối.

–          Ah, nhưng mà… nếu phải làm phiền tận nhà riêng chẳng phải chúng tôi sẽ đem lại phiền toái cho hai vị sao…

Đẩy nỗi hoang mang sang một bên, những từ ngữ xã giao phát ra khỏi miệng anh.

–          Tình hình đã thế này rồi xin anh đừng khách sáo. Mặc dù nghĩ cả hai anh cùng ở một chỗ sẽ tốt hơn, nhưng có vẻ nhà của Taguchi cũng có rất nhiều người quen đến  nên không có dư chăn nệm lắm. Ở nhà tôi cũng chỉ có mỗi một bộ dự phòng. Vì vậy Matsushita kun sẽ đến nhà tôi, còn Kawase kun sẽ ngủ lại nhà Taguchi, hai anh thấy thế nào?

Theo mạch câu chuyện anh đã tưởng mình sẽ phải ngủ lại nhà người đàn ông nên nghe đến đây bèn thở phào nhẹ nhõm. Đang vuốt ngực trấn an thì chỉ trong tích tắc anh lại tự hỏi mình “gượm đã! Tại sao người đàn ông kia lại gọi Matsushita chứ không phải anh ngủ lại nhà mình cơ chứ?”

–          Nếu như thế ổn, ta nên ra khỏi đây ngay. Hành lý đã bị ngấm nước cả thì tôi đoán các anh cần đồ lót để thay, nhưng cửa hàng tiện lợi ở quanh đây khác với phía trung tâm thành phố, sẽ đóng cửa lúc mười hai giờ.

Matsushita bèn nói “vậy thì đi thôi” rồi cầm hành lý lên. Dường như người đàn ông và Taguchi cũng cho rằng đấy là đồng ý, bèn bước đi đến phía cánh cửa. Bản thân anh vẫn chưa nói “xin làm phiền ông”. Song lại không nghĩ ra lý do nào để ngăn dòng chảy này lại.

Ra khỏi phòng tiếp khách, bước trên hành lang yên tĩnh lờ mờ tối. Chỉ có mỗi tiếng bước chân vang lên, không một ai nói câu gì. Để cả hai người ở lại sảnh trước nhà máy, hai người kia đã đi đến bãi đậu xe để lấy xe. Đây chính là sự chu đáo của họ “chắc là hành lý nặng lắm nên cả hai chờ ở đây nhé”.

Sau khi bóng dáng hai người kia biến mất, Matsushita bèn đặt hai tay ra sau đầu, vươn vai “ừ-m”.

–          Mình may mắn thật nhỉ, được cho ngủ lại nhà. Đã đổ mồ hôi nên cũng muốn đi tắm nữa.

–          Ừ nhỉ.

Kawase đặt hành lý nặng nề vì ướt của mình lên cầu thang.

–          Dù ở riêng hai người với ông giám đốc kia cũng không được thoải mái lắm. Đã vậy anh có cảm giác nhà ông ấy sẽ sạch sẽ đến mức chẳng có lấy một hạt bụi không?

Người quyết định ai sẽ ở chỗ nào không phải là anh. Rõ rành chỉ cần giao hết cho đối phương là được vậy mà có thể nào cũng không hết bồn chồn. Nguyên nhân người đàn ông ấy chọn Matsushita chính là cảnh giác nếu ở chung với anh biết không chừng mình sẽ bị anh làm gì đấy… ví dụ là bị anh đấm văng ra ngoài như lần trước ở con hẻm chẳng hạn. Nếu là vậy thì được. Nhưng mà nếu lỡ như… có khi nào ông ta đang nhắm đến Matsuda không?

Liên tưởng đến khung cảnh Matsushita cưỡi lên người đàn ông ấy, một nỗi sợ hãi chạy dọc lấy cơ thể. Chắc cậu đàn em sẽ không ỷ i có thể lực vì đã từng chơi bóng bầu dục rồi khi muốn sẽ đánh cho đến khi người đàn ông kia gục ngã đâu nhỉ. Không, sáu năm trước anh cũng đã có sức mạnh đủ thể đẩy văng người đàn ông kia đi. Nguyên anh không làm thế chính là vì bị ngăn lại bởi tấm khiên thuyên chuyển đổi bộ phận.

–          Kawase sa-n, sao gương mặt anh đáng sợ thế?

–          Ah… không…

Anh đã nghĩ quá nhiều. Việc người đàn ông nhắm đến Matsushita suy cho cùng cũng chỉ là phỏng đoán. Người đàn ông kia cũng lớn tuổi rồi. Chắc không được sung mãn như trước đâu.

Cùng với tiếng khí thải, những luồng ánh sáng di chuyển trên con đường tăm tối. Hai chiếc xe hơi vụt đỗ ngang trước mặt hai người.

Matsushita bước đến phía chiếc xe của người đàn ông không một chút đắn đo.

–          Ơ, sao thế?

Khi nhận ra thì Kawase đang chộp lấy cánh tay Matsushita.

–          Ah, không.

Vừa rời tay ra thì Matsushita bèn tiến đến gần người đàn ông. Trong khi nhìn vào khung cảnh ấy, Kawase bèn rơi vào ảo giác như mình đang bị nuốt chửng vào một thứ không rõ là gì.

–          Này, chờ một chút.

Không chỉ Matsushita, cả người đàn ông và Taguchi, khi này đã bước ra khỏi xe, cũng tập trung ánh mắt về phía anh.

–          Này… chú mày, quả nhiên chú mày ngủ lại nhà Taguchi san đi.

Matsushita nghẹo cổ nhưng vẫn đáp “vậy cũng đượ-c”. Có vẻ Taguchi cũng nghe thấy cuộc đối thoại bèn đồng tình một cách đơn giản “nói mới nhớ, Kawase san và giám đốc đã nói trước đây có từng làm chung một bộ phận nhỉ”.

–          Vậy tức là Kawase san sẽ đến nhà của tôi…

Kawase cắt ngang người lời của người đàn ông “thật ra”.

–          Tôi, chuyện là… hay là cho tôi ngủ lại văn phòng có được không?

Taguchi bèn lên tiếng “ơ”.

–          Hôm nay hai vị đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nếu mà còn làm phiền thêm nữa thì tôi ngại lắm…

Chỉ là một cái cớ cửa miệng thôi thế mà Taguchi lại cho là thật bèn bước lên phía trước “xin anh đừng bận tâm như thế”.

–          Giúp đỡ người của công ty mẹ là điều tất nhiên mà. Đã thế chỉ cần chịu đựng hôm nay thôi, từ ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ có chỗ ngủ, bởi thế…

–          Mặc dù như thế nhưng tôi vẫn thấy áy náy lắm. Còn chú mày, mau đến chỗ Taguchi san đi.

Anh đẩy vai cậu đàn em.

–          Sao được. Nếu như đàn anh đã không đi thì em cũng ngủ lại ở văn phòng nữa~”

Matsushita nói với vẻ tiếc rẻ.

–          Chú mày không cần phải thế đâu.

“Thật ra…” thấy sốt ruột trước hai người đàn ông cứ đưa đẩy lằng nhằng, người đàn ông bèn nói xen vào.

–          Văn phòng của chúng tôi, lúc không giờ sáng thì ngoài hệ thống làm lạnh phải hoạt động hai mươi bốn giờ, các nguồn điện chính sẽ bị đóng để thực hiện giải pháp tiết kiện điện. Cả đèn điện trong văn phòng cũng bị tắt, nên nếu không có đèn pin thì cả đi nhà vệ sinh cũng không được.

–          Cái đấy…

Có nghĩa là không thể ngủ lại nơi này. Taguchi dán mắt vào người đàn ông đang ấn tay lên cằm, hơi nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ.

Đã quyết định chia nhau ra ngủ lại ở hai nơi rồi, thế mà vì sự ương bướng của bản thân lại thành ra phiền phức thế này. Bầu không khí nói lên điều đấy khiến anh hổ thẹn không chịu nổi.

–          Taguchi san, nhà ông không đủ để cho hai người ngủ lại à?

Trước lời đề nghị của người đàn ông, Taguchi bèn phát ra tiếng “ừ…m”.

–          Không đến mức là không cho ngủ lại được, nhưng mà không có chăn nệm…

–          Nếu vậy thì tôi sẽ đưa phần có ở nhà mình đến nhà ông.

–          Nhưng mà nhà của giám đốc ngược hướng với nhà tôi cơ mà.

–          Có sao đâu nào.

–          Nhưng mà nếu cả đi cả về thì phải mất đứt một tiếng còn gì.

Biết mình đã làm phiền người khác quá nhiều. Kawase bèn nắm thật chặt hai tay. Đấy đã là chuyện quá khứ rồi. Không còn liên can gì đến hiện tại nữa. Mặc dù cũng có thứ không thể phân chia rạch ròi được, nhưng ở đây thì không thể không phân định đâu ra đó được.

–          Ơ… xin lỗi. Quả nhiên tôi có thể làm phiền nhà giám đốc được không?

Trước lời nói của Kawase, Taguchi bày ra một vẻ mặt như thở phào nhẹ nhõm. Chuyện đã quyết định như thế, Matsushita liền nhanh chân chui tọt vào ghế phụ lái của chiếc 4WD của Taguchi.

Mặc dù đã nói sẽ đi, song thực chất anh không muốn đến nhà của người đàn ông ấy. Không muốn ở riêng hai người. Nếu phải đến đấy thì thà qua đêm ở nhà ăn của khách sạn bị cháy còn tốt hơn gấp mấy lần.

Xe của người đàn ông là một chiến Sedan hàng nội địa màu đen. Kawase mở cánh cửa phía bên trái của băng ghế sau rồi sững sờ đến mức không nói được tiếng nào. Anh đã muốn ngồi ở nơi cách xa đối phương được chừng nào hay chừng nấy, thế mà tại đấy lại được chất cứng nào thùng nào bao nilon, không có khe hở nào con người có thể chui lọt.

–          Cậu có thể ngồi ở phía trước không?

Có vẻ nếu phải đến mức dọn dẹp đồ đạc để được ngồi đằng sau cũng quá trắng trợn, không còn cách nào khác anh đành chuyển lên ghế phụ lái. Bên trong xe có thoang thoảng mùi thuốc lá. Anh yên vị trên chiếc ghế mềm quá mức, duỗi chân ra thì phần đầu ngón chân phát ra tiếng loạt soạt gì đấy.

–          Trong xe bừa bộn, nhưng cậu đừng ý.

Anh khẽ đá cái thứ không rõ là thứ gì vào sâu trong góc. Chiếc sedan từ từ chuyển bánh.

… …

Nhà máy của chi nhánh nằm trên một khúc đồi cho nên hai chiếc xe đều thong thả xuống dốc. Dù là con đường hai làn xe song hoàn toàn không thấy một bóng dáng nào của xe chạy hướng đối diện.

–          Xin lỗi nhưng có thể phiền ông đưa tôi đến khách sạn không?

Người đàn ông hỏi “là khách sạn bị cháy à?”.

–          Vâng.

–          Cậu quên đồ đạc gì ở đấy à?

–          Nhà ăn ở nơi đấy sẽ được mở cho những khách trọ bị mất phòng. Tôi muốn nghỉ lại ở đấy.

–          Đã check out xong cả rồi mà còn quay lại sao?

Đúng như lời người đàn ông nói. Họ đã trả phòng vào thời điểm Taguchi nói sẽ đến đón, tiền phòng cũng được hoàn trả lại từ phần của ngày hôm trước.

–          Cậu không thấy như thế hơi trơ trẽn à?

Những gì mình để tâm cũng bị chỉ ra không nể nang, anh không thể nói trả được gì. Tại đoạn vừa xuống hết dốc, chiếc 4WD của Taguchi rẽ bên phải, chiếc Sedan của người đàn ông rẽ bên trái. Ngay khi bóng dáng của chiếc 4WD đi khuất, anh bỗng chốc cảm thấy sợ sệt.

–          Chỉ một đêm thôi, cậu không thể chịu đựng à?

Trước lời nói như dỗ dành của người đàn ông anh có thể tin chắc, rằng ông ta biết anh ghét mình. Biết rất rõ. Ký ức của sáu năm trước mà anh đã cố quên sống lại. Lần làm tình bị ép buộc, tai nạn tại con hẻm… biết không chừng bản thân việc hai con người đã từng xảy ra những xung đột tồi tệ nhất mà đến bây giờ còn ngồi cạnh nhau như thế, vốn cũng đã kỳ quặc rồi cũng nên.

Anh không muốn nói chuyện với người đàn ông. Không muốn can hệ gì đến ông ta. Để không nhìn thấy người bên cạnh, anh bèn hướng ánh nhìn đến bên kia cửa kính xe hơi. Người đàn ông cũng không bắt chuyện gì với anh. Có cảm giác bên trong xe, sợi chỉ vô hình của sự căng thẳng quấn quanh họ  được kéo căng hết mức.

Chiếc xe chỉ mải miết chạy trên con đường đơn độc không có gì ngoài đèn đường. Chân phải cử động trong vô thức lại chạm phải thứ gì đấy. Mặc dù trong bóng tối không thấy gì, song trong khi dúi dúi đầu mũi bàn chân vào anh đã biết đấy là vỏ chai nhựa. Dưới chân còn thêm một chai nhựa rỗng y hệt, và còn bao nilon được vo tròn nằm lăn lóc trên sàn. …bẩn quá.

Khi còn ở công ty mẹ, ông ta đã mặc những bộ vest cao cấp đạo mạo, áo sơ mi không có lấy một vết bẩn. Anh nhớ đám nhân viên nữ còn kháo nhau rằng cả móng tay của ông ta cũng được chăm chút. Nhưng từ quá khứ dọa dẫm cậu nhân viên cấp dưới, bắt ép phải quan hệ xác thịt mà suy ra thì, ngược lại với vẻ tươm tất bên ngoài, biết đâu bên trong của ông ta chỉ là thứ lôi thôi cẩu thả thế này đây.

Xe xi nhan về phía bên phải. Vai anh giật bắn lên. Cứ tưởng đã đến nhà người đàn ông song lại không phải. Chiếc xe đã đi vào bãi đậu xe của cửa hàng tiện lợi.

–          Nhà của tôi không có thứ gì có thể ăn cả. Đồ ăn sáng cho ngày mai, và nếu có thứ gì khác cần dùng thì cứ mua ở đây. Từ chỗ này trở đi sẽ không còn cửa hàng nào đâu.

Kawase đi xuống xe. Người đàn ông có vẻ sẽ ngồi luôn trên xe. Anh cho bánh mì làm đồ ăn sáng của ngày mai, trà đóng chai, rồi còn quần lót và khăn mặt vào giỏ đồ. Một khi được giải thoát khỏi cái không gian ngột ngạt kia dù chỉ một chút, anh liền không muốn trở về nơi đấy, không có gì để làm thế nhưng vẫn rề rà đi loanh quanh. Chẳng bao lâu, nhạc điệu bài “ánh sáng đom đóm” vang lên. Chỉ còn năm phút nữa sẽ đến mười hai giờ. Không còn cách nào khác anh bèn đi đến quầy tính tiền.

Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, chiếc xe còn chạy trên đường trong phố một lúc nữa, nhưng nửa chừng lại ra đến con đường dọc bờ biển. Nhìn thấy một mặt biển đen ngòm ngay bên cạnh. Trăng rất sáng, bãi cát hiện lên mờ ảo.

Phong cảnh bên khung cửa xe cứ lướt qua như bay. Thầm nghĩ nhanh quá nhỉ, anh bèn liếc mắt ngó vào kim chỉ tốc độ bên ghế tài xế rồi phát hoảng. Những một trăm km. Mà nơi đây không phải là đường cao tốc.

…anh không muốn nói chuyện. Bởi thế nên đã cố chịu đựng tốc độ một trăm cây số, tuy nhiên khi nó vượt quá một trăm hai mươi cây số anh không nhịn nổi nữa phải lên tiếng.

–          Ông không thấy mình chạy nhanh quá à?

Người đàn ông không trả lời, kim chỉ tốc độ lại ngày càng nâng cao lên. Trở nên sợ hãi, Kawase bèn hét lên “giảm tốc độ đi”.

–          Hử, à à…

Sau câu trả lời lơ đãng, cuối cùng tốc độ cũng được giảm xuống. Thế nhưng đấy cũng ở mức chín mươi cây số.

–          Ông phải tuân thủ quy định pháp luật về tốc độ đi chứ.

Sau khi nhắc nhở bằng một giọng nói gai góc, cuối cùng tốc độ cũng giảm còn sáu mươi cây số. Khung cảnh xung quanh trôi qua chậm chạp tưởng chừng như đang đi bộ, nhưng đấy cũng là ảo giác. Chẳng có gì khác thường cả.

–          Xin lỗi nhé. Khi về lúc nào tôi cũng thế cả nên mới vậy.

Anh không hồi đáp gì trước câu bào chữa. Mà có phải là chạy quá tốc độ thôi đâu, có nịnh cũng không thể nói người đàn ông này lái xe tốt được. Thắng xe cũng chậm. Ở vùng quê hẻo lánh này vẫn có đèn giao thông. Từ xa cũng có thể nhìn thấy rất rõ ánh đèn màu đỏ vậy mà không chịu hạ tốc độ từ từ, cứ đến trước bảng đèn mới đột ngột đạp thắng. Chính bởi thế mà cơ thể Kawase ba lần bảy lượt nhào về phía trước rồi bị dây đai an toàn giữ lại.

Có khi nào mình gặp tai nạn giao thông mất mạng trước khi đến được nhà người đàn không, đang nghĩ tới đây thì nhìn thấy một tấm bảng có treo đèn. Dòng chữ “HOTEL AMERICA đi thẳng năm mươi mét rẽ phải” có đường viền bằng đèn huỳnh quang hiện lên trước tầm mắt anh.

Chỉ vì người ngồi bên cạnh là người đàn ông mà tấm biển khách sạn tình yêu khiến anh ngượng ngùng. Vừa nghĩ thế, thì trên xe có tín hiệu chỉ hướng rẽ về bên phải khiến anh thót tim.

Dần dần nhìn thấy HOTEL AMERICA. Người đàn ông cho xe rẽ sang bên trái. Ông ta làm vậy để vào khách sạn. Không sai vào đâu được. Nhanh hơn cả tiếng chửi rủa, bàn tay đã phản ứng trước. Kawase lao đến chộp tay lái, dùng hết sức bình sinh bẻ sang phải.

Một tiếng kiiiiit chói tai vang lên, chiếc xe xoay tròn. Lấn sang cả làn xe đối diện, kịp ngừng lại trước tích tắc tông phải hàng rào bảo vệ. Kawase vẫn cầm chắc tay lái, thở hổn hển.

Anh lườm người đàn ông đang tròn xoe mắt kinh ngạc, lao ra ngoài mà không nói năng gì. Chạy trở lại trên con đường mà mình đã đến bằng xe hơi. Cắm đầu chạy xuyên qua con đường tối om với hàng rào phân cách gỉ sét và lác đác vài ngọn đèn bên ngoài.

Tại sao đã ba mươi mà bản thân phải chạy trong bóng tối tại chốn quê mùa ở đất Hokkaido cơ chứ? Nước mắt bất giác trào ra, anh hít nước mũi lên. Kawase có cảm giác mình đột nhiên trở về làm một đứa trẻ con, tâm trạng lo âu lan ra toàn thân.

Chẳng mấy chốc đã thấm mệt vì chạy, đôi chân anh từ từ chậm lại, cuối cùng là thành đi bộ. Anh không rõ mình đang ở đâu. Điện thoại di động lẫn ví tiền đã để lại ở ghế phụ lái. Chí ít mình cũng nên vơ lấy đồ đạc rồi mới ra chứ, nhưng khi đó anh đã không bình tĩnh được như thế.

Từ đằng sau có tiếng động cơ xe hơi tiến đến gần. Có vẻ là người đàn ông ấy, song anh không thể quay mặt lại cũng không dừng chân lại được. Bên cạnh bản thân đang bước bộ, chiếc xe bám theo với một vận tốc như đang bò.

–          Vùng này không có taxi đâu.

Anh bỏ mặc tiếng nói bên cạnh.

–          Cậu có thể hành động có chừng mực cho tôi không?

Trước giọng điệu như thể ngán ngẩm, bên trong đầu anh nóng lên cứ như có ai đốt.

–          Câu đấy phải là tôi nói mới đúng.

Anh quay mặt lại quát ông ta. Tuy nhiên giọng nói vẫn run.

–          Đôi khi cậu hành động bộp chộp không tưởng tượng nổi. Cậu nghĩ tại khách sạn tôi sẽ làm gì cậu? Cho dù có dẫn cậu vào, nếu cậu không bằng lòng thì tôi cũng chẳng làm được gì. …cậu mạnh hơn tôi mà.

Giọng nói người đàn ông vọng lên một cách đều đều. Anh dừng chân lại. Xe cũng dừng lại.

–          Tôi nghĩ chỉ cần mỗi mình cậu ngủ lại đấy thôi. Cậu không muốn đến nhà tôi mà.

Kawase thì thầm “à”, rồi cụp mắt xuống.

–          …nếu vậy thì lẽ ra ban đầu ông phải nói cho tôi biết chứ.

–          Vì có vẻ cậu đang xù lông lên nên tôi cũng khó mở lời.

Anh không chịu nổi việc mình bị đổ lỗi. Nghe cứ như là lỗi nằm ở anh.

–          Nếu có phòng trống thì cứ ngủ lại. Sáng mai tôi sẽ đến đón cậu.

Ngủ lại một mình ở khách sạn tình yêu thì thật ngớ ngẩn, tuy nhiên anh không muốn ở riêng hai người tại nhà người đàn ông ấy. Kawase không năng gì chỉ khẽ gật đầu. “Lên xe đi”, người đàn ông gợi ý. Anh lại quay lại chiếc ghế phụ lái mà ban nãy mình đã lao ra khỏi. Như không có chuyện gì xảy ra, chiếc xe quay đầu lại trên con đường mà Kawase đã chạy trong cơn tuyệt vọng. Cảm giác khi nhìn lại một cách khách quan nỗi tức giận không đúng chỗ của mình, còn hơn cả nỗi xấu hổ, nó chẳng khác gì tra tấn.

Xe đi qua mái vòm có trần thấp của khách sạn. Nơi đấy thuộc kiểu nơi đỗ xe được nối thẳng với các phòng bởi cầu thang, có vẻ là hệ thống mà nếu không có chỗ đỗ xe nào trống tức là  phòng đã đầy cả. E rằng không có phòng trống hay sao mà, bãi đậu xe đã chật kín. Sau khi đi một vòng bãi đỗ xe người đàn ông bèn tạm ra khỏi khách sạn.

–          Thường khách sẽ không trọ lại hết, nên chắc chỉ cần chờ chừng một tiếng sẽ có phòng trống thôi. Ta chờ bên ngoài một lát nhé.

Người đàn ông đỗ xe trên đường dành cho người đi bộ bên hông khách sạn. Đã chờ ba mươi phút thế mà vẫn chưa có chiếc xe nào đi ra. Chẳng những thế, một vài chiếc xe đi ngang qua còn ngó vào bên trong xe một cách sỗ sàng. Hai người đàn ông cùng chờ phòng trống với nhau, chẳng khác nào vật trưng bày những ánh mắt hiếu kỳ. Điều đó khiến anh chịu không nổi.

Kawase luồn tay phải vào bên trong mái tóc mình, vò loạn xạ.

–          Nhà ông có gần đây không?

Người đàn ông chạy rãi quay về phía này.

–          Chừng mười phút.

–          Dù sao cũng chỉ ngủ thôi. Cứ đến nhà ông cũng được.

Bên trong xe bị một nỗi im lặng chi phối.

–          Nhà của tôi bừa bộn lắm.

Không rõ là ông ta không muốn anh đến, hay là đang khiêm tốn. Nhìn vào sắc mặt cũng không đọc được gì.

–          Cái đấy thì có sao, sao cũng được.

Dường như câu đấy đã trở thành câu quyết đinh, chiếc xe lăn bánh. Quay lại khúc ngoặt của con đường đã đến đây, chạy một lúc trên con đường dọc bờ biển thì xe rẽ qua bên trái, đi vào một con đường nhỏ.

Chạy được chừng mười mét thì lần này lại rẽ sang bên trái. Trước mắt anh lờ mờ thấy bóng dáng một căn nhà trệt, xe được đậu tại một nơi có vẻ là khu vườn. Trông quá nhỏ quá nghèo nàn so với nhà của một giám đốc. Mặc dù không nhìn thấy rõ vì xung quanh tối om.

–          Tôi sẽ dọn dẹp bên trong phòng, nên tôi muốn cậu chờ bên trong xe một chút.

Để lại câu nói, người đàn ông ra khỏi xe trước. Anh thở dài “haah” ngay khi còn lại một mình. Quả nhiên có lẽ anh nên ngủ lại ở khách sạn. Tuy nhiên chờ ở đấy cũng khổ sở.

Mười phút… mười lăm phút trôi qua rồi thế mà người đàn ông vẫn chưa đến để gọi mình. Anh thử ra khỏi xe. Chiếc bóng của cây trong vườn được soi rọi bởi ánh trắng rung rinh thật mạnh, có tiếng của gió. Anh thấy hơi lạnh một chút. Xào xạt… xào xạt… tiếng của biển ở rất gần. Có vẻ biển đang ở bên cạnh, song bị tòa nhà che khuất không nhìn thấy rõ lắm. Đang bước trên khu vườn tối, thì cánh cửa được mở ra gây nên tiếng kéo sàn sạt. Cuối cùng người đàn ông cũng đi ra.

–          …đã để cậu chờ. Xin mời.

Đang đưa hành lý từ trên xe xuống, Kawase nhận ra cuống họng mình khát khô một cách kỳ quặc. Anh đang căng thẳng. Cho dù có gì xảy ra đi nữa, về sức bản thân anh vẫn mạnh hơn. Sẽ làm được gì đấy thôi… cả nỗi cảnh giác được chuẩn bị trước ấy cũng bay biến đi tại khoảnh khắc nhìn thấy cái sảnh trước được chiếu sáng bởi ánh đèn điện lờ mờ.

–          Nhà bừa bộn nhưng đừng để ý. Tôi đã dọn dẹp chỗ ngủ của cậu rồi.

Khi đến nhà phụ nữ anh đã từng nghe câu “bây giờ nhà hơi bừa bộn một chút”. Những trường hợp đấy là nói vì khiêm tốn, phòng ốc đa phần đã được dọn dẹp ngăn nắp đến mức phải nghẹo cổ tự hỏi bừa bộn chỗ nào chứ. Tuy nhiên trường hợp của người đàn ông này thì chẳng phải khiêm tốn quái gì cả.

Một khoảng nền tataki rộng chừng một tấm chiếu được chất đầy nào thùng carton nào báo cũ thành những mấy tầng mấy lớp cao bằng hông, chỉ còn chừa một khe hở đủ để một người đi qua. Nơi đây… không phải là nhà kho chứ? Bất chấp nghi vấn của anh, người đàn ông vẫn mang giày lên hành lang, có vẻ đang đi nửa chừng mới nhận ra hay sao mà ông ta cởi giày rồi đặt nó lên mớ thùng carton chất đống.

Nơi kịch liệt không chỉ có tiền sảnh. Cả dãy hành lang nhìn thấy từ chỗ ấy cũng… báo cũ, bao nilon, tạp chí… những thứ không rõ là rác hay không phải là rác được chất chồng lên nhau, không nhìn thấy sàn nhà đâu cả. Chính giữa hành lang, nơi con người đi ngang qua có vẻ bởi bị dẫm lên nhiều nên hơi thấp xuống, hai bên hông thì dâng cao lên, trở thành một con đường mòn của rác.

Anh đứng chôn chân tại tiền sảnh. Không thể vào bên trong. Không, là anh không muốn vào bên trong.

–          Có ướt cũng không sao đâu. Dù sao đã bẩn thế này rồi.

Hình như người đàn ông đã tưởng nguyên nhân Kawase không vào bên trong nhà là do mớ hành lý ướt nhưng không đúng. Dù phòng của bản thân anh cũng là dạng có nịnh nọt cũng không dám nói là sạch sẽ, nhưng nơi đây quá tệ. Bẩn theo kiểu bệnh lý. Tuy nhiên biết đâu chỉ có tiền sảnh và hành lang mới bẩn, còn bên trong phòng sẽ đỡ hơn cũng không chừng. Người đàn ông cũng bảo là đã dọn dẹp. Kawase hạ quyết tâm, tháo giày ra đặt lên bên trên mớ thùng chất cao đến hông. Nếu đặt bên dưới mà lỡ xảy ra đất lở thì mất tích là cái chắc.

–          Nơi đây là phòng sinh hoạt.

Anh tuyệt vọng ngay khi nhìn thấy. Nơi người đàn ông đưa đến chẳng khác mấy so với tiền sảnh. Không, nó còn lắm rác hơn nhiều.

Chính giữa phòng khách có kê một bộ sopha, tuy nhiên lại không nhìn thấy sàn nhà. Nền nhà đã được nâng lên bởi giấy vụn, bao nilon, báo và quần áo. Mặt ngồi của sopha lại vừa sít sao cao hơn rác được vài mili.

Anh có tự tin rằng mình sẽ không kinh ngạc nếu ông ấy bảo bên trong núi rác này có chôn một hai thi thể.

–          Lẽ ra vẫn còn một bộ chăn nệm nữa, nhưng tôi không tài nào tìm ra với bộ dạng căn nhà thế này. Chiếc sopha này và bộ chăn nệm tôi đang sử dụng, cậu thấy ngủ ở đâu thì tốt hơn?

–          …tôi ngủ ở sopha là được.

–          Vậy thì cậu ngủ ở kia. Chăn thì tôi sẽ tìm thử xem sao. Nhà vệ sinh thì bên cạnh nhà bếp, trong cùng của nó là nhà tắm. Khăn lông hay gì đấy, nếu có món nào khô thì cứ sử dụng tùy ý. …à, nếu muốn giặt đồ thì bên cạnh buồng cởi đồ có máy giặt đấy.

Người đàn ông vừa bước đi vừa nói, nhưng chân lại mắc vào mớ rác dưới sàn làm cơ thể bị mất thăng bằng. Anh cứ tưởng ông ta sẽ ngã, tuy nhiên bằng cách nào đó đã trụ lại được.

–          Tôi sẽ ngủ ở trong góc bên kia.

Nơi người đàn ông chỉ tay là căn phòng nối tiếp với phòng khách. Ở trong cùng căn phòng, một bộ chăn nệm mỏng được trải trên một góc hình chữ nhật, nơi duy nhất tránh khỏi sự xâm thực của rác.

–          Phòng khách và căn phòng đấy có được ngăn cách với nhau, tuy nhiên đồ đạc nhiều lên làm cửa không đóng lại được. Rất xin lỗi nhưng cửa sẽ được mở nguyên như thế.

Nói xong người đàn ông chậm rãi đi đến căn phòng bên cạnh, đứng trước chiếc tủ truyền thống. Ông ta toan mở cửa tủ song chỉ mở được một nửa. Nguyên nhân là vì rác đã chèn vào làm kẹt cái rãnh trượt. Người đàn ông nhận ra, bèn ngồi xổm xuống bắt đầu gạt rác xung quanh rãnh ra. Không còn chướng ngại vật, cuối cùng cánh cửa tủ cũng trượt được…. song, ngay khi cửa vừa mở ra, có thứ gì đấy rơi ào xuống từ hộc tủ.

Người đàn ông hứng trọn trận tuyết lở gây ra bởi mớ quần áo, bật ngửa người ra đằng sau, bên trong đấy đúng là có bóng dáng của chăn mền. Người đàn ông chậm rãi dựng người dậy, quay lại phòng khách với một tấm chăn đắp trên tay.

–          Thứ này chắc được rồi nhỉ. Đêm sẽ lạnh nên tôi đoán dày một chút sẽ vừa hay.

–          …xin …cảm ơn ông.

Tấm chăn đắp được trao cho anh ngả màu vàng ố và phảng phất mùi mốc. Người đàn ông thở dài.

–          Tôi ngủ đây. Căn phòng bên kia sẽ vẫn để đèn sáng nên có thể hơi chói một chút nhưng cậu chịu khó nhé. Còn căn phòng bên đây thì cứ làm gì tùy thích.

Sau một cú ngáp nhỏ, người đàn ông trở về với bộ chăn nệm, ốc đảo giữa bầy rác, của mình. Ông ta chậm chạp cởi áo khoác, mở dây kéo rồi cởi chiếc quần lao động ra khỏi đôi chân mình. Sau đấy vứt chúng xuống núi rác phía dưới chân, chui vào chăn trong bộ dạng quần lót và áo sơ mi trắng. Chỉ có mỗi mắt kiếng là được tháo rồi đặt lên phía trên đầu một cách cẩn thận. Thế rồi mặc kệ người khách đang ngẩn người mất hồn, ông đã chuẩn bị sẵn sàng để vào giấc ngủ.

Kawase bị bỏ lại một mình trong mớ rác, phải tốn một ít thời gian anh mới nhai được hết hiện thực vây xung quanh mình. Có phải ông ta bảo anh cứ thế ngủ đi không nhỉ? Chắc là thế nhỉ?

Trước đây, anh đã từng có dịp nhìn thấy nhà của những người không có khả năng dọn dẹp trên tivi. Thật không ngờ ngôi nhà này là kiểu ấy. Trên công ty thì vẫn giữ gìn vẻ bề ngoài của mình, cũng làm việc như một người bình thường. Tuy nhiên cuộc sống riêng tư ngoài những thứ ấy ra thì quá bừa bãi từ lái xe đến chăm lo nhà cửa.

Nghĩ rằng phải chịu đựng sự bẩn thỉu này một đêm thôi thì vẫn còn tha thứ được. Đêm cũng khuya rồi, anh chỉ muốn ngủ. Nhưng trước đấy phải tắm cái đã.

Ông ta đã nói có thể tùy ý sử dụng. Đã vậy sẽ thật ngốc nghếch nếu ngần ngại chỉ vì ngôi nhà đầy rác, anh bèn đi thẳng đến phòng tắm. Bên trong căn phòng thì bẩn thỉu đến thế nên không kỳ vọng gì, tuy nhiên phòng tắm lại sạch sẽ hơn anh tưởng tượng. Người đàn ông kia cho dù có luộm thuộm đến thế nào quả nhiên cũng không chất rác cả vào trong nhà tắm. Có vẻ tường và sàn cứ để bẩn không được chà rửa, tuy nhiên nghĩ đến khung cảnh thê thảm của phòng khách thì nơi đây vẫn dễ thương chán.

Chỉ là… thảm nhà tắm có màu nâu nhạt. Xung quanh thì màu kem nhạt nên chắc là màu nguyên thủy của nó cũng thế. Không muốn chạm chân vào nó, Kawase bèn nhón chân lau người dù biết làm thế là vô ích.

Sau khi tắm xong,anh trở về phòng khách trong chiếc áo thun và quần đùi. Mặc dù không muốn bước trên đống rác bằng chân không, nhưng không có dép mang trong nhà nên không còn cách nào khác.

Anh ngồi xuống chiếc ghế sopha, trại tị nạn của mình bên trong biển rác. Xem đồng hồ thì đã sắp đến hai giờ sáng. Kawase đặt người nằm trên ghế, quấn chiếc chăn hôi mùi mốc. Anh không tắt đèn. Khi ngủ lại trên công ty anh vẫn thường để đèn sáng khi ngủ nên không vấn đề gì.

Mặc dù là một căn phòng rác kinh khủng, tuy nhiên điều khiến anh bằng cách nào đấy vẫn chịu đựng được chính là không có mùi hôi. Có vẻ chỉ riêng loại rác hữu cơ là vẫn được dọn dẹp.

Vừa đặt người xuống anh liền lập tức muốn chìm vào giấc ngủ. Đang mơ màng thì bỗng dưng nghe thấy tiếng soàn soạt ở gần đấy. Anh vội vàng tỉnh giấc. Người đàn ông trong bộ dạng áo sơ mi trắng và quần lót, đi ngang qua cạnh anh hệt như một hồn ma. Có vẻ ông ta muốn vào vệ sinh.

Người đàn ông vừa dụi mắt vừa chậm chạp quay trở lại. Vừa trông thấy cơ thể ông ta bỗng chao đảo thật mạnh, thì đối phương đã lao xuống bãi rác từ gương mặt. Ban đầu anh cười khẩy trong bụng trước động tác ngã cứ như tấu hài, tuy nhiên người đàn ông ngã xong rồi nằm luôn không có tý cử động nào dần khiến anh thấy lo lắng.

–          Này.

Không có câu trả lời. Kawase nhấc người xuống sopha.

–          Ông thấy chỗ nào không khỏe à?

Cuối cùng người đàn ông mới ngước mặt lên. Ông ta thở dài hừ rồi ngồi trên mớ rác. Biết tiếng gọi của bản thân bị làm ngơ, anh tức tối.

–          Tôi đang gọi ông, nên ít ra cũng nên trả lời chứ.

Người đàn ông chậm rãi hướng mặt về phía này. Mắt đỏ hoe.

–          Tôi thấy phiền hà quá. Nên mới định cứ thế ngủ luôn.

Đúng là trên đời này vẫn có những người không để tâm đến bất cứ chuyện gì, tuy nhiên người đàn ông này thì quá vượt mức bình thường. Không nhịn nổi, cuối cùng Kawase mới nói ra chuyện đấy.

–          Chỗ này, sao không thử dọn dẹp một chút xem sao. Là người ngủ nhờ nên không đến phiên tôi nói, nhưng mà bẩn thỉu quá sức.

Người đàn ông vò mái tóc trắng một cách biếng nhác.

–          Bởi vì bừa bộn như thế nên tôi mới nghĩ cậu nên trọ lại khách sạn.

Anh á khẩu. Cảm thấy xấu hổ trước tình hình hiện tại, không phải ông ta không có tinh thần chu đáo với mình.

–          Tôi từ trước đã rất dở dọn dẹp rồi. Nguyên nhân là do… mọi thứ mẹ tôi đều làm cả cho, vì vậy tôi không biết phải dọn dẹp bằng cách nào.

–          Ông không phải con nít, nên phải biết nếu vứt thì phải dọn chứ. Ông như thế dị thường thật đấy.

Vai người đàn ông rung lên. Ông ta đang cười.

–          Đúng nhỉ, tôi dị thường lắm.

Đứng dậy, người đàn ông rẽ núi rác ra để trở về bộ chăn nệm của mình. Ông ta lảng tránh một cách dễ dàng tình trạng lôi thôi này bằng cách trơ mặt không biết xấu hổ “bản thân dị thường”. Cho dù có làm thế nào đi nữa, rốt cục cũng chỉ khiến cơn tức tối của mình dâng cao thôi. Kawase đẩy mạnh hơi trong mũi của mình “humh” rồi kéo chăn đến tận cằm.

Cơn tức giận làm nổi sóng gió bên trong tinh thần của anh, cản trở giấc ngủ. Mặc dù như thế nhưng cơn mệt mỏi hồi trưa từ từ vượt lên, anh như bị lôi kéo vào và ý thức đứt đoạn.

…sâu trong giấc ngủ, anh đã nằm mơ. Một con mèo con. Một con mèo cứ lẩn quẩn quấn lấy chân anh. Anh xoa đầu con mèo đáng yêu thì đột nhiên đầu ngón chân bị cắn.

–          Ôi, ối…

Anh nhảy dựng lên trước cơn đau điếng, vội vàng nhìn xung quanh. Tại góc căn phòng, một sinh vật nhỏ bé màu xám tro đang nhìn về phía này. Bắt gặp ánh mắt của anh, nó bèn vừa gây ra tiếng lạo xạo vừa biến mất trong kẽ hở của rác. Đầu ngón chân có lưu lại một dấu cắn nhỏ màu đỏ. Anh không thể thốt nên lời nào vì shock. …là chuột. Anh đã bị chuột cắn chân. Không thể tin nổi.

Kawase đá hất tung rác, đi đến cánh cửa nối đến phòng bên cạnh.

–          …cậu sao thế?

Đôi mắt hé mở một nửa bởi phải chịu đựng cơn buồn ngủ nhìn về phía này.

–          Cho tôi mượn chìa khóa đi.

Anh chìa tay phải về phía người đàn ông.

–          Chìa khóa?

–          Là chìa khóa xe hơi.

–          Vào lúc này à, cậu muốn làm gì?

Anh cười hừ bằng đầu mũi.

–          Tôi muốn ngủ trong xe. Tôi không muốn chết vì bị mấy con chuột cắn đâu. Ông cũng đừng có dùng câu tôi dị thường để mà tiện trốn tránh nữa, sao không quét dọn một chút xem sao!

Sau khi ngơ ngác nhìn Kawase nói một lèo người đàn ông bèn “à à” gật gù một cách thờ ơ.

–          …chìa khóa xe hơi à. Cái đấy thì ở ngoài tiền sảnh ấy. Để không làm mất, tôi đã treo nó lên cái móc ở bức tường bên trái ngay khi vào nhà…

Chỉ cần nghe đến đấy là đủ, anh bèn quay lưng đi. Ôm tấm chăn đắp hôi mùi mốc theo, đi ra ngoài hành lang. Anh đạp gót chân lên giày không mang vào hẳn mà cứ thế đi ra ngoài, bước vào trong xe. Tính ngả ghế phụ lái xuống thế mà cũng bị mớ đồ đạc phía sau cản trở. Anh nổi cáu lên, thả một nửa đồ đạc ở băng ghế sau ra bên ngoài. Lẽ ra ban đầu mình không cần phải chịu đựng cái kho rác ấy, cứ chuyển đến bên trong xe thì cũng không phải gặp cái họa bị chuột cắn chân quỷ tha ma bắt này.

Chiếc xe cũ kỹ ghế ngồi quá mềm có vẻ sẽ gây đau lưng, tuy nhiên có như thế vẫn còn tốt hơn cái căn phòng bẩn thỉu ấy xa.