Chiếc Thuyền Trăng Vượt Màn Đêm

Chương 6



Chỗ ngủ không giữ yên được cơ thể nên nằm rất không thoải mái. Chắc vì lẽ ấy nên giấc ngủ rất chập chờn, mỗi khi trở mình anh lại thức giấc. Sau khi ngủ rồi thức thức rồi ngủ hàng chục lần, đến tảng sáng cuối cùng mới thực sự bước vào một giấc ngủ đúng nghĩa.

Khi anh tỉnh giấc là lúc mặt trời sắp chiếu thẳng xuống đỉnh đầu. Mí mắt bị buộc phải mở ra trước luồng ánh sáng chói chang chiếu vào mặt. Vừa tự hỏi tại sao lại chật chội thế này vừa lục đục cử động thì nhớ ra cái đêm tệ hại bị chuột cắn ngón chân.

Muốn biết đang là mấy giờ, anh bất giác giơ cổ tay lên trước mắt. …hóa ra mình đã tháo đồng hồ ra rồi. Đưa mắt sang xung quanh, đồng hồ điện tử trong xe hơi đang chỉ mười một giờ ba mươi phút sáng.

Dựng người dậy, nhìn ra bên ngoài xe thì thấy người đàn ông kia đã bước ra khỏi sảnh trước. Áo sơ mi trắng, quần lót, cộng thêm đôi dép sandal. Ông ta đã giữ nguyên bộ dạng của mình lúc chui ra khỏi chăn. Anh thật muốn nói chí ít cũng nên mặc thêm chiếc quần vào. Dù là ở nhà riêng đi nữa cũng không phải không có khả năng ai đó sẽ đến.

Người đàn ông đặt một bao rác lớn ra ngoài vườn rồi lại lẩn vào trong nhà. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ngoài vườn có gần hai mươi bao rác màu bán trong suốt được xếp chồng lên nhau. Dù ban đêm trời tối không nhìn thấy rõ, song anh không nhớ hôm qua có nhiều rác để bên ngoài thế này.

Hôm nay là ngày di chuyển đến hội trường của sự kiện tiếp theo. Vì nếu đi trong ngày hôm đấy sẽ không kịp chuẩn bị cho buổi hội chợ tổ chức vào sáng sớm, nên mọi người đã quyết định tập trung tại công ty và xuất phát lúc hai giờ chiều.

Mặc dù cứ chê bai hết lần này đến lần khác bộ dạng chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng của người đàn ông, song anh cũng chỉ mặc mỗi áo thun và quần đùi. Không muốn bước lại vào căn nhà chuột, nhưng quần dài đang ở trong đấy. Anh cũng muốn rửa mặt nữa. Không có cách nào khác, Kawase đến gần tiền sảnh rồi trợn mắt nhìn trân trân vào khung cảnh khác hoàn toàn hôm qua.

Cái tiền sảnh lẽ ra chỉ chừa bề rộng vừa đủ để một người đi qua nay đã trống trơn. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là đã nhìn thấy sàn nhà. Mặc dù đã bị lấm lem đen đủi, song có thể nhìn ra đấy là hoa văn ca rô gỗ ghép.

Hay căn nhà rác kinh khủng đêm qua chỉ là ảo ảnh, anh dè dặt đặt chân lên hành lang, vừa ôm tấm chăn đắp vừa nhìn vào bên trong phòng khách trong tâm trạng ngẩn ngơ như bị hồ ly ám. Đống rác cao bằng ghế sopha chỉ còn một lớp mỏng như thể đã bị một chiếc máy hút bụi khổng lồ hút đi mất vậy.

Có tiếng soàn soạt, soàn soạt. Nhòm vào căn phòng trong cùng, thì người đàn ông đang ngồi trong góc phòng… khom lưng ngồi chồm hổm, vớ bừa những thứ xung quanh quanh mình rồi nhét vào bao rác.

–          Ông đang làm gì vậy!

Bàn tay người đàn ông dừng lại. Từ tốn quay mặt về phía này.

–          À à, chào buổi sáng.

Đôi mắt đỏ lừ của người đàn ông bắt được Kawase, và rồi lại chới với sang xung quanh. Cuối cùng nó ngừng tại chiếc đồng hồ treo tường.

–          Ta sẽ rời khỏi đây lúc một giờ, nên tôi muốn cậu chuẩn bị sẵn sàng cho khi ấy.

–          Tôi hỏi ông đang làm cái gì!!

Người đàn ông khẽ giơ bao rác trên tay mình lên.

–          Dọn dẹp.

–          …quả nhiên.

Thì thầm như thế thì đối phương nói “chỉ cần nhìn là biết mà, tại sao phải mất công hỏi làm gì thế” làm anh tức tối.

–          Ông làm việc đấy từ lúc nào thế?

Người đàn ông lắc đầu cổ qua hai bên rồi xoay hai vai vài phát.

–          Quên mất rồi. Vì đột nhiên thấy phòng bẩn quá.

–          Cho dù có thấy nó bẩn đến thế nào đi nữa cũng đâu nhất thiết phải cắm đầu cắm cổ vào dọn dẹp như thế. Ông muốn dằn mặt tôi à?

Người đàn ông kinh ngạc tròn xoe mắt.

–          Tôi đã luôn nghĩ mình nên dọn dẹp nhà cửa rồi. Còn mua sẵn cả bao rác cơ mà.

Kawase bèn không nói chuyện với người đàn ông nữa, đi đến bồn rửa mặt. Anh rửa mặt, đánh răng một cách ẩu tả. Với lượng rác ấy, chắc chắn người đàn ông đã phải dọn dẹp suốt từ giữa đêm. …chỉ vì anh đã bảo là bẩn thỉu. Bực mình quá, bực mình quá, bực mình quá, có thể nhìn thấy mọi điều người đàn ông làm đều có ý trêu tức mình. Nếu muốn dọn dẹp thì chờ khách về nhà rồi làm cũng được cơ mà. Đằng này anh thấy buồn nôn trước cái kiểu cố ý để đối phương thấy như muốn nói “xem này tôi đang cố gắng lắm đây, chỉ vì cậu bị cậu chê bai đấy”.

Phòng khách đã bị người đàn ông án ngữ nên anh thay quần áo ở buồng cởi đồ. Mặc dù có chút e ngại vì ngửi thấy mùi mô hôi trên áo sơ mi của mình nhưng đành vậy. Anh ló ra ngoài một chút, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương để kiểm tra nửa thân trên.

–          Tôi nghĩ cậu chỉ cần ăn mặc bình thường thôi.

Tiếng bắt chuyện đằng sau làm anh giật thót cả tim.

–          Vì hôm nay chỉ di chuyển thôi mà.

Ông ta đã đứng ở đấy từ lúc nào rồi? Có phải ông ta đã nhìn lén mình thay đồ không… tởm lợm quá. Anh lập tức ra khỏi buồng thay đồ, thu gom đồ đạc của mình trong phòng khách rồi chuồn ra ngoài.

Khu vườn nhỏ, có một bờ rào thấp để ngăn với nhà hàng xóm. Bên dưới đấy là một bồn hoa được gạch bao quanh. Có nở những bông hoa nhỏ, song anh không rõ nó là cỏ dại hay là hoa ai đó trồng.

Khung dựng sào phơi đồ khá thấp. Có vẻ không phải thứ làm theo vóc dáng của người đàn ông, đã vậy cây sào cũng bị mục nát rơi xuống đất. Anh nhớ ra việc đã nghe người khác bảo ông ta về Hokkaido để chăm nom bà ngoại. Tuy nhiên ngoài người đàn ông, trong căn nhà bẩn thỉu ấy dường như không có ai khác.

Mặc dù có ánh nắng mặt trời, song cơn gió thổi đến lại hanh khô. Đủ để cảm thấy lành lạnh nếu nấp vào bóng cây. Anh cảm thấy đói bụng trong khi đang dạo quanh khu vườn. Nhìn đồng hồ thì đã qua mười hai giờ. Lấy bánh mì và trà đóng chai từ trong xe hơi ra. Anh ngồi lên hàng gạch định bụng sẽ ăn trong vườn song tay lại dừng lại khi đang mở bịch bánh mì. Rì rào, anh nghe thấy tiếng sóng biển. Biển đang ở rất gần.

Đi ra con đường nhỏ trước ngôi nhà, đêm qua tối quá không nhìn thấy rõ song bên kia căn nhà hàng xóm có bờ đê. Bên cạnh đấy cũng có cả cầu thang có thể lên xuống.

Những bậc thang bằng bê tông rêu phong, các góc nhọn đã bị thời gian bào mòn tròn trịa, sẫm đen. Anh bước nhanh lên hết bậc thang và tại đấy có thể nhìn thấy biển. …rộng quá.

Bãi cát trắng, đúng hơn là gần với màu tro trải dài đến thật xa trong giới hạn mà mắt có thể nhìn thấy. Mặc dù trời trong xanh, vậy mà màu của biển lại mang mác một màu sắc xám xịt. Kawase đã trưởng thành tại nơi dọc bờ biển trong thành phố Yokohama, cho nên rất quen thuộc với biển cả, tuy nhiên nếu so sánh với biển Yokohama, biển Hokkaido sẽ trông buồn tẻ đâu đấy. …nhưng biết đâu chỉ vì vị trí địa lý nằm phía Bắc, còn lại là bản thân tự ý áp đặt cho nó một vẻ cô quạnh rồi tự thấy cảm thương.

Kawase đặt mông lên trên bờ đê, vừa ngắm mặt biển xám xịt vừa ăn bánh mì. Bờ biển rộng đến thế này mà không có ai sống ở vùng ven. Gần đây chỉ có nhà của người đàn ông và hai căn phía bên kia, bên trong bờ đê là rừng cây tạp xanh rì kéo dài xa tít tắp.

Biển cả bao la. Cơn gió mang đến hương biển dễ chịu vô cùng. Tuy nhiên không có âm thanh nào ngoài gió và sóng, tạo cho anh một nỗi buồn mang mác trước cảm giác chỉ có mỗi mình bị bỏ lại.

–          Kawase kun.

Quay mặt lại, người đàn ông đang đứng sau lưng anh. Mái tóc lẫn những sợi bạc đã được chải chuốt gọn gàng, ông ta đang mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ màu sáng và chiếc quần phù hợp với đường nét cơ thể. Cứ như một sinh vật bước ra từ thế giới hoàn toàn khác với con người sống trong căn nhà bừa bộn đã dọn dẹp suốt cả đêm trong độc một chiếc áo sơ mi.

–          Loài người đúng là biết biến hóa.

Người đàn ông bèn nghẹo cổ ra chiều khó hiểu “biến hóa?”.

–          Chỉ cần diện quần áo lên, sẽ chẳng ai nhìn ra ông đã sống trong ngôi nhà bẩn thỉu đến thế kia.

Anh nói với ý đá đểu thế mà người đàn ông lại khẽ cười.

–          Đây giống như một cái tật có từ lâu rồi. Nếu những phần nhìn thấy bên ngoài không gây khó chịu thì người ta sẽ chấp nhận hầu hết mọi thứ. Cho nên tôi mới ngụy trang để thích ứng.

Cơn gió mạnh thổi đến, mái tóc người đàn ông bị hất tung lên. Những sợi tóc bạc trở nên trong suốt dưới ánh nắng.

–          Nếu bình thường chỉ là ngụy trang cho người khác xem, vậy tức là căn nhà đấy chính là bản chất thật của ông à?

Người đàn ông cất lên một tiếng cười lớn đến mức chói tai.

–          Cậu thú vị thật.

–          Thú vị chỗ nào chứ?

Người đàn ông chạm ngón tay cái của bàn bên phải lên má mình.

–          Để giải thích sự thú vị mà tôi đã cảm nhận được thì phải tốn khá nhiều thời gian, hơn nữa cũng không biết giải thích xong cậu có hiểu được những giải thích của tôi không.

–          Tôi không hiểu ông đang nói cái gì.

–          Từ lâu tôi đã nghĩ, cái, cảm giác thông thường của cậu rất tốt.

Một cuộc đối thoại tưởng chừng ăn khớp nhưng lại không ăn khớp với nhau. Cho dù có nói cũng chẳng đi đến đâu, cũng không ra được kết luận.

–          Dù hơi sớm một chút, nhưng ta có thể chuẩn bị xuất phát không. Vừa xảy ra chút chuyện hơi rắc rối.

–          Chuyện rắc rối?

–          Ta sẽ nói chuyện trong xe.

Người đàn ông đi xuống bờ đê trước. Kawase cũng trở về với chiếc xe. Ngồi xuống ghế phụ lái thì người đàn ông lặng lẽ khởi động máy.

Mặt biển nhìn từ bờ đê cũng mang một màu xanh tối tăm, mà mặt biển nhìn từ kính xe cũng lại mang một màu y hệt.

Tại phòng giám đốc, Taguchi cúi đầu xuống “tôi vô cùng xin lỗi”.  Cánh tay phải với lớp băng quấn từ khuỷu đến cổ tay trắng nổi bật hẳn lên, trông mà phát tội.

Đêm qua, khi đang dìu một người bà con xay xỉn ngủ lại nhà mình, Taguchi đã ngã ở hành lang, khiến cho cánh tay phải bị va đập mạnh. Qua bao lâu cũng không thấy bớt đau, đến bệnh viện thì được chẩn đoán là nứt xương tay quay.

Cánh tay thuận bị thương nên không thể dựng sạp hội chợ cũng không thể lái xe. Cả việc bán hàng cũng khó xoay sở. Kết luận là không còn làm được gì cho sự kiện này. Nhưng không thể vì vậy mà trách ông chỉ vì bị thương. Về cơ bản việc chi nhánh cho người hỗ trợ sát sao như vậy vốn đã là một sự đãi ngộ chưa từng có ở tiền lệ.

Taguchi lau mồ hôi trên trán bằng tay trái.

–          Hanawa sẽ đến giúp chúng ta, nhưng Nemoto thì ban đầu chỉ nhờ mỗi hôm qua thôi. Ba người quán xuyến hết gian hàng không hẳn là không được, nhưng tôi e sẽ chật vật lắm.

Hôm qua, trừ người đàn ông ra, toàn gian hàng cả thảy năm người đã phải cùng hoạt động hết công suất. Thế mà đùng một cái lại giảm hết hai người đúng là đau thật.

–          Hay là ta bỏ luôn gian bán gia vị nhỉ?

Người đàn ông nói quyết định một cách dứt khoát.

–          Điều đấy chúng tôi cũng đã nghĩ đến rồi nhưng…

Taguchi nén giọng thật nhỏ.

–          Chúng ta đã đăng ký với ban tổ chức hội chợ nội dung là bán hàng rồi. Nói cho cùng cái chính vẫn là nó, nên nếu chúng ta chỉ tập trung vào lấy phiếu thăm dò rất có khả năng về sau sẽ gặp rắc rối, vì vậy ta nên bày bán dù chỉ trong thời gian ngắn cũng được. Giá như có ai đó thay tôi đi cùng hai anh thì tốt rồi…

Đây là hội chợ tổ chức nhân kỳ nghỉ dài hạn. Cả công ty cũng nghỉ, mà chắc nhân viên ai cũng có dự định riêng rồi. Đã thế còn ngủ lại nữa, tính ra là hai ngày nên có thể dễ dàng tưởng tượng đến cảnh khó bắt được ai.

Taguchi ngẩng mặt lên có vẻ đã quyết tâm.

–          Quả nhiên tôi sẽ đi. Mặc dù những việc có thể làm sẽ bị giới hạn, nhưng tay trái vẫn dùng được nên tôi nghĩ nếu chỉ bán hàng thôi vẫn có thể giúp ích được gì đấy.

–          Tôi nghĩ có lẽ ông nên nghỉ ngơi thì hơn.

–          Nhưng mà giám đốc…

Người đàn ông vỗ nhẹ lên vai Taguchi đang cực kỳ khó xử.

–          Tôi thay ông đi cùng với mọi người thì sao nhỉ.

Anh chưa từng nghe qua chuyện tổng giám đốc chi nhánh lại trực tiếp nhúng tay vào giúp đỡ cho buổi trắc nghiệm thị trường của kẻ tôm tép bên công ty mẹ bao giờ. Mặc dù hôm qua ông ta cũng có giúp đỡ, nhưng cái đấy thì khác. Lần này rõ ràng họ đang trông mong một người làm việc trong vai trò “lực lượng chiến đấu”.

–          Trong kỳ nghỉ dài ngày này tôi không có dự định nào cả nên cũng rảnh rỗi nữa.

–          Nhưng, nhưng mà, cái này, đích thân giám đốc có nghĩa là…

Taguchi hoảng hốt đến mức đáng thương.

–          Chuyện là, có rất nhiều ranh giới cao thấp, nói đúng hơn là…

Người đàn ông cười.

–          Cả ông cũng để ý đến những chuyện vô vị nữa cơ à. Công việc ai có thể làm thì nên làm, không đúng sao? Nơi diễn ra hội chợ là thành phố Nejiro phải không. Nửa đường tôi cũng muốn lâu lâu ghé vào ngọn hải đăng ở Komagi nữa. Nếu không nhân dịp này, không biết chừng nào mới đến đấy được.

Không một ai dám lên tiếng “xin ông hãy làm thế”. Thấy ba người im lặng, người đàn ông bèn nghẹo cổ.

–          Tôi không giúp ích được gì à?

–          À, không, chắc chắn là không có chuyện này đâu. Kawase san nhỉ.

Bị Taguchi chuyển trọng tâm về phía mình, Kawase không biết trả lời thế nào ngoài “ơ, à, vâng”.

–          …chính xác là ta sẽ ngủ một đêm tại đấy nhỉ. Nếu một đêm thôi thì chỉ cần có đồ lót và áo sơ mi để thay là đủ. Nếu thế tôi chỉ cần mang theo thứ để sẵn trên công ty là được nhỉ.

Người đàn ông hướng mặt về phía Kawase và Matsushita cười hòa nhã “mặc dù chắc sẽ không giúp ích được nhiều nhưng nhờ mọi người giúp đỡ”.

Trước hai giờ chiều, Hanawa đến bằng chiếc xe tải nhẹ có chất sẵn khung sắt, vải bạt để dựng sạp, ghế và bàn dùng để bày hàng cùng lá cờ có tên công ty. Sau đó chất gia vị để bán, sản phẩm mẫu để thử đã được cho vào thùng carton vào không gian trống còn lại, song không thể chất hết cả mớ bánh kẹo làm quà tặng kèm, phải cho vào hàng ghế sau của xe hơi.

Cả nhóm người sẽ đi bằng hai chiếc xe. Kawase cứ tưởng sẽ dùng chiếc xe tải nhẹ và chiếc xe hơi công vụ mà họ đã mượn của công ty, song người đàn ông bảo “muốn lái xe của mình” nên phải chuyển số hành lý đã chất lên xe công vụ sang xe của người đàn ông.

Đuổi Matsushita sang xe của người đàn ông, Kawase yên vị trên ghế phụ lái của chiếc xe tải nhẹ.

Xe của người đàn ông chạy đi trước, xe tải nhẹ đuổi theo sau. Ban đầu hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy, song từ khi chiếc xe tải nhẹ phải dừng lại vì đèn đỏ, chiếc xe của người đàn ông đã biến khỏi tầm mắt.

Có vẻ thông thường Hanawa làm việc dưới quyền của Taguchi. Dường như cậu chàng rất có hứng thú trước Tokyo, hỏi han rất nhiệt tình về chuyện công việc tại công ty mẹ. Ngay khi biết Kawase cùng tuổi mình bèn bỗng chốc trở nên suồng sã hỏi “mấy cô gái bên kia quả nhiên là đẹp lắm nhỉ”. “Đẹp đấy, nhưng mà nếu quen thì tốn kém lắm” anh trả lời thế thì người kia đột nhiên chìm vào im lặng.

Sắc lá của cỏ cây như sáng rực ở hai bên đường ban đầu còn lôi kéo ánh nhìn của anh, tuy nhiên chẳng bao lâu sau nó chỉ còn là một bức tường màu xanh nối tiếp dài đằng đẵng. Phần âm thanh của xe tải nhẹ đã bị hỏng, không nghe được cả ca nhạc lẫn radio. Quá rảnh rỗi, Kawase bèn làm ra vẻ tình cờ hỏi “giám đốc là người như thế nào?”.

–          Ý anh là sao?

Hanawa hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu.

–          Tôi có cảm giác, ông ấy hơi khác lạ ấy mà.

Trong não bộ của Kawase hiện lên hình ảnh ngôi nhà rác và bộ dạng thê thảm của người đàn ông không biết dọn dẹp nó. Hanawa bèn khẽ nói “ừm”.

–          Nói là khác lạ thì đúng là khác lạ nhỉ. Tôi cũng có biết vị giám đốc trước nhưng ông ta không thoải mái như thế.

Trên con đường đơn điệu, Hanawa vỗ bộp bộp lên tay lái như để giữ nhịp điệu.

–          Quả nhiên chắc bởi là người vùng này nên rất dễ gần. Giám đốc đã sống ở đây cho đến cấp ba năm nhất đấy. Vì liên quan đến công việc của ba mẹ nên mới chuyển lên Tokyo… mấy năm trước ấy nhỉ, nghe nói tình trạng sức khỏe của bà ngoại ông trở xấu, vì phải chăm nom bà nên mới trở về.

Mặc dù đã từng nghe kể, song anh vờ như mới nghe lần đầu, làm ra vẻ gật gù “đúng là có hiếu với bà nhỉ”.

–          Nhưng mà hình như trước khi trở về đây giám đốc đã gặp tai nạn phải nhập viện mấy tháng. Tiếc là bà ngoại lại mất trong thời gian ấy.

Trong một thoáng, anh có cảm giác thời gian đã dừng lại. Rồi ngay lập tức âm thanh và thời gian quay trở về, Kawase nhìn vào đôi tay nắm chặt đang đặt trên đùi của mình. Tai nạn giao thông và ba tháng nhập viện. Nguyên nhân người đàn ông ấy đã không thể ở cạnh người bà chẳng còn sống được bao lâu… là ở mình sao?

–          Tôi cũng ngưỡng mộ giám đốc, trong số nhân viên cũng có nhiều người là fan của giám đốc. Không có cảm giác kênh kiệu, đã vậy còn suy nghĩ cho nhân viên rất thấu đáo nữa. Nhưng mà…

Hanawa ngưng lại.

–          Nhưng mà… cái gì?

–          Giám đốc, nói sao nhỉ… lãng tử có đúng không nhỉ…

Tự mình nói, Hanawa lại tự mình phủ nhận “không đúng, không đúng”.

–          Không phải là lãng tử… xem nào, cảm giác giống như bậc tiên nhân phải không nhỉ.

–          Vậy tôi lại càng thấy khó hiểu hơn.

Kawase cười méo xệch thì Hanawa bèn vỗ lên tay lái “à, lá nó”.

–          Là người ăn mây mù trên núi ấy. Là một dạng thực vật đúng không nhỉ…

Mùi trần tục của người đàn ông dọa dẫm người khác để đòi quan hệ xác thịt, sống trong căn nhà bẩn thỉu chuột làm ổ khác xa với hình ảnh bậc tiên nhân ăn mây mù để sống của Hanawa. Rất có thể anh chàng này chưa từng nhìn thấy gì ngoài phần ngụy trang của người đàn ông kia. Nếu như có thể, anh cũng muốn được là người chỉ biết đến phần ngụy trang ấy.

… điện thoại di động rung lên trong túi quần của anh. Là một số lạ.

–          Vâng…

–          Vì chắc Hanawa kun đang lái xe nên tôi đã nhờ Matsushita kun cho mình số điện thoại của cậu …

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, anh giật thót tim.

–          Chúng tôi đã đến thị trấn Uchida rồi, nhưng Matsushita kun lại thấy không khỏe. Chúng tôi đang nghỉ ngơi ở trạm dừng chân, nên các cậu có thể ghé qua không?

Matsushita đang ngồi tại băng ghế của hoa viên bên ngoài trạm dừng chân, đầu hơi cúi xuống trông vô cùng phờ phạc. Tấm lưng to lớn trông không có tí sức nào.

–          Có vẻ vì tôi lái xe ẩu tả quá mới làm cậu ấy say xe. Mặc dù giữa chừng tôi đã chú ý rồi …

Người đàn ông giải thích tình hình đầy vẻ hối lỗi.

–          Ah, không. Vì tôi cũng không giỏi ngồi xe nữa…

Matsushita lắc đầu với gương mặt xanh lét.

–          Giữa đường tôi có mua thuốc chống say xe cho cậu ấy uống rồi nhưng vẫn không hiệu quả.

Người đàn ông nhìn xuống Matsushita bằng vẻ mặt lo lắng.

–          Chắc nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe ngay thôi. Không cần phải vội vàng, chỉ cần đến được thị trấn Nejiro trong ngày hôm nay là được mà.

Với đề nghị của Hanawa, cả đám quyết định nghỉ ngơi thêm ba mươi phút. Hanawa nói “tôi hơi đói bụng một chút” rồi đi vào trong quầy thức ăn nhẹ trong trạm dừng chân, người đàn ông thì đi lang thang xung quanh. Dường như chỉ chực chờ lúc hai người kia không có mặt, Matsushita bèn chụp lấy tay Kawase.

–          Xin, xin anh hãy nghe tôi nói.

Đôi mắt Matsushita rưng rưng. …một dự cảm chẳng lành ập đến.

–          Ông lão đấy, đích thực là một lão già kỳ quặc. Đường lộ thông thường thế mà thản nhiên chạy những một, một trăm cây số. Lúc ngừng cũng thắng gấp, suýt đâm vào xe khác không biết bao lần mà nói. Tôi, tôi sợ đến mức tưởng mình chết luôn rồi. Thế rồi tôi dần dần thấy khó chịu, nhờ vậy ông ấy mới giảm tốc độ xuống một chút nhưng rốt cục vẫn lái ẩu tả lắm…

Còn tưởng hắn ta bị tấn công hay đại loại thế thì hỏng, nếu chỉ là tốc độ thôi thì còn trong phạm vi chấp nhận được.

–          Cái gì, chuyện thế thôi à.

Anh buột miệng nói ra cảm nghĩ của mình.

–          Không phải là chuyện thế thôi à đâu!

Giọng nói của Matsushita lạc đi vì kích động.

–          Nếu, nếu mà đi lên cái xe ấy thì có bao nhiêu mạng cũng chẳng đủ. Tôi không chịu đâu. Từ đoạn này tôi sẽ đi bằng xe bus hay xe điện. Không có thì gọi taxi.

Trước khí thế có vẻ sẽ gọi taxi thật của cậu đàn em, anh gợi ý “thử nói để chú mày cầm lái xem sao”, tuy nhiên sau đấy người đàn ông không chịu nhường tay lái bảo “tôi không hay ngồi xe do người khác lái”. …cuối cùng từ đoạn ấy, Kawase phải lên xe của người đàn ông thay cho Matsushita.

Khi ra khỏi trạm dừng chân, họ cho chiếc xe tải nhẹ đi trước. Anh căn dặn người đàn ông vừa nối đuôi theo sau ra ngoài đường lộ.

–          Đừng vượt qua chiếc xe tải nhẹ ấy. Tôi biết ông phóng xe quá nhanh. Ông hãy ý thức được hiện tại mình đang chở một người khác, giữ vận tốc cao lắm là hơn vận tốc cho phép mười cây số thôi.

Người đàn ông nhún vai “tôi hiểu rồi mà”. Tốc độ thì có giảm nhưng tình trạng thắng gấp vẫn không có gì thay đổi, Kawase ba lần bảy lượt nghiêng ngả người ra hai bên trước sau.

–          Tại sao ông không giữ khoảng cách với các xe khác rồi đạp thắng từ tốn hơn nữa vậy?

–          Vì tôi không nhắm được thời điểm thích hợp.

Người đàn ông thản nhiên đáp.

–          Đã được học ở nơi tập lái rồi mà.

–          Những chuyện xưa như trái đất, tôi quên rồi.

Anh ngồi bên cạnh cứ gào đi gào lại phải nói là dai dẳng “giảm tốc độ xuống” “đạp thắng đi”, thì cuối cùng kỹ thuật thắng xe của người đàn ông cũng được cải thiện. Mặc dù thời điểm đạp thắng vẫn chậm, song đã ít nhiều bớt được cảm giác nguy hiểm.

Xe của người đàn ông bị đèn đỏ giữ lại, chiếc xe tải nhẹ vượt qua vạch sang đường trước đã biến mất dạng. Mặc dù bị tách ra, nhưng vì có cùng một bãi đáp nên không sợ bị lạc nhau. Chỉ là anh e một khi bị mất mục tiêu là chiếc xe tải nhẹ, người đàn ông sẽ lại tăng tốc.

Mặc kệ cái bất an ấy của anh, người đàn ông vẫn theo những gì được căn dặn, cho xe chạy một cách chậm rãi. Một khi không phải nhắc nhở cách lái cho người đàn ông, trong xe ngay tức khắc trở nên yên lặng. Người đàn ông không bắt chuyện, Kawase cũng không lên tiếng. Ánh mặt trời dịu dàng, những chấn động thật khẽ. Mọi thứ đều diễn ra một cách đơn điệu. Dù đã ngủ đến gần trưa nhưng một cơn buồn ngủ dữ dội ập đến, anh nhắm mắt lại.

…cú nghiêng thật lớn sang bên phải khiến anh tỉnh giấc. Mặt trời đã ngả hẳn về phía Tây, xe đang chạy trên một con đường nhỏ hai làn xe. Dường như phần dốc thoai thoải của ngọn núi đã bị gọt đi, bên trái là một mặt nghiêng mà đất bị ló ra, bên phải có dải phân cách bảo vệ, có vẻ sau nó là vách núi.

–          Tôi xin lỗi, đã phiền ông lái xe vậy mà còn ngủ gục.

–          Đừng bận tâm, cậu cứ ngủ đi.

Người đàn ông nói một cách thong thả trong khi mặt vẫn hướng về phía trước.

–          Bây giờ chúng ta đang ở đoạn nào thế?

–          Còn tầm mười phút nữa sẽ tới ngọn hải đăng của Komagi.

–          Cái đấy là gì thế?

–          Phía trước của chúng ta có một ngọn hải đăng tên như vậy. Chắc đã ba mươi năm rồi tôi không đến. Đã luôn muốn thử đến đấy xem sao. Vì chỉ cần nhìn thấy nơi đấy, tôi sẽ trở về con đường ban đầu.

Anh nhớ ra trước khi rời khỏi nhà, người đàn ông đã nói “tôi muốn đến một chỗ này”. Đi chừng năm phút nữa con đường hẹp từ từ được trải rộng, có thể nhìn thấy biển ở đàng xa.

Người đàn ông cho xe vào một bãi đậu có tầm nhìn rất đẹp. Trong một không gian nhỏ chỉ đủ chứa khoảng mười chiếc, đã có hai chiếc của những người khách đến trước. Ngang bãi đậu xe có một con đường bộ, bên hông cửa ra vào có đặt một tấm bảng ghi “Mỏm Komagi, tiến lên phía trước ba trăm mét”.

Người đàn ông tắt động cơ.

–          Cậu cũng ra ngoài xem thử chứ.

Được rủ song anh từ chối “tôi không cần đâu”. Người đàn ông ra ngoài xe, chậm rãi đi vào trong con đường bộ. Kawase ngồi tại ghế phụ lái nhắn tin điện thoại nhưng được một lúc cũng thấy chán, bèn ra khỏi xe. Anh mua cà phê tại máy bán nước tự động, vừa uống vừa bâng quơ ngắm đường bờ biển có thể thấy được từ bãi giữ xe. Anh có thể thấy được một tí của mỏm núi tại bên kia tảng đá ló ra phía bên tay phải.

–          Đẹp quá nhỉ.

Một đôi nam nữ trên dưới hai mươi có vẻ là người yêu của nhau vừa trò chuyện vừa đi ngang qua bên hông Kawase. Anh đến gần con đường bách bộ, đọc ghi chép giải thích về mỏm núi nằm bên cạnh tấm biển. Thử ngó vào sâu trong con đường, mặc dù đường cho người đi bộ đã được làm đâu ra đấy, song cây cỏ mọc um tùm từ hai bên đường không thể nhìn thấy phía trước.

Chắc chỉ cần tiến lên trước một chút sẽ nhìn thấy ngay thôi, anh đi qua bụi cây đầu tiên. Tuy nhiên những bụi cây tương tự cứ kéo dài kéo dài mãi. Anh đoán mình sẽ không cam tâm nếu cứ thế mà quay về, bèn tiến lên phía trước. Đi bộ tầm mười phút cuối cùng ngọn hải đăng cũng hiện ra trước mắt.

Anh nhận ra có bóng người đang quay về con đường bách bộ. Chỉ mỗi một người. Biết đấy là người đàn ông, Kawase bèn quay gót chân trở về.

Về lại chiếc xe hơi và chờ ở đấy, nhưng mười phút, hai mươi phút trôi qua vẫn không thấy người đàn ông ló mặt ra từ con đường bách bộ. Bãi đỗ xe chỉ còn mỗi chiếc xe của hai người, xung quanh đã nhá nhem tối.

Cho dù thế nào chăng nữa cũng quá trễ. Không chờ được, Kawase bèn đi vào con đường bách bộ thêm lần nữa. Chỉ có duy nhất một con đường, nên chắc chắn sẽ không có chuyện đi nhầm. Lẽ ra phải gặp nhau ở đâu đó, thế mà không gặp được.

Lạ thật, lạ thật, vừa nghĩ thế vừa quay lại thì anh tìm được một ngã rẽ ở giữa đường. Nơi đấy hai bên đường được đóng cọc, hai chiếc cọc được nối lại với nhau bằng dây xích, và có treo một tấm biển đề dòng chữ “cấm vào” màu đỏ.

Mặc dù rất có khả năng song trước mắt anh cứ quay về bãi đậu xe. Quả nhiên ông ta vẫn chưa về. Lại một lần nữa, Kawase quay lại con đường bách bộ rồi dừng chân trước tấm biển “cấm vào”.

Anh phân vân rồi bước qua tấm biến. Tại sao lại cấm vào, không đâu có ghi lý do nên anh e sợ. Nếu lỡ như đường bị sụp, hay có gấu xuất hiện thì sao đây? Vừa nghĩ anh vừa kiểm tra bên dưới chân mình kỹ càng trên mức cần thiết, chậm rãi bước đi.

Con đường rẽ cỏ dại mọc rậm rạp, tuy nhiên đường đi lại có vẻ không có gì đáng ngại. Nửa đường có một quảng trường nhỏ, tại đấy có ngôi đình mà mái nhà đã bị mục nát và băng ghế, có vẻ trước đây nơi này cũng từng nằm trong chương trình của con đường bách bộ. Xung quanh đình mang một màu trắng chỉ có riêng ở khoảnh đấy, đến gần mới biết đấy là những bông hoa trắng nhỏ xíu và thấp.

Con đường được thu hẹp một chút từ khu vực qua khỏi ngôi đình. Mình nên quay lại đúng lúc, đi đến cái cọc ấy, không, nên đi đến chỗ cái cây ấy… trong khi vừa phân vân vừa tiến lên phía trước thì bỗng nhiên thế giới trước mắt chợt mở ra.

Một khoảng đất vuông mỗi bề chừng năm mét, có tầm nhìn tuyệt đẹp khi mở nên một bức tranh toàn cảnh của bầu trời và mặt biển. Xung quanh nó được bao bởi hàng rào, có vẻ bên dưới là vực.

Người đàn ông đã ở đấy. Đứng trước hàng rào, nhìn mặt biển đăm đăm. Mái tóc bạc của ông ta bị cơn gió mạnh vờn, tung bay dữ dội.

Rặng cây sau lưng Kawase cành lá đung đưa xào xạc. Bên dưới chân người đàn ông, những đóa hoa trắng cũng rung rinh. Những đóa hoa trắng anh đã nhìn thấy gần ngôi đình, tại đây mọc lan ra và nở rộ gần như phủ kín toàn bộ bề mặt mảnh đất bằng.

Kawase tiến một bước lên phía trước, cành cây khô dưới chân anh gây nên một tiếng rắc. Người đàn ông chỉ mải miết ngắm biển chợt quay mặt lại. Niềm kinh ngạc từ từ lan trên gương mặt ấy như gợn sóng.

–          Ông muốn đứng ở đây đến chừng nào thế?

Người đàn ông cười. Anh có cảm giác mình đã bị biến thành thằng ngốc. Kawase đá văng tung tóe đám hoa trắng nở dày đặc, và tiến đến gần người đàn ông.

–          Tôi không muốn đến kia vào nửa đêm đâu đấy.

Chừa một khoảng cách tầm hai mét, đứng đối diện nhau.

–          Tôi đã nghĩ giá như cậu đến đây thì hay quá.

Mặc dù nụ cười đã biến mất, song đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào gương mặt anh như thể tìm kiếm một cái gì đấy.

–          Vào năm mười lăm tuổi, tôi đã làm tình lần đâu tiên tại nơi này.

Anh nín thở trước lời thú nhận sỗ sàng.

–          Vì người kia đã bảo sẽ chết nếu tôi không làm thế.

–          …ông đang nói gì thế?

–          Chỉ là một câu chuyện ngày xưa thôi. Khi ấy cũng khoảng thời gian này. Ban đêm, gió thổi mạnh lắm. Mây trôi đi, lâu lâu lại nhìn thấy trăng… hoa… có nở hoa không nhỉ, không nhớ nữa.

Người đàn ông nhìn vào đóa hoa bé xíu dưới chân mình.

–          Mặc dù tôi đã luôn suy nghĩ. Thế mà cho dù có nghĩ bao nhiêu, hoàn cảnh tương tự có lặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi vẫn chỉ có một lựa chọn duy nhất như hồi mười lăm tuổi. …bao nhiêu lần đi nữa vẫn không thay đổi.

–          Tôi không có hứng thú với cái trải nghiệm ban đầu ấy của ông bởi vậy…

Người đàn ông rung vai, cuộn lưng lại cười khúc khích.

–          Quả nhiên, cậu được lắm.

Vừa thì thầm, người đàn ông vừa tựa người xuống hàng rào. Có tiếng gỗ ọp ẹp. Anh nuốt nước bọt. Có cảm giác người đàn ông sẽ cứ thế rơi xuống bên kia hàng rào.

–          Nơi đây, đã bị cấm vào đúng không. Cậu có biết tại sao không?

Trước khi Kawase đưa ra dự đoán của mình, người đàn ông đã trả lời.

–          Vì nơi đây quá hẻo lánh, không ai để mắt đến, vì vậy về sau số người đến đây để gieo mình xuống biển không ngừng tăng lên.

Cơn gió mạnh, phát ra tiếng phần phật bên tai Kawase.

–          …bộ phận kế hoạch sản phẩm, có vui không?

Người đàn ông hơi híp mắt lại.

–          Vâng, cũng tạm…

–          Là bộ phận mà cậu đã muốn vào đến mức phải ngủ với đàn ông cơ mà. Không vui thì làm sao mà xứng với công sức bỏ ra được.

Một lời xỏ xiên trắng trợn, Kawase không thốt nên được từ nào.

–          Nói thật lòng, tôi đã nghĩ cho dù có đến đấy cậu cũng chẳng làm được gì. Cậu chẳng qua chỉ là đứa trẻ con quá thừa tự tin mà thôi. Thế nhưng vẫn nói đi nói lại rằng muốn đến bộ phận kế hoạch, muốn đến bộ phận kế hoạch nên tôi đã thử dùng nó để ép cậu đồng ý.

Người đàn ông đã… nhìn thấu tất cả, rằng bản thân khi đấy nếu chuyển đi thì sẽ thế nào.

–          Mỗi khi nhìn thấy sản phẩm liên quan đến cậu tôi lại nghĩ cậu cũng làm việc suôn sẻ đấy nhỉ. Tôi cũng xúc động khi nghĩ con người ai cũng có lúc trưởng thành. Thì đấy, cậu là đứa trẻ làm người khác bị thương cũng không biết xin lỗi cơ mà.

Anh không nói được câu nào. Không biện minh được lời nào.

–          Cậu quên rồi à? Tại con đường hẻm, cậu đã đẩy tôi văng ra giữa đường còn gì. À à, đã đấm thì phải. Mà thôi, cái nào cũng được. Chính bởi vậy tôi đã bị xe tông và phải trải qua tình cảnh rất thê thảm.

Tiếng thắng chói tai ngày hôm ấy vọng lại trong não bộ anh.

–          Tôi nghĩ nếu đâm trúng nơi nguy hiểm thì tôi đã chết rồi. Hay là cậu nghĩ rằng tôi nên chết đi thì hơn?

Âm thanh của gió lẫn âm thanh của biển đều biến mất, Kawase bị kéo tuột về khoảng thời gian sáu năm trước. Bởi vì người đàn ông đã chẳng nói gì cả nên anh cứ đinh ninh rằng nó đã được phong kín bởi một sự chấp nhận lặng lẽ… tại sao bây giờ, trong thời điểm này ông ta lại còn khơi ra cơ chứ.

–          Những gì tôi đã làm rất không phải là chuyện có thể tự hào, nhưng chẳng lẽ nó tệ đến mức tôi đáng phải chết sao.

Cơ thể bị hất tung lên con ma nơ canh. Và bản thân đã trốn chạy. Tiếng tim đập rõ ràng đến mức ồn ào, những ngón tay run rẩy khi cầm ống nghe của trạm điện thoại công cộng.

–          Cậu đã làm quá đáng rồi.

Đúng như những gì ông ta nói.

–          À, biết đâu bây giờ vẫn chưa muộn. Tôi sẽ nói sự thật với mọi người. Rằng tôi đã bị cậu đấm nên mới xảy ra tai nạn đấy. Cả chuyện mượn việc đề cử chuyển đổi nhân sự làm điều kiện trao đổi để có quan hệ thân xác với cậu, tôi cũng sẽ thành thực khai ra.

–          Đừng, xin đừng làm thế.

Kawase buột miệng hét lên.

–          Tôi sẽ xin lỗi về chuyện ngày hôm đấy, tôi sẽ xin lỗi mà…

–          Tôi không cần lời xin lỗi của cậu.

–          Nếu vậy tại sao đến bây giờ ông lại nói ra những điều ấy chứ! Nếu ông tức giận thì khi đấy nói luôn đi có phải hơn không. Nói là lỗi của tôi ấy.

–          Tôi không hề tức giận, cũng không căm hận cậu.

–          Nếu vậy thì tại sao…

Một câu nói khó tin vang bên tai Kawase trong cơn tuyệt vọng.

–          Muốn làm cậu khó chịu

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên như nụ cười.

–          Là tôi, muốn làm cho cậu thấy khó chịu.

Trước khi kịp suy nghì gì, cơ thể của anh đã cử động trước. Anh túm lấy ngực áo người đàn ông, vặn nắm tay nhấc lên. Bàn tay phải nắm chặt, toan đấm nhưng đã kịp ngừng lại trong tích tắc. Cho dù có hàng rào, nhưng phía sau nó là vách núi. Nếu đấm rất có thể sẽ rơi xuống đấy. Lý trí của anh đã lên tiếng.

Tay của người đàn ông đã cử động. Hai bàn tay giữ chặt gò má của Kawase, đưa mặt mình đến gần. Chẳng lẽ… chỉ kịp nghĩ thế thì làn môi đã chạm đến. Môi anh bị đầu lưỡi kia liếm láp. Kinh tởm quá. Muốn hất ông ta đi. Song không thể làm thế được. Khoảnh khắc vừa định kéo cả hai cơ thể về phía mình thì ngực anh hứng một cú chấn động.

Là người đôi tay đàn ông đã đẩy vào ngực Kawase. Tuy nhiên cơ thể bị ngả ra không phải Kawase mà là người đàn ông. Sau lưng người đàn ông đang ngã về phía sau chỉ nhìn thấy mỗi bầu trời. Ông ta sẽ rơi xuống mất.

Anh lao người lên phía trước trong vô thức. Đầu óc trống rỗng chỉ mải nắm cánh tay người đàn ông và kéo hết sức về phía mình. Cơ thể người đàn ông không còn ngả về đằng sau mà nghiêng về phía trước. Trước phản lực của hành động kéo về phía mình, cơ thể Kawase nhào về phía vực. Đà ngã được cản lại nhờ tông vào hàng rào. Khúc gỗ anh đã tông phải gây nên một tiếng rắc, cơ thể lao qua phía bên kia hàng rào. Từ đấy nhìn thấy đáy vực. Cao quá. Những viên đá nhỏ rơi lọc cọc xuống. Trước quang cảnh đáng sợ quá mức tưởng tượng, toàn thân mồ hôi vã ra ồ ạt.

Vội vàng lùi về đằng sau. Chỉ cần sai một bước, cả anh cũng đã rơi xuống dưới. …cũng đã chết rồi.

Người đàn ông ngồi bệt trên thảm cỏ, ngơ ngác nhìn về phía này. Kawase quay lại, túm ngực áo người đàn ông bằng cánh tay run rẩy, không nói không rằng đấm vào mặt đối phương. Mắt kính văng ra, người đàn ông bật ngửa, ngã bộp xuống giữa đám hoa trắng.

Bỏ mặc người đàn ông, anh trở về con đường ban đầu. Nước mắt trào ra dù không biết vì sao. Bực bội trước việc không muốn khóc mà lại chảy nước mắt, anh lau mắt một cách thô bạo bằng ống tay áo.

Mặc dù đã quay về xe hơi nhưng chìa khóa thì người đàn ông đang giữ. Rốc cục, anh chỉ có thể ngồi trên ghế phụ lái, không làm được gì ngoài chờ đợi. Người đàn ông ấy thật quái gở. Đầu óc thật quái gở. Vẫn biết ông ta kỳ quái ngay từ đầu, nhưng quả nhiên vẫn quá quái gở.

Khiêu khích anh bằng lời nói, cố tình làm anh tức giận… khiến cho người khác giết mình, những chuyện đấy thật khó tin. Đấy không phải là chuyện mà thần kinh của một người bình thường có thể làm.

Mặt trời lặn, xung quanh trở nên tăm tối. Người đàn ông vẫn chưa trở về. Nói không chừng, ông ta đã tự nhảy xuống vách núi rồi cũng nên. Kawase co người trên ghế phụ lái. Lão ta có nhảy xuống, hay có chết đi chăng nữa cũng không liên quan đến mình. Anh không muốn can hệ gì đến người người đàn ông ấy nữa.

Có tiếng chuông điện thoại reo. Bắt máy thì nghe thấy giọng nói vô tư của Matsushita “Kawase sa~nn, anh còn sống không đấy”.

–          Tôi cứ lo không biết anh có gặp tai nạn ở đâu đó không đấy. Tụi này đã đến khách sạn được chừng một tiếng rồi, còn anh đang ở đoạn nào thế?

Anh đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh tối om.

–          Cũng… không rõ nữa. Đoạn cái ngọn hải đăng nào đấy.

–          Hải đăng? Anh ghé vào đâu đó à? Với cái kiểu lái xe của giám đốc, anh dũng cảm thật đấy.

Điện thoại di động run lẩy bẩy. Vì tay anh cứ run mãi không thôi.

–          Chết rồi… cũng nên.

–          Hả, gì thế? Tôi không nghe rõ lắm.

–          Lão ta, chết rồi cũng nên.

Người đàn ông lắm chuyện bỗng chìm vào im lặng.

–          Chết rồi là, có phải ý của anh là giám đốc chi nhánh không! Đã gặp tai nạn thật à?

–          Không phải thế.

Anh cào loạn xạ mái tóc.

–          Không phải như thế. Nhưng ông ta chết rồi cũng…

Tại đường bách bộ xuất hiện một chiếc bóng đậm. Đang bước về phía này.

–          Tôi không hiểu những gì Kawase san nói có ý gì. Hãy giải thích làm sao cho tôi hiểu được đã có chuyện gì xảy ra đi.

Giọng nói của Matsushita cứng đờ khác hẳn mọi khi. Vừa áp điện thoại vào tai, Kawase vừa dõi theo chiếc bóng. Người đàn ông mà anh cứ ngỡ là đã chết, ngồi gọn xuống ghế tài xế, tra chìa khóa vào thiết bị nổ máy với vẻ như thể không có chuyện gì xảy ra.

–          …xin lỗi nhé. Ban nãy chỉ là đùa thôi.

Chỉ nói thế rồi tắt điện thoại. Thậm chí cả trong bóng tối vẫn có thể thấy rõ má trái người đàn ông đã sưng lên. Má sưng húp thế mà, gương mặt nghiêng của ông ta lại trông có vẻ đang cười, khiến anh thấy hơi rờn rợn một chút.





Hơn bẩy giờ chiều, họ đã đến được bãi đáp của mình là thành phố Nejiro. Đã gửi mail nhắn là cứ ăn chiều trước đi nhưng hai người đến trước vẫn chờ họ một cách phép tắc.

Anh check in và mang hành lý vào phòng. Và rồi khi đi đến nơi hẹn nhau là sảnh chờ tại tầng một thì Matsushita và Hanawa đang sững sờ nhìn người đàn ông.

–          Gương mặt này, rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế!

Hanawa lên tiếng. Hai người kia kinh ngạc cũng đúng thôi. Bên má trái người đàn ông sưng phồng lên đến mức tấm chườm lạnh mua tại cửa hàng tiện lợi trông nhỏ đi hẳn.

–          Tôi đã bị đánh.

Người đàn ông đáp. Kawase bặm môi lại. Bất kể có bị tố là do lỗi của mình đi nữa, anh cũng nhất quyết không có ý định xin lỗi về chuyện ấy.

–          Rốt cục giám đốc đã bị ai làm ra nông nỗi này thế?

Hanawa gặng hỏi người đàn ông bằng thái độ bất bình.

–          Nửa đường đi đến đây tôi đã ghé vào ngọn hải đăng của Komagi, nhưng ở đấy lại có một chàng trai xấu tính. Mới va trúng vai thôi đã bắt bẻ phía này. Nhưng mà có lẽ chuyện chỉ dừng ở đây cũng là may rồi. Dù sao đối phương cũng là dạng người kiểu kia nữa. Nhìn thế thôi cũng chẳng đau lắm đâu. Răng cũng không bị gãy nữa.

Đôi môi người đàn ông cử động một cách trôi chảy. Bịa đặt bằng gương mặt bình thản. Anh biết mình đang được bao che, song cũng không có dũng cảm để thú nhận sự thật chính mình là người đánh.

Cả bốn người đi đến một quán nhậu gần khách sạn để dùng cơm chiều. Có lẽ vì gò má bị đau, đôi khi người đàn ông kéo xệch khóe miệng của mình, song ngoài ra thì mọi thứ vẫn bình thường. Hoàn toàn không cảm nhận được một tí ti nào của người đã cố ý khiến cho người khác giết mình trên vách núi.

Thời gian trôi qua, anh có cảm giác mình đã bị trêu chọc bằng cách tồi tệ nhất. Nhìn vào người đàn ông bật cười thành tiếng, anh dần dần nghĩ rằng đây không thể là gương mặt của con người đang mong được chết tận đáy lòng.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau họ ra khỏi tiệm. Người đàn ông và Hanawa bước đi trước. Đằng sau đấy một chút, Kawase đi cạnh Matsushita. Họ đã đặt hai phòng đôi tại khách sạn. Khi chia phòng, Taguchi đã tử tế xếp Kawase và Matsushita, người đàn ông và Hanawa chung một phòng. Tuy nhiên hai người đến trước đã không để ý đến điều đấy, Matsushita đã mở hành lý tại căn phòng lẽ ra được dành cho Hanawa và người đàn ông.

Tại quán ăn, anh đã thử nói về chuyện phòng bị nhầm, tuy nhiên chẳng ai để tâm đến điều đấy. Căn phòng chỉ ngủ mỗi một đêm, có sắp xếp như thế nào mà chẳng được…. có vẻ ngoài anh, ai cũng nghĩ thế.

Cả đám trở về khách sạn, nhận chìa khóa tại quầy tiếp tân. Nơi đây cũng là loại chìa khóa lớn có gắn miếng nhựa hình chữ nhật dài và có duy nhất một chiếc cho mỗi phòng. Kawase đưa nó cho người đàn ông.

–          Tôi sẽ gọi điện về công ty mẹ. Xin ông hãy về phòng trước. Tôi đoán sẽ tốn khá nhiều thời gian, nên mời ông cứ đi tắm trước.

Ba người kia đi vào trong thang máy. Kawase nắm chặt điện thoại di động, ra bên ngoài khách sạn. Đi đến tận khu vực sân đậu xe hơi.

Ngồi xuống bồn cây bên cạnh thanh chặn xe hơi, anh gọi điện thoại.

–          Ồ, Fumito đấy à.

Giọng nói của cậu. Anh áp thật chặt điện thoại di động vào tai trái.

–          Cháu có chuyện muốn cậu cho cháu biết.

–          Hử, gấp gáp thế có gì à?

–          Cháu có một cấp trên trước đây có từng làm chung đã được chuyển đến chi nhánh Hokkaido. Lần này cháu cũng phải làm việc chung với ông ta, nhưng ông ta kỳ quái lắm. Nói những lời lám cháu bực tức, cố ý… cố ý làm cho cháu giết mình.

Sau một phút im lặng, cậu mới lên tiếng “chú mày, bây giờ ra ngoài nhé”.

–          Gặp nhau rồi nói chuyện vẫn hơn đúng không?

Kawase cười méo xệch.

–          Có muốn cũng không được đâu. Bây giờ cháu đang ở Hokkaido mà.

–          Hokkaido! …à à, nói mới nhớ chú mày đã bảo là sẽ đi công tác nhỉ.

–          Nghĩ sao cũng thấy quái gở. Hay là ông ta ghét cháu, muốn khiến cháu trở thành tội phạm?

Kawase ôm đầu.

–          Fumito, hãy kể tuần tự từ đầu cho cậu. Chỉ nghe một phần câu chuyện thì cậu không tài nào giúp cháu được đâu. Bình tĩnh lại nào, hít thở sâu vào.

Hễ làm theo những lời cậu nói, thì bất kể tinh thần có mỏng manh như thứ chỉ được trát một lớp keo mỏng bên trên đi chăng nữa, anh cũng sẽ bình tĩnh đi đôi chút.

–          Tự sát hay chết, chẳng phải chỉ là diễn kịch thôi à?

Giọng nói của cậu rất bình thản.

–          Cái đấy thì cháu cũng không rõ lắm. Nhưng mà nếu như cháu không ngăn lại, thì ông ta đã rơi xuống từ vách núi rồi… cháu nghĩ thế.

–          Vậy thì tức là cháu đã cứu ông ấy nhỉ, giỏi thật đấy.

Được khen là giỏi, anh thấy có gì đấy không đúng nhưng lại không tìm ra được từ ngữ nào để phản bác lại.

–          Bây giờ, cháu đang ở chung với người ấy à.

–          Có thể nói vậy, những người khác cũng đi chung nữa.

–          Nhìn từ mắt của cháu thì người đấy đang trong một trạng thái như thế nào?

–          Bình thường thôi. Ăn cơm tối xong rồi trò chuyện rất vui vẻ với kẻ bên cạnh.

Cậu chìm vào im lặng trong chốc lát.

–          Này cậu ơi. Những người muốn chết ấy, chẳng phải thông thường họ sẽ trông nghiêm trọng hơn à? Trong lòng của họ sẽ chất chứa rất nhiều thứ, và vì không thể chịu nổi những thứ ấy nữa nên mới muốn chết à? Có ai mới muốn chết xong, chưa đầy vài tiếng sau đã nói chuyện với người khác, rồi ăn cơm rất vui vẻ không?

–          Người đấy có nói với cháu những điều đại loại như đau khổ vì chuyện gì, khổ sở vì chuyện gì không?

–          …cháu không biết. Thì bởi, cháu có liên quan gì đến ông ta cho đến khi tới đây đâu.

Kawase vò đầu bứt tai.

–          Có thể nói ra điều này cháu sẽ bị khinh thường, nhưng mà với cháu lão ta có sống có chết hay sao đi nữa cũng mặc. Lão ta là người… cháu đã ghét từ lâu. Nếu như muốn chết, thì cứ việc chết một mình là được. Thế mà, cứ như là cố ý thể hiện cho cháu xem, làm những chuyện đấy trước mặt cháu cho nên… cháu mới phát hoảng.

Xe cộ chạy ngang qua con đường trước khách sạn.

–          Này, cậu thấy ghét vì những gì cháu vừa nói à?

Sau một hồi im lặng, giọng nói của cậu vang lên.

–          Chỉ là cháu đang hỗn loạn đấy thôi. Muốn sống muốn chết hay có sao cũng mặc gì đấy, miệng muốn nói gì mà chẳng được. Thực tế, vì cháu không thể bỏ mặc người đấy nên mới gọi điện cho cậu. Cậu nghĩ đấy cũng chính là tình người chứ còn gì nữa. Nếu như người đấy chỉ làm những chuyện này trước mặt cháu thì chẳng phải ông ta muốn nói gì đó với cháu, muốn truyền một thông điệp nào đó cho cháu à. Nếu như trong tình trạng có thể nói chuyện bình thường được, thì cháu thử hỏi chuyện người ấy xem sao…

Anh cúp điện thoại. Vì muốn cầu cứu nên mới gọi điện thoại thế mà cậu lại không cho những lời cứu cánh mà anh cần, những chỉ dẫn cụ thể… đại loại như “bây giờ ngay lập tức đưa ông ta đến bệnh viện mau” chẳng hạn.

Anh mua cà phê tại máy bán nước tự động gần đấy, đặt mông xuống cạnh bậc đá rồi uống. Cậu có nói “trò chuyện với người khác cũng là một cái tình”, tuy nhiên anh không muốn có cái tình ấy với người đàn ông kia chút nào.

Không rõ anh đã làm thế trong bao lâu, gió đêm trở lạnh anh bèn đứng dậy. Mình cứ đi tắm rồi ngủ ngay lập tức. Cho dù người đàn ông có ở cùng một phòng cũng chẳng sao.

Anh ngước mặt lên, nhìn thấy những ô cửa sổ hình vuông được xếp cách đều nhau trên bức tường của khách sạn. Ánh đèn trong phòng lọt ra ngoài, phát ra những điểm sáng lác đác. Trong vô số những cánh cửa đóng chặt, chỉ có duy nhất một cánh cửa tại tầng gần tầng cao nhất đang mở. Tấm lưng mặc yukata, trèo hẳn ra bên ngoài.

Kawase chạy vào trong khách sạn. Không chờ nổi thang máy, anh sốt ruột dậm chân. Có tiếng “ting” vang lên, vừa đến tầng chín anh bèn lao ngay ra hành lang.

Căn phòng mặc dù được chốt bên trong chèn vào, giữ cánh cửa đóng nhưng không khóa. Kawase vừa mở cửa liền biết ngay gió đang thổi sượt vào bên trong phòng.

Cánh cửa sổ đối diện cửa ra vào của căn phòng được mở toang ra bên ngoài, người đàn ông ngồi trên khung cửa trong bộ yukata có vẻ là đồ ngủ. Bóng dáng phía sau lưng mà anh đã thấy từ bên ngoài khách sạn, quả nhiên chính là ông ta.

–          Ông, ông đang làm gì vậy?

Toan chạy đến thì người đàn ông chỉ vào Kawase bảo “đứng yên ở đấy”. Anh đứng chôn chân tại đấy như thể bị trói buộc bởi lời nói. Có cảm giác chỉ cần cử động thì người đàn ông sẽ rơi xuống nên anh không dám làm trái lời. Người đàn ông nhìn chăm chú Kawase như để kiểm tra hiệu lực lời nói của mình. Mắt kính cũng không đeo, miếng chườm lạnh cũng bị gỡ ra, gương mặt của người đàn ông sưng húp lên trông mà phát tội.

–          Vào trong phòng, đóng cửa lại.

Y như những gì đã nghe thấy, anh tiến một bước duy nhất lên phía trước, đóng cửa lại. Người đàn ông nhấc một chân đặt lên khung cửa, chống cằm. Ông ta nheo mắt lại, cười.

–          Đến gần đây nào.

Bị người đàn ông ngoắc tay gọi đến kèm với giọng nói ngọt ngào, gai ốc dựng lên sau lưng anh.

–          Không, không muốn.

Hiện tại anh đang ở trong tình thế như thế nào, cách ứng xử như thế nào là thích hợp? Trước khi kịp suy nghĩ trong đầu những điều ấy thì lời nói đã vuột ra khỏi miệng.

–          Ông, chắc ông không định làm tôi đẩy ông xuống đâu nhỉ.

Người đàn ông muốn chết. Khung cảnh trên vách núi sống lại.

–          Nếu như cậu mong muốn điều ấy thì tôi rơi xuống thử xem nhé?

–          Đừng có đùa.

Có vẻ người đàn ông thấy chỗ nào đó buồn cười bèn cười khúc khích, rồi lấy ngón tay cái di di cằm của mình.

–          Tôi muốn hôn cậu.

–          Không.

Anh cự tuyệt ngay lập tức.

–          Vậy thì, vĩnh biệt nhé.

Người đàn ông lấy tay giữ khung cửa, vẫn quay lưng về phía cửa sổ mà vươn nửa thân trên ra hẳn bên ngoài.

–          Ngừng, ngừng lại.

Anh lao về phía trước, tóm lấy tay người đàn ông. Kéo về phía mình, rồi đóng cửa sổ lại bằng đôi tay run rẩy.

–          Quả nhiên cậu thật thô lỗ.

Người đàn ông ngồi bệt xuống sàn, nhìn về phía anh. Rồi ông ta úp người xuống, chống hai tay hai chân lên, vừa bò như một con chó vừa tiến đến gần anh. Bộ dạng ấy trông quá đáng sợ, Kawase bèn thụt lùi về đằng sau. Cuối cùng anh bị dồn đến tận vách tường của cánh cửa. Người đàn ông nhìn lên anh vẫn trong tư thế bò. Và ông ta cầm lấy bàn tay phải của Kawase, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay ấy.

–          Hức.

Anh rụt cánh tay lại theo phản xạ trước cảm giác ươn ướt, người đàn ông chợt đứng phắt dậy như vừa được giải lời nguyền nào đấy. “Xin lỗi nhé” ông ta khẽ vỗ vỗ vai Kawase, ngáp một cái.

–          Tôi ngủ đây. Thật ngại nhưng mà, tôi có thể xin anh cho mở đèn suốt đêm chứ. …tôi rất sợ những chỗ tối.

Không rành đường vì vậy họ đã tính dư dả thời gian để xuất phát thì đến được sân bay trước giờ cất cánh hai tiếng. Chiếc xe hơi mượn của chi nhánh Hokkaido thì sẽ gửi tại bãi đậu xe của sân bay chung với thẻ gửi xe. Nghe nói trong ngày hôm ấy, nhân viên của công ty sẽ trở về sau chuyến đi công tác, nên sẽ cứ thế lái xe về.

Sau khi gửi hành lý xách tay, Kawase ngồi tại ghế ở phòng chờ, lật phành phạch tờ tạp chí mua ở quầy bán hàng. Matsushita nói “tôi gọi điện một chút” rồi ra khỏi phòng chờ. Có thể là vì nơi đây quá ồn nên hắn muốn nói chuyện với người yêu ở một nơi yên tĩnh hơn.

Thật tốt vì đợt marketing lần này đã thành công. Số lượng phiếu thăm dò thu được tại ba sự kiện cao vượt xa dự đoán. Điều đáng mừng là tại dòng trả lời của phiếu thăm dò, có rất nhiều người trả lời “ngon” dù sản phẩm chỉ mới trong giai đoạn thử nghiệm. Từ trước đến nay anh đã làm marketing vài lần, song so với số đấy lần này cũng được tính là phản ứng tốt.

Sáng hôm nay, anh đã đến chào chi nhánh Hokkaido trước khi đến sân bay. Anh cảm ơn thì Taguchi cứ xin lỗi mãi về việc vì chấn thương mà ông không thể đi hội chợ được. Còn người đàn ông lại không có trong công ty. Có một cuộc họp với đối tác diễn ra ở ngoài công ty, và ông ta phải đến đấy để dự.

Rốt cục, anh đã không gặp lại ông ta lần nào kể từ lần chia tay sau khi hội chợ lần hai kết thúc. Vì vào hội chợ lần thứ ba đã có thêm một nhân viên nam trẻ tuổi đến phụ giúp.

Người đàn ông ấy đã toan nhảy xuống từ vách núi hay cửa sổ khách sạn trước mặt Kawase. Tuy nhiên sau đấy lại không có bất kỳ hành động kỳ quặc nào, cũng không bắt anh phải hứng những lời cay nghiệt nữa. Đã rất cảnh giác nên anh cảm thấy chưng hửng trước việc không có chuyện gì xảy ra.

Kawase suy nghĩ xem chuyện ấy rốt cục là thế nào. Vì sao người đàn ông ấy lại muốn khiến anh đẩy mình ngã xuống? Anh đoán ông ta muốn trêu chọc mình, song nếu chỉ có thế thì chắc ông ta đã không gây ra những nguy hiểm mà bản thân sẽ thật sự bị rơi xuống. Biết không chừng người đàn ông ấy thật sự muốn chết cũng nên. Tuy nhiên lý do vì sao muốn chết thì anh không biết, mà cũng không có ý định hỏi.

Sáu năm trước, Kawase đẩy người đàn ông ra giữa đường khiến ông ta bị thương, anh đã muốn chết khi không biết ông ta có bình an không, hay khi sợ chuyện đấy bị những người xung quanh biết được rồi bản thân sẽ bị chỉ trích. Nhưng cứ cho là ông ta muốn chết thật đi nữa, ông ta cũng lại không hề tỏ ra trầm uất hay mất tinh thần vì tuyệt vọng.

Có một địa vị cao như giám đốc chi nhánh. Ông ta không thể có bất mãn gì đấy với công việc được. Chỉ là… nhà ông ta rất bừa bộn. Vẻ bừa bộn của căn nhà và những hành động của ông ta không biết có liên quan gì với nhau không?

Người đàn ông đã dùng chữ “ngụy trang”. Nếu như căn nhà bẩn thỉu ấy là bản chất thật của ông ta, thì điều ấy có ý nghĩa gì? Người đàn ông ấy, rốt cục là con người như thế nào?

Trong khi suy nghĩ hết điều này đến điều nọ, đầu óc anh trở nên hỗn loạn. Nếu như vẫn chưa biết có còn gặp nhau thêm lần nào nữa không, thì cho dù có phân tích người đàn ông ấy cũng vô nghĩa.

–          Anh sao thế, sao lại thừ người ra thế?

Dường như đã nói chuyện với bạn gái xong, Matsushita trở về chỗ ngồi bên cạnh anh.

–          Không có gì. Chắc là hơi mệt đấy thôi.

–          Vì mình phải di chuyển lâu quá mà.

Matsushita gật gù.

–          Nhưng mà người Hokkaido thân thiện quá nhỉ.

–          Chắc thế.

–          Mặc dù giám đốc chi nhánh thì hơi khác thường một chút. Ông ấy, chắc là không sống được lâu đâu nhỉ~

Anh bất ngờ quay mặt lại. Matsushita đang thọc tay vào túi đựng quà đặc sản để tìm kiếm thứ gì đấy.

–          …chú mày, sao lại nghĩ như thế?

–          Còn vì sao nữa? Với cái kiểu phóng xe bạt mạng ấy. Cho dù ngày mai có nghe tin giám đốc gặp tai nạn giao thông chết thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên đâu.

Nhắc mới nhớ đúng là ông ta lái xe kinh khủng thật. Kawase bèn gật gù “công nhận”.

–          Thật là, không biết có phải là ông ta muốn chết không nhỉ.

Biết không chừng người đàn ông ấy muốn chết thật cũng nên. Tuy nhiên nếu là nơi Kawase không biết thì bất kể ông ta có ra thế nào cũng không liên quan đến anh. Kawase đan những ngón tay lại với nhau rồi ấn lên trán.

–          Chú mày, có hôn lên tay bạn gái không?

–          Tay? Không phải môi mà là tay à?

–          Là tay.

Matsushita thốt lên tiếng ừm ra vẻ trầm ngâm.

–          Không thường xuyên, nhưng cũng không hẳn là không có.

–          Những lúc thế này, chú mày nghĩ gì?

–          Nghĩ gì à, chẳng phải mình thích người này quá như bình thường à?

–          Ngoài đấy ra thì còn có gì nhỉ.

–          Nếu là ở nước ngoài thì chắc là ý nghĩa tôn kính gì đấy thì phải? Nhưng sao tự dưng anh lại hỏi thế?

Kawase từ từ tuột người xuống ghế. Nhìn chằm chằm vào tay phải của mình. Không có lý nào người đàn ông ấy lại tôn kính mình. Biết không chừng chỉ đơn giản là chọc ghẹo, mà anh cũng không rõ ông ta đang nghĩ gì.

Có tiếng loa thông báo bắt đầu lên máy bay. Kawase cầm hành lý đứng dậy. Mình chỉ nghĩ này nghĩ nọ trong lúc này thôi, một khi trở về Tokyo, qua vài ngày rồi sẽ lần lượt quên đi thôi. Anh linh cảm như thế.