Chiếc Thuyền Trăng Vượt Màn Đêm

Chương 7



Mùi mồ hôi sượt qua mũi Kawase. Quay mặt lại thì y như rằng, Matsushita đang đi ngang qua lưng mình. Bên ngoài cửa sổ trời hãy còn sáng nhưng đã hơn sáu giờ ba mươi phút chiều. Là khoảng thời gian mà con người cũng đã bị sử dụng mòn mỏi ở một mức độ vừa phải.

Với nhiệt độ cài đặt máy lạnh mang tên ECO, “máy lạnh, chắc là bị hư rồi ấy nhỉ” chính là câu cửa miệng về mùa hè này của con người to con và trông thấy là biết ngay dễ đổ mồ hôi như Matsushita.

–          Matsushita, hơi có mùi mồ hôi đấy!

Cô nhân viên nữ lắm lời nhăn mày.

–          Ơ, vậy à?

Đương sự trưng ra một vẻ mặt kinh ngạc. Anh đã từng nhắc nhở rằng đang làm việc trong một môi có một nửa là nữ giới, phải chú ý một chút, tuy nhiên xem chừng đối phương không có vẻ gì là đang thực hiện biện pháp phòng ngừa.

–          Này.

Nghe thấy tiếng của trưởng phòng Arisawa, nhưng không rõ là đang gọi ai nên anh xem như không nghe. Thế thì bị chỉ đích danh “Này, Kawase”. Vừa bước đến bàn làm việc của Arisawa thì ngay lập tức bị hỏi “hôm nay chú mày có rảnh không?”.

Đón ngày tàn, cả đầu mũi của Arisawa cũng sáng rực.

–          Vâng, xem như thế…

–          Vậy thì đi uống đi. Là đêm thứ sáu hoa mộng mà.

Arisawa rất thích rượu. Và anh cũng thường xuyên được mời mọc. Arisawa cũng là kẻ từng có kinh nghiệm ly hôn, nên chắc là nhờ vậy mới càng tạo cho ông cảm giác thân cận với anh hơn. Là người có say cũng chỉ hào hứng hơn chứ không có những hành động kỳ quặc, nhưng dù gì vẫn phải nói ông uống quá dai. Một khi ngồi chung thì chắc chắn sẽ được hưởng một chu trình trọn gói đến tận bữa mì buổi sáng. Có thể thấy trước mắt ngày tiếp theo mình sẽ chẳng làm được gì cả. Ngày nghỉ quý giá. Anh đã định sẽ dùng ngày mai để dọn dẹp phòng ốc.

–          Để xem…

Trong khi đang trả lời một cách mập mờ để tìm lý do để từ chối thì “rồi, quyết định vậy nhé!” đối phương đã tự ý quyết định. Đi uống chung với sếp cũng là một phần công việc, nghĩ thế Kawase bèn khẽ thở dài “tôi hiểu rồi” rồi trở về bàn làm việc của mình.

Anh nhanh chóng bắt tay vào những việc còn lại. Arisawa là một người tùy hứng, không biết chừng nào sẽ lên tiếng “ta đi thôi”. Cũng không thể bắt ông chờ mình, nên những gì đang làm dang dở sẽ tự nhiên phải leo đến tận thứ hai tuần sau. Anh không thích.

Không nghĩ rằng chỉ kiểm tra thống kê phiếu thăm dò ý kiến thôi cũng cực nhọc đến thế này. Đã bắt Matsushita lập số liệu cơ bản rồi, nên lẽ ra công việc của anh sẽ nhẹ hơn rất nhiều thế nhưng lại có quá nhiều lỗi nhỏ. Đối phương đã bảo là kiểm tra lại ba lần rồi, nhưng những vẫn còn ngang nhiên sót những lỗi chính tả to tướng.

Lưu dữ liệu trong máy vi tính và bộ nhớ ngoài, công việc hôm nay xem như kết thúc. Anh tắt nguồn máy vi tính, dọn dẹp xung quanh bàn làm việc. Hai tuần trước, “thiên đường cua” mà anh đã lao tâm khổ trí kể từ khi lập kế hoạch đã được bày bán, còn kế hoạch tiếp theo vẫn mới chỉ vừa mó tay vào,  Kawase đã có chút thời gian dư dả giữa những kẽ hở của công việc.

Liếc mắt về phía Arisawa, nhưng có vẻ ông vẫn chưa có ý định về, anh bèn đến bên bàn làm việc của Matsushita. Cậu đàn em để ý thấy anh bèn nở một cười ngớ ngẩn. Có thể thấy trên gò má hắn có đôi chút sượng sùng. Hẳn là đối phương đã dò đoán được mình sắp bị thuyết giáo.

–          Đã có chuyện gì không hay à?. Truyện Nữ Phụ

Đã vậy còn tự động hỏi trước.

–          Chú mày, anh đã dặn đi dặn lại là phải chú ý đến lỗi chính tả rồi đúng không! Cái đấy cũng là tài liệu phải nộp lên cấp trên đấy. Chú mày muốn bị nói là cái lũ phòng ba không hiểu cả Hán tự cơ bản chắc.

Chẳng ai làm ra vẻ muốn đánh thế mà hắn lại tự lấy hai ta che đầu “tôi xin lỗi”.

–          Nếu không muốn bị nổi giận vì những cái lỗi bất cẩn thế này thì lo kiểm tra đi đàng hoàng đi! Nếu lần sau còn có chuyện tương tự thì…

Matsushita bỗng cất lên thật khẽ “á”. Hắn vươn cổ nhìn xuyên qua vai Kawase một cách chăm chú.

–          Chú mày, có đang nghe anh nói chuyện không đấy!

Không che giấu nổi vẻ bực bội thì Matsushita nhanh miệng nói “giám đốc chi nhánh đang ở đây”.

–          Giám đốc chi nhánh thì sao chứ?

–          Thì đấy, hồi ở Hokkaido đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều ấy…

Quay mặt lại, trông thấy người đàn ông đang đứng trước mặt trưởng phòng Arisawa, Kawase bỗng kinh ngạc đến mức nín thở. Bởi vì tại đấy đang có một người mà không có lý nào sẽ hiện diện ở đây.

Ông ta đang mặc một bộ suit màu xanh sẫm gần với màu đen, mái tóc màu tro lẫn nhiều sợi bạc được vuốt ngay ngắn. Cơ thể khá gầy gò nên dù trong một căn phòng kiệt xỉ máy lạnh vẫn không cảm thấy nóng.

–          Hay là chúng ta cũng nên đi chào hỏi một cái nhỉ.

Matsushita lên tiếng dò hỏi. Arisawa vỗ nhè nhẹ lên vai người đàn ông, người đàn ông cũng nở một nụ cười rạng rỡ khắp gương mặt. Vẻ mặt nhẹ nhàng chỉ được dành cho người thân quen. Trong chuyến trắc nghiệm thị trường món “thiên đường cua”, Arisawa đã bảo “sẽ nói chuyện trước với người phụ trách bên đấy”. Biết không chừng người phụ trách ấy chính là người đàn ông này cũng nên.

Arisawa nói thầm gì đấy vào tai người đàn ông rồi chợt quay về phía này.

–          Này, Kawase. Chú mày qua đây một lát.

Anh bị ngoắc tay gọi đến. Người đàn ông… có phải đang đến công ty mẹ để công tác không? Kawase chậm rãi đến bên hai người trong khi vẫn chưa nắm được tình hình.

–          Chú mày, lúc ở Hokkaido đã nhờ vả Shibaoka nhiều lắm đúng không?

Kawase trả lời một cách ngắn gọn “vâng”, đặt ánh mắt mình về phía ngực áo người đàn ông.

–          Lúc ấy đã phiền ông giúp đỡ nhiều. Nhờ phân tích những số liệu đã tập hợp được vào lúc ấy, sản phẩm đã được được hoàn thành với cảm giác rất tốt. Rất cảm ơn ông.

Anh xếp những từ ngữ không khiến người khác thấy khó chịu để nói tiếng cảm ơn rồi cúi đầu xuống.

–          Tôi cũng được ăn sản phẩm hoàn thành rồi, cảm giác khi nhai không quá cứng cũng tốt, vị hơi nhạt nhưng tuyệt hảo. Kiểu đấy không gây ngán cho nên chắc chắn sẽ được người tiêu dùng ở nhiều độ tuổi ủng hộ. Cho dù ban đầu ra mắt không được ưng ý, nhưng nếu nhìn về xa hơn chắc sẽ thành một sản phẩm được ưa dùng lâu dài đấy.

Trước lời khen tặng của người đàn ông, Arisawa bèn khẽ thốt lên “ồ ồ”.

–          Nhận được lời khen tặng của nhân viên kỳ cựu của bộ phận kế hoạch, thật vinh dự làm sao.

–          …ông cũng hay thổi phồng chẳng khác gì trước đây. Thời gian tôi ở bộ phận kế hoạch đã cách đây bao nhiêu năm rồi còn gì.

Vừa nhìn người đàn ông mỉm cười một cách hòa nhã, Arisawa vừa khẽ thở dài.

–          Người có khả năng làm việc như ông mà lại nghỉ việc ở công ty, đúng là uổng thật đấy.

Nghỉ việc? Đang khẽ cúi mặt xuống anh bèn ngẩng lên thật mạnh.

–          Ẩn cư ở cái tuổi này là sớm quá còn gì.

Arisawa khẽ thụi vào vai người đàn ông.

–          Chẳng phải công ty mình luôn khuyến khích nhân viên nghỉ việc sớm đấy sao. Những lính già nên ra đi mà.

–          Này này, còn chưa đến năm mươi mà, sao mà lính già được. Đã vậy công ty mong những cán bộ quản lý không dùng được nghỉ đi, còn những cán bộ quản lý dùng được thì mong ở lại mà.

–          …giám đốc, ông sẽ thôi việc ở công ty sao?

Kawase hỏi dù trong lòng đã biết chắc, người đàn ông đáp “ừ”.

–          Tôi cũng đã nhờ cậu giúp đỡ nhiều.

Thế rồi “đứa lính lác thế này, là ông đã giúp đỡ nhiều thì có” Arisawa bèn nói xen vào.

–          Ông thật là, nghĩa khí quá đấy. Để chào hỏi người quen thôi mà cất công đi từ Hokkaido xa xôi đến tận trụ sở công ty mẹ cơ mà.

–          Vì nơi đây có nhiều người đã từng giúp đỡ tôi mà. Đã vậy cũng tiện làm thủ tục nữa. Làm gì cũng chỉ một lần là xong.

–          Vậy thì hôm nay ông về bên kia à?

Arisawa xoa xoa vào chiếc cằm mà bộ râu đã mọc lên nổi bật. Người đàn ông lắc đầu.

–          Không. Chuyến bay ngày mai cơ.

–          Còn kế hoạch đêm nay thì sao?

–          Chắc là không có gì đặc biệt rồi.

–          Vậy thì đi uống đi.

Người đàn nheo mắt lại, cười.

–          Tôi không còn uống được như trước đây nữa đâu. Không biết có làm bạn nhậu của ông được không đây.

–          Có ai bảo là phải say bí tỉ đâu.

Cả hai người đều đã thống nhất. Trong lòng mừng húm vì được giải thoát khỏi vai trò bạn nhậu của Arisawa, anh lên tiếng.

–          Vậy thì, phần tôi thì hẹn ngày hôm khác nên…

Kawase định rút lui thì Arisawa bèn nghẹo cổ “hử”.

–          Chú mày nói cái gì. Cả chú mày cũng đi chung mà. Ta có nghe rồi, không phải chỉ mỗi lần công tác thôi đâu, nghe nói từ cái hồi ở bộ phận kế hoạch chú mày cũng được Shibaoka giúp đỡ suốt còn gì.

–          Ơ, thì đúng…

–          Nhé, Shibaoka. Anh chàng này đi chung cũng được chứ?

–          Tôi thì không vấn đề gì. Chỉ cần cậu ta không thấy phiền.

–          Tất nhiên là được rồi. Thôi, mình đi thôi. Kawase, chú mày đi lấy cặp đi.

Vai bị đẩy, anh trở về bàn làm việc của mình. Cầm lấy cặp trong khi cảm thấy rất chán nản. Đầu óc không thể theo kịp những biến hóa của tình hình.

… cũng không phải chỉ có hai người. Hơn nữa, nếu có ba người biết đâu nửa chừng bản thân có thể rút lui trước cũng nên. Người đàn ông sẽ nghỉ việc. E rằng, sẽ không phải gặp lại thêm lần nào nữa đâu. kawase tự nhủ với lòng mình rằng chỉ cần chịu đựng hai, ba tiếng đồng hồ ít ỏi thôi.

Nơi con người thẳng tính như Arisawa đưa họ đến chính là một quán nhậu chuyên những món gà nướng gần nhà ga. Một cửa tiệm càng về sâu càng hẹp, ở quầy bar phía trước có chừng tám chỗ ngồi, nơi trong cùng là chỗ ngồi đệm trên sàn. Đi nhóm ba người cho nên được hướng dẫn đến chỗ ngồi đệm trong cùng. Là một bàn bốn người nên Arisawa và người đàn ông ngồi đối diện nhau, Kawase thì ngồi bên cạnh Arisawa.

Những tấm giấy ghi thực đơn dán trên tường đã ố vàng, trần nhà thì đã ám khói ngả sang màu nâu nhạt. Dù không phải là một căn tiệm sạch đẹp, song nhờ vị ngon hay sao mà chỗ ngồi đã đầy ắp. Cũng có nhiều khách nhòm vào tiệm, bị bảo là hết chỗ rồi phải ra về với vẻ tiếc rẻ.

Menu món nào cũng hợp lý, dễ chịu với túi tiền. Song nếu dùng nó để làm nơi tổ chức tiệc chia tay cho giám đốc chi nhánh thì có vẻ … nghèo nàn hụt hẫng, tuy nhiên dường như cả Arisawa lẫn người đàn ông đều không có vẻ gì là bất mãn với ngôi tiệm này.

Ban đầu mọi người cùng cạn ly bằng bia. Kawase ra dáng cấp dưới, phụ trách tổng hợp các món cần gọi và gọi món, xem cốc của hai người cạn đến đâu để thêm bia đúng lúc. Cả hai người cũng có khi chuyển đề tài đến Kawase, song phần lớn vẫn trò chuyện sôi nổi về những chuyện của ngày xưa. Trước người đàn ông mình không ưa, đứng ở vị trí không cần phải nói nhiều vẫn khá thoải mái.

Từ câu chuyện của hai người, Kawase mới biết món mì ly “vua ăn hết” mười lăm năm trước đã tạo nên cú hit của công ty mình chính là kế hoạch của người đàn ông này. Mặc dù việc nghiên cứu phát triển sản phẩm được thực hiện bởi một nhóm, song người đại diện sẽ mang tên của người đứng đầu, nên nếu không phải là người đã cùng có mặt lúc đấy sẽ chẳng biết được người lập kế hoạch thực sự là ai.

Người đàn ông uống bia một cách lịch sự, không hề thất thố. Cũng thường xuyên cười trước những lời nói đùa nhàm chán của Arisawa. Khi còn ở bộ phận kinh doanh, ông ta cũng đã đi uống với anh rất nhiều lần… cũng y hệt khi ấy, ông ta ngồi đấy bằng một dáng vẻ đạo mạo vững vàng.  Bộ suit không một nếp nhăn, cà vạt và áo sơ mi cũng tiệp màu nhau.

Nhìn vào người đàn ông ấy, có cảm giác người ở trong căn nhà bẩn thịu tại Hokkaido kia mới thật kỳ lạ. Trong đầu Kawase hiện lên từ “ngụy trang”. Người đàn ông không có lấy một sơ hở hiện tại, có phải chính là ngụy trang mà ông ta đã nói không?

Căn tiệm đang xôn xao bỗng dưng trở nên im bặt. Tự hỏi không biết có chuyện gì, thì mọi người đang dán mắt vào chiếc tivi được đặt ở nơi gần trần nhà. Có vẻ đã bắt được kẻ tình nghi trong vụ án giết người bạo hành hàng loạt phụ nữ đã gây xôn xao dư luận dạo gần đây.  Tóm lại là cách giết người rất dã man, và thủ đoạn ấy đã liên tục được đưa tin trên tivi suốt mấy ngày liền.

–          Vẫn còn trẻ, còn có ăn học nữa, thế mà lại nghĩ gì ấy nhỉ. Mấy gã kiểu ấy, chắc là con ốc nào đấy trong não bị bung ra rồi hay sao ấy.

Vừa xem tin tức Arisawa vừa lẩm bẩm. Hung thủ mới chỉ hai mươi ba tuổi, là nhân viên của một công ty lớn.

–          Những kẻ được trời phú về mặt xã hội nhưng vẫn không cách nào được thỏa mãn, quả nhiên là vì cái cảm giác như là “bóng tối trong trái tim” phải không nhỉ.

Kawase cũng nói bừa một câu gọi là tham gia câu chuyện.

–          Bên trong trái tim, làm gì có thứ gọi là bóng tối.

Người đàn ông lên tiếng.

–          Trong trái tim, làm gì có thứ gọi là bóng tối. Trong ta chỉ có thể là bản thân ta. Bóng tối trong trái tim chỉ là cái tên thuận tiện mà kẻ khác không hiểu được điều ấy đặt cho những thứ mà mình không thể hiểu thôi.

–          Ờ, đúng vậy thật. Biết không chừng là vậy.

Arisawa gật gù. Kawase im lặng vì xấu hổ trước những lời nói nông cạn như sao chép từ tin tức tivi của mình.

Arisawa uống sạch bia trong cốc của mình. Đang tính hỏi ông muốn uống gì tiếp theo, thì đối phương chợt chồm người lên trên bàn trong khi tay vẫn đang cầm cốc.

–          Thôi, cũng đến lúc ông phải khai thật rồi chứ. …ông ấy, vì cớ gì mà lại nghỉ việc công ty thế?

Người đàn ông cười tỉnh bơ.

–          Ban nãy tôi cũng nói rồi mà. Tôi nghĩ đã đến lúc mình nên nghỉ ngơi rồi.

–          Ông còn quá trẻ để rút khỏi công ty. Đã vậy theo những gì tôi biết về ông, dù mang một gương mặt giản dị còn rất tinh tế, nhưng ông là kẻ mà một khi làm gì thì lạnh lùng vô tình lắm.

Lông mày người đàn ông giần giật với vẻ lý thú.

–          Nói quá đáng thật đấy. Lúc thì đưa lên, lúc thì đẩy xuống, cách điều tiết của ông lúc nào cũng khiến tôi đáng ngại cả.

Mà thôi… người đàn ông đưa cốc lên miệng.

–          Tôi cũng sắp năm mươi rồi. Nếu mà là ngày xưa thì đã là ông lão lớn tuổi lắm rồi.

–          Ông nói chuyện về thời đại nào thế? Đã vậy chúng ta mới chỉ bốn mươi tám thôi. Còn hai năm nữa mới được năm mươi.

–          Một năm hay hai năm cũng có gì khác đâu nào.

Người đàn ông cười, có vẻ vì thấy vẻ câu nệ thời gian hai năm của đối phương thật buồn cười.

–          Sự thật là ông đang muốn làm chuyện gì khác đúng không. Chắc là muốn lập công ty riêng hay gì đó rồi, mau thú tội đi.

Arisawa thể hiện rõ tư thế quyết tâm không chịu thua cho đến khi nghe được lý do. Người đàn ông nói “khó rồi đây” rồi nhẹ nhàng vò mái tóc màu tro của mình bằng gương mặt chẳng lấy làm khó xử đến thế.

–          Vì tôi muốn làm một chuyến đi đến nước ngoài.

“Chuyến đi” Arisawa hỏi như nhại lại.

–          Tôi muốn thử đến một nơi mình không biết. Phía Bắc chẳng hạn.

–          Hokkaido mà ông đang ở cũng đủ ở phía Bắc rồi còn gì.

Người đàn ông đưa mắt nhìn xa xăm trong một thoáng.

–          Phía Bắc hơn nữa cơ. …muốn thử đi đến nơi mà dù có về đêm mặt trời cũng không lặn.

–          Đi một mình à?

Người đàn ông nhún vai.

–          Cái đấy thì, đi một mình.

Cốc của người đàn ông cũng trống không. Kawase bèn tranh thủ khi cuộc đối thoại bị gián đoạn, gọi thêm đồ uống cho hai người.

Arisawa thở dài “haizz”, đưa hai tay về đằng sau, vươn vai.

–          Đến tuổi này rồi còn muốn đi nước ngoài à?

–          Tôi đã muốn đi từ trước rồi.

Rượu mới được đưa đến. Arisawa đã uống nhiều lắm rồi nhưng vẫn một hơi nốc cạn một nửa, cứ như người lữ hành trong sa mạc tìm được ốc đảo vậy.

–          Mà nói về chuyện này, ông được hâm mộ thế mà lại không có tin đồn nào nhỉ.

–          Tôi không có được hâm mộ như ông nói đâu. Hơn nữa công việc lại thú vị hơn, không có tâm trí đâu để lo đến chuyện đấy.

–          Thế nhưng ông cũng từng quen với một hoặc hai cô rồi chứ.

–          Không có đâu.

–          Nói phét, tôi đã nhìn thấy rồi.

Arisawa chống cẳng tay lên mặt bàn, lấy ngón tay trỏ ấn vào thái dương.

–          Hồi lúc nào ấy nhỉ… khá là lâu rồi, ở Kyoto, ông đã đi chung với một phụ nữ đúng không? Khi ấy tôi đang trong chuyến công tác, nhưng đến giờ này vẫn còn nhớ người phụ nữ ấy đã mặc đồ trắng.

Từ miệng người đàn ông phát ra một tiếng cười tựa như tiếng thở dài.

–          Người đấy là mẹ tôi đấy.

Arisawa tròn xoe mắt kinh ngạc.

–          Mẹ ông?

–          Hai mẹ con tôi đã từng đi du lịch Kyoto chung với nhau. Chắc là khi ấy rồi.

–          Nhưng mà tuổi của hai người so với mẹ con mà nói…

–          Bà đã sinh tôi ra từ khi còn rất trẻ mà. Gương mặt cũng trẻ hơn tuổi nữa, nên nếu mà đi chung thì thường bị tưởng lầm là chị em lắm.

–          Gì chứ, chán thế.

Arisawa tặc lưỡi, lấy thuốc lá ra rồi mồi lửa.

–          …nói mới nhớ ông đã luôn thương mẹ nhỉ. Tôi còn tưởng mình chưa từng gặp bà lần nào, hóa ra là lúc ấy đã nhìn thấy à.

–          Khi mẹ mất, tôi đã được ông giúp đỡ rất nhiều.

Người đàn ông thì thầm một cách thâm trầm.

–          Thôi bận tâm làm gì. Là con người mà, có đủ chuyện cả.

Cuộc đối thoại gián đoạn, người đàn ông chợt đứng dậy.

–          Nhà vệ sinh ở trong cùng à?

–          Ừ, phía trong con đường ấy.

Khi không thấy bóng dáng người đàn ông nữa, Kawase bèn nhịn không nổi nói thầm với Arisawa.

–          Giám đốc chi nhánh, chẳng phải là hồi còn trẻ đã phải chia lìa với người yêu vì cái chết của người kia à?

Hả? Arisawa cất lên một tiếng như trời gầm.

–          Nó là cái gì? Mới nghe lần đầu đấy.

–          Bên kinh doanh ai cũng nói thế cả đấy. Bảo là không thể quên nổi người yêu đã mất nên mới độc thân.

–          Ta và ông ấy vào cùng thời, bộ phận ban đầu cũng như nhau mà có nghe nói bao giờ đâu. Chắc là ai đấy thấy hài hước mới bịa chuyện cho vui thôi. …à, mà nói không chừng chính ông ta đã tự tạo nên cái vẻ như thế cũng nên. Dù sao cũng là một gã có trí thông minh gian manh mà.

Cái quá khứ của người đàn ông mà khi ấy toàn bộ bộ phận kinh doanh đã tin sái cổ chính là bịa đặt. Nhưng hơn cả, điều khiến anh chú ý chính là cách nói chuyện quá nặng lời của Arisawa. Anh linh cảm người này biết được bản tính thật của người đàn ông ấy.

–          …giám đốc chi nhánh, có trí thông minh gian manh à.

Chú mày khờ thật đấy ~, anh bị Arisawa vỗ vỗ lưng.

–          Đấy chính là người đàn ông được cho rằng có thể giữ vị trí ứng viên cho ghế tổng phó giám đốc đấy. Nếu đầu óc không hoạt động nhanh nhạy, không thể lo liệu những việc bề chìm thì sao mà được. Hoàn hảo trong mọi việc.  Khi còn bên kinh doanh chẳng phải ông ta cũng thế rồi còn gì.

–          Đúng …là vậy, nhưng.

–          Có một khả năng đến phát ghét là thế, vậy mà bất ngờ là thần kinh lại mỏng manh lắm. Sau khi mẹ ông ta mất…

Đang nói nửa chừng, Arisawa chợt ngậm miệng lại.

–          Giám đốc chi nhánh đã suy sụp sức khỏe, phải nghỉ một thời gian phải không?

–          Gì, chú mày cũng biết hả?

–          Phải biết chứ, tôi và giám đốc chi nhánh làm việc chung với nhau đúng ngay lúc đấy cơ mà.

Arisawa nói “vậy à?” đoạn phả ra một lùm khói lớn.

–          Khi đó ta đang công tác, không thể đến dự tang lễ của mẹ ông ấy. Bởi vậy công tác về bèn đến nhà của ông ấy thì…

Arisawa ngậm miệng lại. Người đàn ông đã quay về chỗ ngồi.

–          Hay tôi cũng đi nhỉ.

Arisawa dụi thuốc lá xuống gạt tàn, đứng lên như thay phiên nhau. Chỉ còn lại hai người. Thế thì ngay lập tức, một vẻ ngượng ngạo không thể diễn tả bằng lời phảng phất trên chiếc bàn. Kawase gắp món gà chiên giòn từ chiếc đĩa lớn vào đĩa của mình. Nghĩ rằng chỉ cần ăn có thể khỏa lấp được bầu không khí này. Khẽ đưa mắt về chiếc đĩa của người đàn ông đối diện. Có vẻ ông có ăn, nhưng vẫn ít như trước.

Arisawa mãi vẫn chưa trở về. Chỉ ăn thôi thì cơn im lặng trên bàn vẫn tiếp diễn đến thiếu tự nhiên. Món cải ngâm thập cẩm vừa gọi thêm được mang đến, trong khi anh dọn dĩa trống giúp tiếp thức ăn thì mắt anh và người đàn ông gặp nhau.

–          … nói là phía Bắc, nhưng đã quyết định cụ thể là sẽ đi vùng nào chưa vậy?

Anh khéo léo, chuyển bừa sang một đề tài khác. Người đàn ông cười nhạt.

–          Tôi không đi đâu.

–          Ơ, nhưng mà…

–          Tôi sẽ không đi đâu cả.

–          Ban nãy, ông đã nói với trưởng phòng Arisawa rồi phải không? rằng sẽ đi ra nước ngoài ấy?

–          Nói dối đấy.

Nói như không phải chuyện gì đáng nói, người đàn ông hớp một ngụm bia. Dù có nối dối hay không nói dối thì nét mặt ông ta vẫn không bị lung lay chút nào. Ngay khi biết rằng ông ta đã quen nói dối, một nỗi khó chịu không biết diễn tả thế nào vẫn dâng lên cuống họng anh.

–          Ông là bạn của trưởng phòng Arisawa mà.

–          Đúng vậy. Ông ta là một người đàn ông tốt tính, thông minh nhưng vụng về.

–          Nếu vậy thì tại sao lại nói dối thế.

Người đàn ông thở dài.

–          Bởi vì ông ta cứ hỏi đi hỏi lại vì sao nghỉ việc, phiền nhiễu quá.

–          Ông đâu cần phải nói dối làm gì, chẳng phải cứ nói thật là được à?

–          Tôi đoán ông ta chẳng quan tâm đến việc tôi làm hay nghỉ là mấy đâu. Chỉ cần nhu cầu muốn biết của bản thân được thỏa mãn là đủ. Cho nên tôi mới cho ông ta một lý do có thể chấp nhận được.

–          Đấy đâu phải là thành thực.

–          Không phải cứ nói sự thật là thành thực đâu.

–          Đấy chỉ là cái lý lẽ để ông chống chế thôi.

Nhưng mà, người đàn ông nhìn thẳng vào Kawase nói.

–          Nếu bảo rằng đang chuẩn bị chết nên phải thu xếp những thứ quanh mình, thì cũng chỉ làm hỏng tâm trạng đối phương thôi đúng không?

Rõ ràng xung quanh đang rất xôn xao, thế mà âm thanh lại biến mất, anh rơi vào một ảo giác rằng đang ở trong một thế giới chỉ có riêng mình và người đàn ông. … dường như anh đã lỡ tay mở nắp của một chiếc hộp mà lẽ ra mình không được mở.

–          Ông nói dối chứ gì.

Trước những từ ngữ như được vắt ra, người đàn ông bật cười thành tiếng.

–          Cậu thật thú vị. Khi tôi nói dối thì lại bắt tôi phải nói thật, đên khi tôi nói thật lại bảo tôi nói dối.

Trong não bộ của anh thoáng hiện lên hình ảnh người đàn ông toan nhảy xuống từ vách núi hay cánh cửa sổ. Chắc là người đàn ông này nói thật? Song biết không chừng ông ta chỉ đang trêu chọc mình bằng cái miệng quen nói dối thôi cũng nên. …ông ta đã từng làm thế rồi, nên anh cũng không đoán được.

–          …nếu như đây là sự thật thì ông tệ thật đấy. Tôi thấy buồn nôn trước kiểu nói chuyện xem nhẹ tính mạng mình.

Người đàn ông đặt lòng bàn tay lên ngực mình.

–          Đây chính là thứ của riêng tôi. Muốn làm gì với nó là quyền của tôi.

–          Tôi không hiểu cảm giác của ông.

Tôi bảo này, người đàn ông chỉ vào Kawase, nói.

–          Mặc dù cậu bảo là tôi không thành thật, nhưng lẽ ra cậu không cần biết những chuyện này cũng được cơ mà.

Trong khi Kawase đang im lặng không biết phải nói gì thì Arisawa quay về. Arisawa quẳng tấm thân nặng nề vào chỗ ngồi rồi uống một ngụm bia nguội ngắt. Ông hỏi “trong khi tôi không có mặt ở đây, hai người đã nói gì thế?”. Anh không cách nào trả lời được.

–          … chúng tôi đang trò chuyện đủ thứ về chuyến đi công tác ở Hokkaido.

Người đàn ông nói dối trôi chảy.

–          À, vậy à. Nhắc đến Hokkaido thì chỗ ấy toàn đồ ăn ngon sướng thật nhỉ.

–          Cái đấy thì đúng thật. Lâu lâu đến chỗ này, ăn cầu gai hay cá hokke là thấy khác hẳn mà.

–          Giờ sành ăn rồi mà nhỉ. Đúng là xa xỉ.

Vừa nhìn vào cái miệng phát ra những lời nói dối xen lẫn thật lòng của người đàn ông, anh vừa cố gắng nhìn thấu xem những lời thú nhận “đi chết” ban nãy là thật lòng hay nói dối. Tuy nhiên Kawase không tài nào lại hiểu được cái sự thật bên trong người đàn ông ấy.

Khi bước ra khỏi quán gà nướng, Arisawa mời người đàn ông “ta đi tăng hai chứ” song đã bị từ chối một cách nhẹ nhàng. “Sáng mai tôi phải bay sớm” người đàn ông nói thế thì Arisawa cũng không ép buộc.

–          Vậy thì chúng ta đi thêm một quán nữa vậy.

Anh bị Arisawa ôm vai dắt đi. Thoáng đưa mắt về phía sau thì trông thấy bóng dáng sau lưng của người đàn ông đã đi rất xa. Sau khi người đàn ông trở về quê nhà và chết, nếu như không có tính chất sự kiện thì hẳn sẽ không được đưa tin nhiều trên phương tiện truyền thông đâu nhỉ. Vì ông ta đã nghỉ việc tại công ty nên chắc cả anh cũng sẽ không được biết nốt.

Anh không liên quan gì đến chuyện này. Cho dù có biết ông ta rất có thể sẽ chết đi chăng nữa cũng không liên quan đến anh. Hơn nữa biết đâu ông ta nói dối cũng nên, và anh cũng không có lý do gì để phải chịu trách nhiệm cho nhất cử nhất động của ông ta.

Arisawa bắt chuyện với anh, song những từ ngữ đấy chỉ bay lượn trên không trung mà không đi vào não bộ. Anh không có lỗi gì cả. Có thử tự an ủi đi nữa, nỗi khó chịu đang lan khắp lồng ngực cũng chỉ tăng lên chứ không giảm.

Kawase đứng lại, cúi đầu xuống trước Arisawa.

–          Tôi xin lỗi.

–          Hử, sao thế?

–          Tôi chợt nhớ ra có một việc gấp. Xin phép được về trước.

“Hả ả” Arisawa thốt lên.

–          Đã đến tận đây rồi, sao mà về được.

–          Tôi thật lòng xin lỗi.

Anh để lại câu nói rồi quay về hướng ngược lại. Đã không thấy bóng dáng sau lưng của người đàn ông từ lâu. Tuy nhiên biết được hướng đi của ông ta nên anh cứ chạy theo hướng đấy. Tìm người đàn ông ấy, tìm được, rồi sau đó mình muốn làm thế nào? Nói câu “đừng chết” rồi anh có thỏa mãn hay không? Phải chăng anh chỉ muốn một cái danh vô tội rằng “mình đã ngăn cản rồi mà” khi người đàn ông kia chết thật, bằng cách tạo nên một sự thật là mình đã “ngăn cản”.

Cắm đầu cắm cổ chạy vẫn không tìm thấy bóng dáng người đàn ông kia. Trên đường có hằng hà đường băng ngang cho người đi bộ, nên cũng có khả năng ông ta đã qua đường rồi đi theo phía bên phải.

Bước chân chạy đã trở thành những bước bộ chậm rãi, rồi anh dừng lại. Trong khi đang thở hổn hển, anh tin mình không thể tìm ra người đàn ông. Cho dù có không tìm thấy đi chăng nữa, việc mình đã làm nên hành động này chắc chắn cũng không vô nghĩa.

Sau khi đứng chôn chân tại đấy một lúc, anh bèn hướng đến nhà ga tàu điện ngầm. Nơi này chắc còn không cách công ty đến hai ga, nhưng anh hầu như chưa từng đặt chân đến phía này bao giờ. Một con đường nhiều xe cộ, có vô số xe tải cỡ lớn nối đuôi nhau chạy qua.

Phía trước biển chỉ dẫn nhà ga có một chiếc cầu vượt. Vừa tặc lưỡi phiền hà vừa bước lên cầu thang. Vì vừa mới chạy nên càng mệt muốn đứt hơi. Trên đường lên cầu không có ai đi ngang qua anh, chắc người cũng ít.

Cuối cùng mới lên hết bậc cầu thang, lúc ấy anh để ý thấy có một người đang đứng tựa người trên lan can cầu vượt. Chân khựng lại. Dưới ánh đèn đường cầu vượt lờ mờ tối, cặp được đặt dưới chân, người đàn ông hơi cúi người nhìn xuống bên dưới… xuống con đường có lượng giao thông đông đúc.

Anh đã quay lại để tìm người đàn ông này. Đã quay trở lại để nói “đừng chết”. Lẽ ra đã tìm được thứ để đạt được mục đích của mình, thế mà anh lại không vui. Không vui một chút nào cả.

Người đàn ông đặt hai tay lên lan can. Vươn cơ thể ra bên ngoài rồi ngắm nghía bên dưới. Tiếng động cơ xe cộ đi lại bên dưới vọng lên không ngừng.

Đừng đứng ở nơi như thế, mau đi chỗ khác đi. Mau đi xuống cầu vượt đi. …như thể lời nguyện cầu của Kawase đã đến được đối phương, người đàn ông cử động. Cảm giác yên tâm cũng chỉ trong tích tắc, sau khi bước vài bước sang bên phải, ông ta chợt chồm người thật xa ra khỏi tay vịn.

Ông ta sẽ rơi xuống mất! Vừa nhận ra điều đó, chân anh liền cử động. Kawase chạy đến chỗ người đàn ông, túm áo khoác của cái nửa cơ thể đã nghiêng về phía trước thật lớn rồi kéo tuột về phía trước mặt mình. Tay người đàn ông rời khỏi lan can, cứ thế ngã phịch mông xuống đất.

Người đàn ông chớp chớp mắt kinh ngạc, nhìn xung quanh. Và khi chạm phải ánh mắt của Kawase, ông ta cười.

–          Hình như tôi say quá. Nhìn xuống bên dưới thì bị chóng mặt.

Còn chưa hỏi ông đang làm gì, thì đối phương đã trả lời.

–          Suýt nữa thì chết. Cảm ơn cậu.

Nếu như anh chưa từng nghe câu “đi chết” của ông ta, nếu như chưa từng biết ông ta nói dối, biết đâu anh đã tin vào những lời nói ấy rồi cũng nên.

Người đàn ông đứng dậy, cảm ơn Kawase bằng một cái gật nhẹ rồi băng qua cầu vượt. Bóng dáng ông ta biến mất hút tại bên kia cầu thang. Anh đã ngăn cản người đàn ông suýt chết. Chắc bấy nhiêu đấy là đủ rồi. Bất kể chút nữa ông ta có tìm chỗ chết thứ hai thứ ba đi nữa, anh cũng không cần thiết phải can dự đến tận đấy.

Không thể chịu nổi, anh lại đuổi theo. Người đàn ông sau khi xuống hết cầu thang cầu vượt thì đi về phía tay phải.

–          Ông, đang đi đâu đấy?

Người đàn ông dừng lại, từ tốn quay người lại.

–          Tôi đi về.

–          Đi về là về đâu?

–          Về khách sạn.

… anh đoán tạm biệt tại đây là được rồi. Vì bản thân đối phương đã nói thế rồi, cho dù có là lời nói dối đi nữa, thì mình bị lời nói dối ấy lừa cũng được chứ sao.

–          Chắc sau đấy ông không có ý định chết đâu nhỉ.

Cùng với tiếng cười thật khẽ, cuống họng người đàn ông rung lên.

–          Không chết đâu.

–          Nhưng mà, ban nãy chẳng phải ông đã định nhảy xuống từ chỗ kia à?

–          Tôi đã bảo là mình chỉ bị say rồi chóng mặt thôi mà.

Trong một thoáng, anh đã tưởng giọng nói ấy đã thành thật. Tuy nhiên vẫn có linh cảm không đúng. Anh không rõ.

–          … ông chắc là mình không nói dối chứ.

–          Không sao đâu. Tôi không chết đâu.

Chính đấy, là những điều anh muốn nghe từ ông ta.

–          Cậu không cần phải lo gì cả. Xin lỗi vì đã khiến cậu phải vướng vào cuộc đời của tôi nhé. Vậy thôi chào nhé.

Người đàn ông lại bước đi thêm một lần nữa. Nghĩ là mình kết thúc ở đây được rồi, nhưng vẫn không cách nào yên tâm. Dưới đáy lồng ngực bồn chồn. Anh không thể rời mắt khỏi tấm lưng kia. Nếu muốn nghỉ việc thì cứ việc nghỉ. Nếu muốn chết thì cứ việc chết. …nếu đã muốn thế, thì anh mong ông ta cứ thế biến mất khỏi thế gian này mà đừng nói lời nào với mình, đừng để mình nhìn thấy gì.

Chiếc hộp không được phép mở. Nhưng mà anh đã mở nó. Những gì đã lỡ mắt thấy, không thể xem như không nhìn thấy. Mình đúng là thằng đại ngốc… vừa thì thầm, anh vừa đuổi theo người đàn ông đang bước đi. Đi cạnh ông ta.

–          Khách sạn của ông ở chỗ nào thế?

–          Ai biết.

–          Đừng có đùa, cho tôi biết đi.

Anh tóm cánh tay, cuối cùng người đàn ông cũng dừng lại.

–          Là khách sạn bình dân trước nhà ga.

–          Tên khách sạn là gì?

–          Cậu biết rồi thì sao?

–          Sao cũng được, nói cho tôi biết đi.

Người đàn ông nói tên khách sạn. Vẫn cầm tay ông ta, Kawase tra cứu khách sạn bằng điện thoại di động. Gọi điện thoại. Anh hỏi người tiếp tân khách sạn bắt điện thoại, rằng trong số những khách trọ hôm nay có người đặt phòng nào tên Shibaoka không thì được trả lời rằng “chúng tôi không nhận được đặt phòng nào dưới tên ấy cả”. Quả nhiên… suy nghĩ ấy phủ một màn đen lên ngực anh.

–          Bên khách sạn bảo là không có đặt phòng nào của ông cả.

Anh đã mong đối phương sẽ tỏ ra hoảng hốt, tuy nhiên người đàn ông chỉ nói “À à, tôi nhầm” bằng một gương mặt điềm nhiên.

–          Lần này là bên khách sạn Kriss mới đúng.

Anh cũng đã thử gọi điện đến bên ấy nhưng tiếp tân vẫn trả lời y hệt. Không có đặt phòng.

–          Ông, đang biến tôi thành thằng ngốc đấy à!

Anh vung cánh tay mình đang nắm chặt một cách lỗ mãng, người đàn ông bèn nhăn mày “đau đấy”.

–          Con người hễ lớn tuổi là hay quên lắm. Đúng rồi, tôi đã phân vân không biết nên chọn khách sạn Kriss hay chọn khách sạn Iketani, cuối cùng đã chọn khách sạn kia rồi.

Anh kiềm chế rúng động muốn cho ông ta một đấm để tra cứu. Đúng là có khách sạn Iketani, nhưng địa chỉ lại tận tỉnh Gifu.

–          Khách sạn đấy, đâu có ở Tokyo.

–          Có chứ. Chỉ là một khách sạn nhỏ cá nhân kinh doanh thôi. …cậu vừa lòng rồi chứ nhỉ.

Tay bị hất ra. Anh ương bướng, vẫn theo bên cạnh người đàn ông đang bước đi. Anh biết nếu cứ thế chia tay, anh sẽ băn khoăn, vẫn rầu rĩ khi về đến nhà.

Người đàn ông không thèm để ý đến Kawase đang đuổi theo mình. Tại nơi cách cầu vượt chừng năm phút đi bộ, người đàn ông lên tuyến Yamanote. Vừa theo đuôi tấm lưng đang mua vé, anh vừa nghĩ chắc đến đây là được rồi. Cho dù có làm thế cũng không biết chừng nào xong. Tuy nhiên cũng không rõ phải làm thế nào mới khiến bản thân ổn thỏa được.

Người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế trống, Kawase đứng tại nơi cách đấy mấy bước chân. Tàu điện rung lắc. Người đàn ông hơi nghiêng đầu, nhìn qua phía bên kia cửa sổ. Và thỉnh thoảng lại xem đồng hồ như để kiểm tra thời gian.

Người đàn ông xuống tàu điện tại đoạn vừa đúng nửa vòng tuyến Yamanote tính từ nơi lên tàu. Đi qua cổng soát vé rồi dừng chân lại. Sau khi đứng một hồi lâu, người đàn ông bèn bước theo hướng bên tay phải. Tại đấy ông ta lại dừng lại thêm lần nữa rồi ngước mặt nhìn lên trên.

Trước cử chỉ như tìm kiếm gì đấy, Kawase mới nhận ra. Ban đầu người đàn ông đã bảo sẽ ngủ lại ở đây một đêm. Nếu đã vậy thì đa phần ai cũng phải đặt khách sạn trước. Nhưng mà… người đang muốn chết, liệu họ có đặt một chỗ ngủ mà mình không có ý định trọ lại không? Rõ ràng ông ấy đã không nói tên khách sạn. Là bởi ông ấy không thể nói.

Kawase sải chân thật rộng đến gần, nắm vạt áo vest của người đàn ông.

–          Gì thế?

Mặc kệ câu hỏi của người đàn ông, anh dắt ông ta đến cạnh thanh chắn đường. Giơ tay phải lên, ngay lập tức có một chiếc taxi đỗ lại. Đẩy người ông vào trong taxi, rồi mình thì ngồi vào bên cạnh. Nói địa chỉ chung cư của mình với tài xế. Chiếc xe bèn từ từ lăn bánh.

Kawase rầu rĩ suy nghĩ. Đưa người đàn ông đến căn hộ của mình, nơi bản thân có thể để mắt đến rồi làm gì? Anh không muốn để ông ta chết, song cũng không cho rằng mình có thể thuyết phục ông ta từ bỏ. Chỉ cần đối phương là anh, người đàn ông sẽ thậm chí không chịu thừa nhận việc “muốn tự sát”. Nếu thế thì nhờ ai đó nói chuyện với ông ta sẽ tốt hơn. Arisawa chẳng hạn. Nếu là người bạn thân vào cùng thời như Arisawa, biết đâu người đàn ông sẽ thành thực nói ra những gì trong lòng.

…người đàn ông không hỏi tại sao lại cho mình vào xe taxi. Ông ta chỉ đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ xe và thỉnh thoảng xem thời gian, y hệt như khi trên tàu điện.

Cho đến khi tới trước căn hộ, người đàn ông cũng không hỏi một tiếng đây là nơi nào. Đã vậy khi anh bảo hãy đi theo tôi, ông ta cũng ngoan ngoãn đi theo. Gọi vào trong nhà, thì ông ta chỉ đứng chôn chân ngắm nghía khắp xung quanh một cách hiếu kỳ.

–          Xin cứ ngồi đâu tùy thích. Tôi phải đi gọi điện thoại đã.

Kawase cầm chắc điện thoại, đi ra ngoài. Anh có cảm giác nếu nói chuyện ở lối đi sẽ bị người đàn ông nghe thấy, bèn đi xuống cầu thang, đứng bên hông bãi đỗ xe, nơi có thể nhìn thấy cửa ra vào của phòng mình để gọi điện thoại. Nhìn vào đồng hồ thì đã sắp đến mười một giờ.

Người anh đã đinh ninh rằng vẫn còn đang uống ở đâu đó, Arisawa, lại không nghe điện thoại. Khẩn cấp, có chuyện cần nói, anh gửi tin nhắn và chờ một lát thế nhưng vẫn không có phản hồi. Anh thấy tuyệt vọng, không liên lạc được thì sẽ không làm được gì cả.

Vẫn còn đứng ở bên ngoài một lát, song điện thoại vẫn cứ lặng yên. Anh bước lên cầu thang, tính về phòng một lần thì cửa phòng chợt mở ra. Người đàn ông bước ra từ căn phòng.

–          Ông đi đâu vậy?

–          Sắp hết chuyến tàu cuối rồi ấy mà.

Người đàn ông vừa nói vừa bước đến gần anh.

–          Tôi đang hỏi rằng ông tính đi đâu vậy!

–          Đến khách sạn ấy mà.

–          Thực chất ông không hề đặt phòng khách sạn đúng không?

Cứ tưởng bằng cách này sẽ ngăn được người đàn ông, vậy mà ông ta lại thở dài.

–          Chỉ cần tìm thì từ bây giờ chắc vẫn có thể tìm được nơi trọ lại mà.  Nếu không có thì tôi sẽ ngủ ở góc công viên.

Đây là người đàn ông có thể sinh sống trong căn nhà ngập rác. Có vẻ ngủ trong góc công viên không phải chỉ là một giả dụ.

–          Đâu cần phải đi tìm trong lúc này, chẳng phải ông có thể… ngủ lại ở đây sao?

–          Ngủ bên cạnh cậu cả một đêm à? Xin miễn cho.

Đầu của anh bỗng chốc bốc hỏa. Người nói câu ấy lẽ ra là anh mới đúng. Ai mà muốn cho người như ông ngủ lại. Cảm giác cố sống cố chết để ngăn suy nghĩ muốn chết kia chợt nguội lại trong phút chốc, anh bắt đầu không rõ mình đang cố gắng thế để làm gì. Nếu muốn chết thì cứ việc tự chết.

Ngay lúc đấy, gần đó có một chiếc xe cấp cứu chạy ngang qua. Trong một thoáng anh bị cuốn theo tiếng còi hú dồn dập. Sau khi tiếng động inh ỏi ấy đi mất, cơ tức giận sôi sùng sục liền giảm xuống ít nhiều.

Anh nhớ ra, người đàn ông thông minh ấy rất biết cách trêu người khác tức giận. Biết không chừng những từ ngữ ban nãy cũng là sách lược chọc tức để anh không làm vướng chân bản thân cũng nên. …chỉ là lời nói thôi. Bản thân anh lúc nào cũng bị những lời nói dối và lời nói thật lòng của người đàn ông này quay mòng mòng. Nếu đã vậy thì chỉ cần không nghe là được.

Anh không nói không rằng, cầm lấy tay ông ta, dắt vào phòng. Ra lệnh với người đàn ông cứ đứng như trời trồng trước tiền sảnh “xin hãy mau cởi giày ra đi”. Có vẻ đối phương không muốn động đậy gì cả, vì vậy anh vào phòng trước, khênh người ông ta lên từ đối diện.

–          Ư, ư a.

Anh khênh người đàn ông như một bao đồ, bước trên hành lang rồi quẳng ông ta ngồi xuống sopha. Sau đó tháo giày cho ông ta, ném nó về phía tiền sảnh. Chiếc giày va vào cánh cửa sắt gây nên tiếng kong kong ngớ ngẩn.

Kawase đi vào căn phòng ngủ ở bên cạnh, mở tủ quần áo lấy chăn lông cho khách ra. Ném lên đùi người đàn ông đang ngồi trên ghế sopha.

–          Xin ông hãy ngồi ở đấy. Chắc hẳn nó sẽ tốt hơn ngoài công viên.

Lại trở về phòng ngủ thêm lần nữa, thay áo thun và quần đùi thay cho đồ ngủ. Vớ lấy chiếc chăn lông của mình đang được cuộn tròn trên giường và cầm gối đi đến hành lang, ngồi bệt xuống trước bồn rửa.

Từ trong phòng muốn ra ngoài, nhất định phải đi qua hành lang. Nếu ngồi ở đây, chắc sẽ có thể giám sát để người đàn ông không đi mất được.

Chiếc điện thoại di động đặt cạnh tay vẫn chưa reo. Kawase cuộn người trong chăn lông rồi đặt người nằm xuống.

Người đàn ông ngồi trên ghế sopha như thể một con búp bê. Không nói gì cả, cũng không làm gì cả. Vào thời điểm còn chừng ba mươi phút nữa sẽ đến mười hai giờ, người đàn ông chậm rãi đứng dậy. Mặc kệ tấm chăn lông trên đùi bị rơi xuống sàn, ông ta đến gần Kawase.

Ông ta bước qua người Kawase đang nằm, hòng đi ra ngoài. Ông nghĩ tôi sẽ cho ông làm thế chắc, anh bèn túm chân người đàn ông. Và đương nhiên người đàn ông bị ngã. Thế mà vẫn chống hai tay hai chân lên, toan bò ra ngoài cửa. Anh kéo lại thì đối phương vùng vẫy quờ quạng tay chân tán loạn. Bị đối phương đá trúng trong khi đang giằng co, chiếc điện thoại di động đặt cạnh tay Kawase văng đến tận chỗ ghế sopha.

Người đàn ông đã đối phó cho qua một cách hời hợt, đến lúc này đã chống cự thật sự. Kawase cưỡi lên lưng người đàn ông đang nằm sấp, túm cả hai tay đặt chụm lại ở sau lưng, trói bằng chiếc khăn lau tay trong nhà bếp.

–          Á.

Dường như đã biết được mình đã bị làm gì, người đàn ông thốt lên một tiếng thật mảnh.

–          Cởi trói cho tôi.

–          Không. Nếu tháo ra ông sẽ ra ngoài rồi chết chứ gì.

–          Tôi sẽ không chết. Tôi hứa với cậu.

–          Lời hứa của ông không đáng tin.

–          Cậu làm gì cũng phải có chừng mực chứ.

Người đàn ông nói nhỏ.

–          Cậu đưa tôi vào taxi nên tôi đã đến đây. Chẳng phải thế là cậu đã vừa lòng rồi à? Phải đến lúc cho tôi được tự do rồi chứ.

–          Tự do của ông là, chết đấy à?

–          Tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với cậu. Nếu không mau lên thì hôm nay sẽ kết thúc.

Giọng người đàn ông ré lên chưa từng có từ trước đến nay.

–          Tôi xin cậu đấy, cởi trói cho tôi.

Anh mặc kệ lời nói của đối phương, thế rồi người đàn ông thè lưỡi ra. Anh cứ tưởng ông ta đang trêu mình song không đúng. Vội vã bóp mũi người đàn ông. Khi ông ta há miệng vì không thở được thì anh đút đầu chiếc chăn lông mình đã cuốn trên người vào đấy. Đối phương toan phun ra, anh lại bóp mũi ép miệng phải mở ra rồi càng nhồi vào nhiều hơn. Nhờ vậy đã chặn được miệng của người đàn ông.

Mồ hôi lạnh chảy trên lưng anh. …suýt nữa là ông ta đã cắn đứt lìa lưỡi của mình. Mức độ cương quyết “muốn chết” của người đàn ông đến bây giờ mới từ từ khiến anh cảm thấy đe dọa. Đây không còn là tình trạng đôi tay bản thân có thể gánh vác. Phải gọi xe cấp cứu thôi.

Nhưng mà điện thoại di động đang nằm tận dưới bộ sopha. Không thể để cánh tay phải đang chặn miệng người đàn ông rời ra, cũng không dám đứng dậy khỏi tấm lưng mình đang ép chặt. Nhưng mà nếu bản thân không cử động thì sẽ không làm được gì cả. Anh cởi áo thun bằng tay trái, trong khi tay phải vẫn đang giữ mặt đối phương. Chiếc áo thun thay cho tay phải, chụp lấy miệng người đàn ông và được buộc lại sau đầu.

Khi hai tay được tự do, Kawase bèn tháo dây thắt lưng của đối phương, trói hai chân lại. Nhờ vậy người đàn ông đã nằm trong tình trạng không trở người được, cho dù có làm gì cũng không thể chết được. Anh đứng dậy từ chiếc lưng mình đã cưỡi lên. Cơ thể đang nằm sấp xuống không động đậy gì cả, dường như ông ta đã nhận ra có làm gì cũng vô ích.

Anh đi đến gần bộ sopha, nhặt điện thoại di động lên. Mở nắp điện thoại. Đã qua mười hai giờ đêm.

–          Cái hôm nay mà ban nãy ông nói, đã kết thúc rồi.

Người đàn ông không ngẩng đầu lên. Tính gọi điện cho xe cấp cứu, nhưng bỗng dưng thấy lo lắng khi người đàn ông không có lấy một cử động nhỏ. Vẫn đang cầm điện thoại trên tay, anh đến gần người đàn ông.

–          Này.

Không có phản ứng gì.

–          Tôi bảo này.

Lật ngửa cơ thể lên, thì mắt kiếng rơi bộp xuống. Đầu người đàn ông lúc lắc như con búp bê không có ai đỡ. Mắt không mở. Cứ như đã chết vậy.

–          Này, tôi bảo này!

Anh lay vai, vỗ vỗ vào má. Thế mà người đàn ông vẫn không tỉnh dậy. Anh vội vàng tháo chiếc áo thun đang chặn miệng ông ta ra. Ngay cả khi chiếc chăn lông ướt sũng nước miếng được gỡ ra, người đàn ông vẫn không ngậm miệng lại. Từ góc miệng, dòng nước miếng trắng chảy trào ra ngoài.

–          Không, không phải chứ.

Chẳng lẽ ông ta chết rồi? …chỉ có thế mà chết rồi? Trước cơ thể bất động, Kawase tay nắm chặt điện thoại di động, ngỡ ngàng nhìn xuống người đàn ông.

Kawase bị bắt chờ đợi thật lâu tại chiếc ghế dài trên dãy hành lang của bệnh việc đa khoa. Trong xe cấp cứu, nhân viên cấp cứu đã cho hay cả hô hấp lẫn mạch đập đều bình thường song nỗi bất an vẫn không biến mất. Nếu vẫn thở, tim vẫn đập bình thường thì tại sao người đàn ông lại không mở mắt? Sao lại không tỉnh dậy?

Khi chặn miệng, anh đã để ý sao cho mũi không bị bít. Nhưng mà biết đâu chiếc áo bị lệch, bịt chặt mũi khiến người đàn ông bị ngạt thở trong khi đang vùng vẫy cũng không chừng. Nếu do vậy mà não bị thương tổn gì đấy thì anh biết làm thế nào?

Ý thức của người đàn ông có trở lại không? Nếu không trở lại, thì quả nhiên lỗi sẽ ở phần anh chứ? Nếu ông ta không vùng vẫy dữ dội như thế, không đòi cắn lưỡi thì anh cũng đâu làm những chuyện như bịt miệng làm gì. Anh không cố ý.

Lẽ ra khi ở tiệm rượu anh không hỏi vớ vấn nào là ông sẽ đến đất nước nào ở miền Bắc thì có phải tốt rồi không. Nếu sau khi ra khỏi tiệm, anh không đuổi theo ông ta có phải tốt rồi không. Sau khi đi xuống cầu vượt, người đàn ông đã bảo là sẽ “không chết”, nếu khi đấy anh giả vờ tin rồi bỏ mặc luôn có phải tốt rồi không. Không gặng hỏi khách sạn ở đâu thì có phải tốt rồi không. Không đưa ông ta về căn hộ của mình có phải tốt rồi không. Khi ông ta muốn ra khỏi nhà, cứ để mặc ông ta muốn làm gì thì làm có phải tốt rồi không. Sống hay chết đều là chuyện riêng của người đàn ông ấy, không liên quan gì đến mình. Chẳng liên quan gì đến mình cả vậy mà…

Cửa phòng khám mở ra kèm theo tiếng lạch cạch. Một y tá trẻ tuổi xuất hiện.

–          Ở đây có vị nào đi chung với Shibaoka Yasuhiro san không ạ?

Kawase bật dậy như một chiếc lò xo. Anh được đưa đến phòng khám bệnh. Vị bác sĩ đang ngồi trên ghế trông mặt có vẻ trên dưới ba mươi, cỡ tuổi mình.

–          Anh là con trai của Shibaoka san à?

Bác sĩ hỏi anh.

–          Không, tôi là cấp dưới trên công ty.

–          Nếu vậy, anh có thể liên lạc với gia đình ông ấy không?

–          Tôi nghe nói ba mẹ ông ấy đã mất. Còn có anh em hay không, thì phải hỏi ông ta mới biết.

–          Những người thân khác thì sao?

–          Chuyện đấy cũng phải hỏi đúng ông ta …

Anh không chịu nổi, phải hỏi bác sĩ.

–          Xin hỏi, tình hình của ông ấy như thế nào ạ? Chẳng hay, vì lỗi của tôi mà có gây tổn hại gì đến não hay là…

Bạn đầu anh đã bị y tá hỏi đầu đuôi câu chuyện rằng tại sao lại thành ra thế này, vì vậy anh đã nói người đàn ông tính cắn lưỡi nên để ngăn lại anh đã bịt miệng, trói hai tay ông ta.

Bác sĩ thoáng đưa mắt xuống hồ sơ bệnh án.

–          Theo kết quả kiểm tra, X quang, MRI lẫn điện não đều không xác nhận được bất cứ bất thường nào. Hô hấp, mạch tim, huyết áp cũng nằm trong trị số thông thường. Kết quả xét nghiệm máu đơn giản cũng không có bất thường. Nói theo kết luận thì Shibaoka san, được chẩn đoán là bị ngất.

–          …bị ngất à?

Bác sĩ gật đầu.

–          Chúng tôi không thể nói điều gì chắc chắn chừng nào chưa kiểm tra thêm lần nữa khi bệnh nhân tỉnh lại, tuy nhiên hiện tại khả năng ấy là cao nhất.

–          Vậy tức là không sao à?

–          Nếu như khi bệnh nhân tỉnh dậy mà không thấy gì bất ổn.

Cùng với sự an tâm, tai anh bỗng chốc nóng bừng lên. Bởi vì chỉ có mỗi ngất xỉu thôi mà bản thân mình đã làm náo loạn cả lên. Đã vậy khi gọi điện đến số 119, trước câu hỏi của tổng đài viên “có thở không?” “có mạch không?” tay Kawase đã run đến nỗi không kiểm tra được chút nào.

Sau khi nghe bác sĩ nói xong, anh đã được đưa đến phòng xử lý nơi người đàn ông đang ngủ. Tại một không gian hẹp được ngăn cách bởi rèm cửa, người đàn ông đang nằm ngửa trên một chiếc giường nhỏ. Thật kỳ diệu, chỉ cần nghe bảo là bị ngất, lại cảm thấy gương mặt đang ngủ kia cũng trông có vẻ thoải mái.

Trước mắt thật tốt vì không có chuyện gì xảy ra. Anh ngồi trên chiếc ghế xếp mà y tá đã chuẩn bị cho mình, lơ đãng nhìn vào gương mặt của người đàn ông. Anh suy nghĩ, tự hỏi không rõ …bản thân mình, đang yên tâm vì không gây thương tích gì cho ông ta? Hay là an tâm vì mình không cần phải gặp cảnh hối hận vì đã gây thương tích cho ông ta?

Có lẽ vì cơ thể được thả lỏng sau khi nghe nói không có chuyện gì hay sao mà Kawase đã vừa ngồi bên giường bệnh vừa ngủ gục trên ghế.

–          …ông có thấy buồn nôn hay chóng mặt không?

Anh tỉnh giấc bởi tiếng nói chuyện khe khẽ. Có vẻ trời sáng rồi, vì xung quanh chân rất sáng. Ngẩng đầu lên thì người đàn ông đã dựng nửa thân trên dậy trên chiếc giường trong phòng xử lý. Phía đối diện có một y tá đang đứng.

–          Không có. …xin hỏi, đây là đâu vậy?

Người đàn ông hỏi.

–          Là bệnh viện. Ông không nhớ chuyện đêm qua mình đã được chuyển đến đây bằng xe cấp cứu à.

Người đàn ông cào cào mái tóc màu tro bằng bàn tay phải.

–          Tôi không nhớ, không nhớ gì cả.

Chiếc ghế anh đang ngồi chợt phát ra tiếng kot ket nhỏ, y tá quay lại phía này. Hai ánh mắt chạm nhau cô bèn xin lỗi.

–          Xin lỗi. Tôi đã nói thật khẽ nhưng…

Trước khi Kawase đáp, người đàn ông đã lên tiếng.

–          Không sao đâu, như thế tôi cũng đủ nghe rõ rồi.

Kawase và y tá nhìn vào mặt nhau.

–          Còn nữa có thể mở đèn cho tôi được không? Nơi đây tối quá không nhìn thấy gì cả. Từ trước đến nay tôi vốn đã rất sợ những nơi tối tăm.

Mặc dù có hơi lờ mờ tối, nhưng cũng không tối đến mức không nhìn thấy gì. Y tá nói “a, vâng” bằng một vẻ mặt kinh ngạc rồi bật công tắc đèn điện. Căn phòng chợt sáng bừng lên.

–          Xin lỗi, cô đã mở đèn điện giúp tôi rồi à?

Dưới ánh đèn huỳnh quang sáng chói lòa, người đàn ông hỏi y tá như thế.