Chiếc Vòng Tay Ngọc Bích Được Em Dâu Mua Cho

Chương 4



7.

Ngày hôm sau, tôi tự mình đến khách sạn.

Đêm qua, tôi đã kể toàn bộ sự việc cho Thành Đằng nghe, đồng thời nói cho anh ấy biết rằng rất có thể hôm nay bố mẹ tôi sẽ không đến.

Thành Đằng chỉ nói một câu: “Có anh ở đây, ngày mai em cứ tới như thường lệ là được.”

Quả nhiên, trên bàn ăn, bố mẹ Thành Đằng cũng không hỏi tôi về bố mẹ tôi.

Nhưng giữa bữa ăn, bố mẹ tôi lại tự mình đến đây.

Thành Đằng không chút do dự, nhiệt tình chào hỏi bọn họ ngồi vào ăn cùng.

Thế nhưng bố mẹ tôi không cho Thành Đằng sắc mặt tốt, suốt bữa ăn đều xụ mặt ăn cơm cho xong.

Bố mẹ Thành Đằng liếc nhau, vẻ mặt so với khi nãy rõ ràng đã nghiêm túc hơn.

Cơm nước no nê.

Mẹ tôi nhìn quanh bàn ăn, sau đó nở nụ cười: “Hai đứa nhỏ đã quen nhau từ hồi cấp 3, có thể đi đến bây giờ cũng là duyên phận. Cho nên sau khi nghe tin Thành Đằng cầu hôn con gái tôi, người làm bố mẹ như chúng tôi đây rất vui mừng.”

“Chỉ là sính lễ này...”

Mẹ tôi nói đến đây liền ngừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn về phía bố mẹ Thành Đằng.

Vẻ mặt bố mẹ Thành Đằng đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt hai người đều chuyển sự chú ý sang Thành Đằng.

Thành Đằng nắm tay tôi ở dưới khăn trải bàn, siết chặt giống như đang trấn an, sau đó khóe miệng nhếch lên:

“Thưa dì, dì cảm thấy sính lễ bao nhiêu là phù hợp?”

Thành Đằng rõ ràng đã đưa cho tôi sính lễ, mà phản ứng vừa rồi của bố mẹ Thành Đằng chứng tỏ họ cũng đã biết chuyện này.

Tôi vô thức tìm kiếm trên gương mặt của Thành Đằng, nhưng anh ấy lại nhìn bố mẹ tôi với vẻ mặt thành khẩn.

Mẹ tôi nghe được lời này của Thành Đằng, sắc mặt vừa đen xì của bà ấy lập tức dịu đi không ít.

Bà ấy vừa định mở miệng thì tôi đã lạnh lùng cắt ngang lời bà ấy:

“Mẹ, sính lễ của Thành Đằng đã đưa cho con rồi. Có phải do dạo này mẹ bận quá nên đã quên mất rồi không?”

Mẹ tôi tức đến tím mặt, siết chặt nắm đấm, mở miệng chất vấn tôi: “Sính lễ, sính lễ, con có biết sính lễ có ý nghĩa gì không? Sính lễ là để đền bù cho bố mẹ nhà gái, chúng ta đã nuôi con lớn đến từng này, bỏ ra nhiều tiền như vậy. Bây giờ con vừa mới đi làm đã lấy chồng, chúng ta còn chưa được hưởng phúc một ngày nào... Chúng ta lấy chút sính lễ này không phải là điều đương nhiên sao?”

Nghe mẹ nói như vậy, bố tôi lập tức đen mặt.

Ông ấy thấp giọng mắng mẹ tôi: “Bà nói cái gì vậy? Chúng ta gả con gái chứ không phải bán con gái!”

Sau đó, bố tôi nâng ly rượu lên mời bố Thành Đằng một ly: “Ông thông gia, tôi biết Thành Đằng nhà ông bà rất ưu tú, tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp thành công. Nhưng con gái tôi cũng được chúng tôi dụng tâm bồi dưỡng. Chúng tôi muốn sính lễ này không phải vì người làm bố mẹ như chúng tôi tham tiền, mà là vì muốn chừa lại cho con gái tôi một đường lui.”

Hay lắm, một người đóng vai người tốt, một người đóng vai người xấu!

Cơn tức giận không thể kiềm chế dâng trào trong huyết quản, tôi không bao giờ có thể ngờ rằng bố mẹ tôi sẽ nói ra những lời này trước mặt bố mẹ Thành Đằng.

Cái này rõ ràng là muốn làm tôi xấu hổ trước mặt bố mẹ Thành Đằng.

Căn nguyên của mọi chuyện là vì tôi đã không đưa sính lễ cho bọn họ.

Còn chuyện chiếc vòng tay mà em trai đã gửi cho tôi, không biết bố mẹ tôi đã tham dự vào bao nhiêu.

Tất nhiên cuối cùng bữa ăn đã tan rã trong không vui.

Tuy nhiên, bố mẹ của Thành Đằng và Thành Đằng vẫn giữ được phong độ của mình, đưa chúng tôi về căn nhà mà Thành Đằng đã mua cho tôi.

Tôi bảo Thành Đằng thả chúng tôi ở cổng tiểu khu, để anh ấy đi trước.

Vừa xuống xe, tôi đã bảo bố mẹ về trước đi, tôi cần thời gian để sắp xếp những việc này.

Nhưng bố mẹ tôi lại kiên trì muốn cùng tôi vào nhà tôi.

Mà giây phút tôi mở cửa bước vào nhà, tôi cuối cùng cũng biết được “ý tốt” của bố mẹ…

8.

Vừa mở cửa ra, liền có mấy chiếc vali lớn chặn ở lối vào.

Tiền sảnh vốn rộng rãi, nhưng giờ thậm chí còn không có chỗ để thay giày.

Tôi vô thức nhìn về phía phòng khách, nơi em trai tôi và một cô gái đang ngồi trên ghế sofa xem TV.

Trên bàn trà bày đầy hoa quả và đồ ăn vặt, chính là những thứ tôi có trong tủ lạnh.

Nhưng em trai tôi đang lột vỏ nho cho cô gái kia, hắn thậm chí còn không nghe thấy tiếng chúng tôi vào cửa.

Tôi thậm chí còn không thay giày, bước thẳng vào phòng khách.

Bố mẹ tôi thấy thế liền vội vàng đi theo tôi.

Tôi trừng mắt nhìn em trai: “Trương Văn Hạo, sao em có thể vào nhà chị?”

Em trai và cô gái kia đồng thời quay lại nhìn tôi.

Em trai nhún vai nói: “Là bố mẹ cho em biết mật khẩu, họ đã cho em đến thì em liền đến!”

Mà cô gái kia nhìn tôi từ trên xuống dưới, đánh giá tôi một phen, hơi cong môi, lại lần nữa chuyển sự chú ý đến TV.

Tôi cười khẩy, giống như vừa nghe thấy một chuyện nực cười nào đó:

“Em đã đến đây rồi thì vừa hay lấy chiếc vòng tay của em đi đi ~ Bây giờ cũng không còn sớm nữa, mấy người mau về nhà đi! Buổi tối tôi còn làm việc, không thể giữ mấy người ở lại...”

Tôi chưa kịp nói xong thì cô gái ngồi trên ghế sofa đã bắt đầu làm ầm lên:

“Trương Văn Hạo, anh có nhầm sao? Không phải anh vừa mới nói đây chính là nhà của anh sao? Tại sao lại phải rời đi? Em còn đang có thai mà!”

Có thai?

Trương Văn Hạo năm nay mới là sinh viên năm ba, vậy mà bạn gái của hắn thực sự đang mang thai!

Hắn ấp úng nói: “Bảo bối, ngôi nhà anh vừa đưa em đến quả thực là nhà của anh, nhưng không phải em cảm thấy cách trang trí quá cổ xưa sao? Nhưng anh còn một căn nhà chưa sửa sang, đến lúc đó sẽ làm phòng cưới của chúng ta, nhất định sẽ trang trí nó theo phong cách mà em thích.”

9.

Nghe được lời này, cuối cùng tôi cũng đã hiểu.

Cô gái này có thai, Trương Văn Hạo đưa cô ta về nhà an thai.

Nhưng khi bọn họ đến nhà bố mẹ tôi, cô ta ghét bỏ ngôi nhà đã bị phá dỡ vừa cũ vừa nhỏ kia.

Thế là bố mẹ tôi đã tự mình làm chủ, đưa cô ta đến nhà tôi.

Cô ta ngước mắt nhìn quanh nhà tôi: “Nhà anh rộng bao nhiêu? Cũng không thể nhỏ hơn căn nhà này phải không? Em đã được nuông chiều từ nhỏ, toàn sống trong biệt thự. Nếu như căn nhà kia của anh còn không bằng căn nhà này thì tốt nhất chúng ta đừng kết hôn nữa… Còn nữa, em sẽ không sống trong một ngôi nhà bị phá dỡ, môi trường ở đó tệ quá!”

Căn nhà mà Thành Đằng mua cho tôi rộng khoảng 150 mét vuông, trong khi ngôi nhà bị phá dỡ của em trai tôi chỉ rộng khoảng 100 mét vuông.

Trương Văn Hạo chỉ có thể cố nở một nụ cười trông còn xấu hơn cả khóc, cũng không trả lời.

Lúc này, mẹ tôi đứng sau lưng tôi lên tiếng:

“Chu Chu à, nếu con thích căn nhà này thì con cứ ở lại đây. Căn nhà này là của chị chồng con, sau khi con bé lấy chồng, chắc chắn sẽ đến ở nhà chồng...”

Cô gái tên Chu Chu nghe vậy liền gật đầu: “Phong cách trang trí của căn nhà này quả thực không tệ, cháu khá hài lòng.”

Mẹ tôi cười rất vui vẻ: “Con thích là tốt rồi, trong khoảng thời gian này con cần phải tĩnh dưỡng, vừa hay môi trường ở chung cư này rất tốt. Đương nhiên chắc chắn không bằng biệt thự nhà con, nhưng chung cư này ở chỗ chúng ta cũng thuộc loại chung cư cao cấp.”

Chu Chu lườm tôi một cái, khoanh tay trước ngực nói: “Nhưng con người cháu có bệnh thích sạch sẽ, không thích sống chung với người khác, với lại, người trẻ tuổi như chúng cháu cũng cần thế giới riêng cho hai người...”

Cô ta còn chưa nói xong thì mẹ tôi đã ngắt lời:

“Chu Chu, dì biết bây giờ người trẻ tuổi như các con đều thích có không gian riêng. Con yên tâm, chúng ta sẽ không quấy rầy các con. Dì, chú và chị gái Hạo Hạo đều sẽ về nhà cũ ở!”

Chu Chu gật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Cái này còn tạm được.”

Sau đó, cô ta liền quay đầu lại nhìn về phía TV.

Như thể mọi việc đương nhiên nên như thế.

Tôi là chủ căn nhà này, thậm chí còn chưa nói câu nào đã bị bố mẹ ruột đuổi ra khỏi căn nhà của chính mình.

Tôi sắp bị đám người này làm cho tức cười rồi.

Ngay khi tôi đang định mở miệng đuổi người đi thì lại nhận được tin nhắn WeChat từ Thành Đằng.

Thành Đằng:【Bà xã, chiếc thẻ chứa tiền sính lễ mà trước kia anh đưa cho em, em đã xác nhận qua chưa?】

Tôi:【Em chưa.】

Thành Đằng:【Khi nào em thấy không vui thì có thể đăng nhập vào xem.】

Khi Thành Đằng đưa sính lễ cho tôi, nó đã được gửi trực tiếp vào thẻ của tôi.

Mấy ngày nay tôi cũng chưa đăng nhập vào tài khoản ngân hàng để xác nhận qua.

Bây giờ anh ấy nói kiểu này, trái lại đã khơi dậy sự tò mò của tôi.

Tôi trở về phòng, mở ngân hàng trên điện thoại.

Đến khi tôi nhìn thấy số dư, tôi đã sợ ngây người...