Chiếc Vòng Tay Ngọc Bích Được Em Dâu Mua Cho

Chương 5



10.

Lại có thể có 3,76 triệu!

Lần chuyển khoản đầu tiên được thực hiện cách đây không lâu, 2,88 triệu.

Ghi chú:【Bà xã, yêu em cả đời. Tự nguyện tặng quà.】

Lần chuyển khoản thứ hai vừa mới được thực hiện, 880.000.

Ghi chú:【Mọi chuyện đều đã có anh lo, chỉ cần em vui vẻ là được rồi. Tự nguyện tặng quà.】

Thành Đằng thông minh như vậy, hẳn là đoán được bố mẹ tôi bất mãn với việc tôi giữ sính lễ, cho nên mới lại chuyển cho tôi một khoản tiền.

Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn để tôi toàn quyền quyết định.

Tôi muốn gọi điện cho anh ấy nhưng bố mẹ tôi đã đẩy cửa bước vào.

11.

Thực ra tôi vốn không có ý định tốn nước bọt với họ nữa.

Nhưng tôi lại bỗng nhiên muốn xem thử trong miệng bọn họ còn có thể nói ra bao nhiêu điều hoang đường nữa.

Trước kia, tôi đã nghĩ chuyện trọng nam khinh nữ vốn không thể xảy ra trong nhà tôi được.

Bởi vì tôi luôn là niềm tự hào trong miệng bố mẹ.

Tôi đã đạt thành tích xuất sắc từ khi còn nhỏ, lên cấp hai, cấp ba đều học ở những ngôi trường tốt nhất thành phố.

Học bổng đại học rất dễ dàng có được.

Vừa tốt nghiệp, tôi đã được nhận vào một công ty thuốc lá.

Mà em trai tôi đã là quỷ gây rối từ khi còn nhỏ.

Từ nhỏ đã dùng tiền để đi học bù, vất vả lắm mới đỗ vào một trường đại học dân lập.

Mỗi lần nhắc đến em trai, bố mẹ tôi đều nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hận mình không thể chưa từng sinh ra kẻ như hắn.

Cho dù miệng có nói thương tôi nhiều đến đâu, hận em trai tôi không đáp ứng được kỳ vọng đến mức nào. Nhưng khi trước mắt là bất động sản và tiền tài, bọn họ đều chọn em trai vô điều kiện.

Hóa ra cuộc sống mà tôi tưởng là hạnh phúc, chỉ cần có một cơ hội liền sẽ bị con quái vật “Trọng nam khinh nữ” xé nát đến mức không thể nhận ra được.

Nghĩ kĩ một chút thì thực ra con quái vật này vẫn luôn ở đó, chỉ là tôi lại bị che mắt.

12.

Mẹ rón rén đóng cửa phòng lại, như sợ làm phiền đến Chu Chu đang mang thai.

Sau đó, bà ấy nắm lấy tay tôi, ngồi xuống mép giường.

Đây là lần đầu tiên trong hôm nay, bà ấy bày ra khuôn mặt tươi cười với tôi.

Bà ấy thành khẩn nói: “Thiến Thiến, mẹ biết chuyện chia nhà trước kia đã khiến con chịu ấm ức. Cho nên mẹ đã suy nghĩ kĩ, ngôi nhà đã phá dỡ kia vẫn là cho con đi!”

Bà ấy liếc nhìn bố tôi, thấy ông ấy không có ý tiếp lời, bà ấy nói tiếp: “Chỉ là tình huống hiện tại của em trai con, con cũng đã thấy rồi đấy. Nhà gái là một gia đình rất giàu có ở Vân Thành, nếu như Chu Chu có thể thuận lợi sinh đứa bé ra, chuyện chúng nó kết hôn chắc chắn là chuyện chắc như đinh đóng cột.”

“Bây giờ cả nhà chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, cố gắng hết sức để làm hài lòng Chu Chu. Cho nên mẹ muốn thương lượng với con một chút, căn nhà này con sang tên cho em trai con trước… Để đến khi em trai con kết hôn, cũng không bị nhà gái xem thường.”

Tay mẹ tôi gõ bàn tính này vang quá!

Căn nhà mà Thành Đằng mua cho tôi, bao gồm cả nhà và tiền trang trí trái phải, có giá khoảng 3,8 triệu.

Mà ngôi nhà bị phá dỡ nóc kia của em trai cũng chỉ có 800.000 tệ.

Thấy tôi không lên tiếng, mẹ tôi lại chơi bài tình cảm:

“Lần này thực sự là cơ hội để Hạo Hạo chuyển mình, sau này Hạo Hạo lên như diều gặp gió, chắc chắn sẽ không quên người chị gái là con!”

Tôi nhàn nhạt cười một tiếng: “Còn gì nữa không?”

Mẹ đánh giá vẻ mặt của tôi, ngập ngừng nói: “Còn nữa, Chu Chu yêu cầu sính lễ ít nhất cũng phải 880.000, nếu không con bé sẽ không kết hôn. Trước đó con bé đã cho Hạo Hạo xem qua, sính lễ của chị em con bé đều là mấy triệu làm cơ sở.”

“Cho nên các người liền lừa tôi bỏ ra 880.000 tệ cho chiếc vòng tay kia?”

“Chiếc vòng tay đó thực sự có giá 880.000 tệ. Em trai con và Chu Chu cùng nhau đi chợ chọn. Đây là chính miệng Hạo Hạo nói cho mẹ biết. Con cũng biết em trai con sẽ không lừa mẹ.”

Mẹ tôi nói đến mức trông rất chân thành, xem ra không giống như đang nói dối.

Bà ấy nắm lấy tay tôi, vỗ nhẹ: “Nhưng em trai con có nói, nếu như con thực sự không muốn bỏ tiền ra thì chiếc vòng tay này coi như làm lễ vật cho con, xem như đây là tấm lòng thành của người làm em trai như nó. Nhưng còn sính lễ của em trai con, con là chị gái chắc chắn cũng phải góp sức.”

“Hoặc là con đưa cho mẹ 880.000 tệ mà Thành Đằng đã cho con, hoặc là kêu Thành Đằng lại đưa mẹ một phần sính lễ.”

Tôi khẽ nhếch môi, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng: “Tại sao Thành Đằng lại phải đưa sính lễ một lần nữa? Anh ấy cũng không phải là cưới hai người vợ! Ngay từ đầu là chính miệng các người nói, ngôi nhà đã phá dỡ cho em trai, để đền bù, các người sẽ không cần lấy sính lễ của tôi, mà còn sẽ cho tôi một phần của hồi môn hậu hĩnh.”

“Đúng, đúng là lúc trước mẹ đã đồng ý với con như thế. Nhưng bây giờ em trai con giống như con, tìm được một nhà có tiền, con không thể tự mình lên như diều gặp gió nếu không giúp đỡ em trai mình một tay. Gia đình Chu Chu giàu hơn gia đình Thành Đằng rất nhiều, tương lai con cũng có thể nhờ vả em trai con!”

Nói được câu này thì tôi cũng biết bọn họ có chủ ý gì rồi.

Muốn sính lễ, muốn căn nhà.

Muốn m.áu của tôi, muốn thịt của tôi.

Tôi không muốn nói phải trái với bọn họ nữa, trực tiếp đứng dậy: “Nói xong chưa?”

Mẹ tôi khẽ gật đầu.

“Nói xong rồi, vậy xin mời cả nhà các người hãy rời khỏi nhà tôi ngay bây giờ.”