Chiếc Vòng Tay Ngọc Bích Được Em Dâu Mua Cho

Chương 6



13.

Quá trình rời đi tất nhiên không hề tốt đẹp như vậy.

Cả nhà thay nhau ra trận, chỉ vào người vào mũi tôi mà mắng chửi.

Mãi đến khi tôi gọi bảo an lên đuổi người thì bọn họ mới chịu xách hành lí, tức giận rời đi.

Nhìn phòng khách bừa bộn như bãi chiến trường, tôi bắt đầu dọn dẹp.

Nhưng tôi lại phát hiện ra chiếc vòng tay ngọc bích “880.000 tệ” mà tôi cất trong ngăn kéo phòng khách đã biến mất…

Hộp đựng vòng tay và hóa đơn đều còn nguyên.

Chỉ thiếu chiếc vòng tay kia.

Tôi kiểm tra lại những đồ vật khác trong nhà.

Cũng may tất cả đồ đạc có giá trị của tôi đều được cất trong két sắt trong phòng.

Ngoại trừ một bộ sản phẩm chăm sóc da Helena Rubinstein chưa mở ra, không có thứ gì khác bị mất.

Bộ sản phẩm chăm sóc da đó là Thành Đằng mua tặng tôi vào ngày lễ tình nhân.

Giá trị khoảng 10.000 tệ.

Sau đó, tôi mở phần mềm giám sát trên điện thoại.

Bởi vì tôi có nuôi một con mèo con, cho nên trong quá trình trang trí nhà, tôi đã lắp camera giám sát trong phòng khách để tiện quan sát nó khi tôi đi làm.

Trong video giám sát, Chu Chu đã đi vào phòng tắm sau khi bố mẹ tôi vào phòng tôi.

Hai phút sau, cô ta bước ra từ phòng tắm, sau đó cầm lấy chiếc túi trên ghế sofa rồi lại vào phòng tắm của tôi.

Không lâu sau, Chu Chu xách túi của mình bước ra.

Sau đó, khi tôi đang cãi nhau với bố mẹ, cô ta đã lén giấu chiếc vòng tay vào túi xách của mình.

Cả bố mẹ và em trai tôi đều không phát hiện ra chuyện này.

Nhưng tất cả đều bị camera giám sát ghi lại.

Chu Chu này có thực sự là con gái nhà giàu không?

Thiên kim đại tiểu thư nhà ai lại ăn trộm sản phẩm chăm sóc da của người khác chứ?

Có đoạn video này, tôi cũng không có gì phải lo lắng cả.

Tuy nhiên, trái lại tôi thực sự muốn xem Chu Chu này rốt cuộc còn muốn giở trò gì khác.

14.

Ngày hôm sau, tôi vốn muốn hẹn Thành Đằng ra ngoài tâm sự về chuyện sính lễ.

Không ngờ là anh ấy lại đưa tôi về nhà anh ấy ở Nam Thành.

Sau khi chúng tôi tốt nghiệp, Thành Đằng đã đưa tôi đến gặp bố mẹ anh ấy vài lần.

Bố mẹ của Thành Đằng hiện tại chủ yếu kinh doanh ở Giang Thành, mà chúng tôi cũng học đại học ở Giang Thành.

Cho nên mấy lần gặp nhau lúc đó đều là ở nhà của bọn họ ở Giang Thành.

Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà cũ của anh ấy ở Nam Thành.

Vừa tới cổng, tôi có hơi kinh ngạc.

Có rất nhiều xe sang đậu bên ngoài.

Đến khi bước vào cửa lớn, tôi mới biết hôm nay có rất nhiều họ hàng thân thích của gia đình anh ấy có mặt ở đây.

Bởi vì Thành Đằng muốn chính thức giới thiệu tôi với bọn họ.

Anh ấy đã dùng hành động thực tế để nói cho tôi biết, dù gia đình gốc gác của tôi có như thế này thì anh ấy cũng sẽ không lùi bước một chút nào.

Trong lòng tôi lóe lên một tia cảm động.

Rất nhiều cô gái thường lầm tưởng rằng đàn ông yêu mình rất nhiều.

Anh ấy rất tốt với tôi, anh ấy giặt tất cho tôi, đón tôi tan làm, tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối. Việc gì anh ấy cũng làm, không để tôi đụng vào việc gì. Mua đồ ăn vặt cho tôi, đặt trước đồ uống.

Tôi chưa bao giờ bị cảm động bởi những chuyện đơn giản như vậy.

Bởi vì tôi biết những kịch bản nhỏ này quá dễ dàng.

Để thực sự nhìn rõ một người đàn ông, tôi phải xem anh ấy đối xử với tôi như thế nào khi tôi tồi tệ nhất, sợ hãi nhất, bất lực nhất, khi tôi làm ảnh hưởng đến mặt mũi của anh ấy, đụng chạm đến lợi ích của anh ấy.

Cho dù tương lai chúng tôi có ra sao, thì ít nhất sự kiên định của anh ấy lúc này cũng cho tôi biết rằng trên thế giới này có một người yêu tôi rất nhiều.

Nhưng tôi sẽ không coi anh ấy là sự cứu rỗi duy nhất.

Trên đời này, ngay cả bố mẹ bạn cũng có thể nói thay đổi liền thay đổi, ai có thể đảm bảo rằng họ sẽ yêu bạn cả đời?

Chỉ có bản thân bạn thôi!

15.

Cơm nước xong xuôi, tôi và Thành Đằng ngồi trong khu vườn nhỏ nói chuyện phiếm.

Dì Tôn, bảo mẫu của gia đình Thành Đằng, bưng tới cho tôi một tách cà phê.

Chẳng biết tại sao, ngay từ lúc ăn cơm, tôi cứ có cảm giác bà ta đặc biệt không kiên nhẫn với tôi.

Nhất là khi đặt cà phê xuống, bà ta còn cười như không cười, lườm tôi một cái.

Nụ cười này khiến tôi cảm thấy giữa hai lông mày của bà ta trông rất giống một người.

Chu Chu.

Giọng điệu của dì Tôn có chút mỉa mai: “Trương tiểu thư, đây là cà phê mà thiếu gia của chúng tôi cố ý bảo tôi pha cho cô. Thông thường khi có khách bình thường đến, thiếu gia của chúng tôi cũng sẽ không lấy ra chiêu đãi. Trương tiểu thư, cô phải nhấm nháp nó thật ngon...”

Tôi cười lạnh một tiếng, nhíu mày nhìn thoáng qua Thành Đằng.

Thành Đằng đặt chiếc tách trong tay xuống nghe “bang” một tiếng.

Tiếng động tuy không lớn nhưng lại khiến dì Tôn thay đổi sắc mặt.