Chiến Đội ACE

Chương 35: Tức giận



Đóng cửa vào rồi khoá lại chỉ cần ba giây là xong.

Kiều Hướng Thiển dựa lưng lên tường, trong lòng cảm thấy như bị lừa gạt.

Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Kiều Hướng Thiển lập tức xâu chuỗi các manh mối trong mấy ngày gần đây lại.

Giọng nói của anh, thói quen đi rừng của anh, cả lần cô vừa gửi tin nhắn là điện thoại báo chuông nữa chứ!

Lúc đó cô còn ngu ngốc mà loại anh ra, cảm thấy trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp tới thế, nhưng —

Anh đã sớm biết thân phận của cô rồi, còn cô thì bị anh lừa hết mấy ngày?

Giả vờ như không biết cô, giả vờ như không thân với cô!!!

Kiều Hướng Thiển nghiến răng ken két, hít một hơi sâu để xoa dịu cảm xúc.

Đừng tức giận, đừng tức giận —

Arggggg, cô là con ngốc đấy hử!??

Kiều Hướng Thiển ôm mặt, trong lòng mắng chửi tên sói đội lốt cừu Dư Hoán Xuyên này.

Cái gì mà đàn anh, sư phụ, đồng đội, bạn trai chứ…

Cô khinh!

Bên ngoài, người vừa ăn cú đóng sập cửa, Dư Hoán Xuyên đang ngu người.

Anh vươn tay gõ cửa phòng của bé đệ tử, ‘cốc cốc’ hai cái, không ai phản ứng.

Là cô rất vui? Hay là… giận rồi?

Mặc kệ thế nào, mặc kệ là tình huống gì, phải mở cửa trước mới dễ nói chuyện. Nếu không sao anh dỗ được đây trời?

Dư Hoán Xuyên cảm thấy bất an một cách thừa thãi, anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn —

Chín Vạn: 【Mở cửa nào.】

Anh nhìn điện thoại chăm chú suốt một phút, gần như nhìn thủng cái điện thoại luôn, nhưng đối phương chớ hề trả lời.

Thế là anh lại gửi một tin nhắn nữa —

Chín Vạn: 【???】

Vòng tròn màu xanh xoay một vòng, đột nhiên biến thành một dấu chấm than!?

Đối phương đã từ chối nhận tin nhắn của bạn.

Dư Hoán Xuyên: “…”

Bị, bị block?

Anh lập tức mở acc cá nhân của Kiều Hướng Thiển ra.

Quả nhiên, mấy tấm ảnh phong cảnh trên vòng tròn bạn bè đã bị biến mất.

“Mẹ kiếp…” Giờ phút này, một người như Dư Hoán Xuyên cũng không nhịn được mà chửi thề. Đương nhiên câu này chỉ dùng để thể hiện sự lo lắng không nói nên lời của anh mà thôi.

Lần đầu tiên gặp mặt bạn gái mới quen đã bị ăn block, anh phải làm sao bây giờ!?

Đối với đực rựa mà nói thì chuyện này chính là vấn đề phiền phức khiến người ta không thở nổi. Từ trước tới giờ, rõ ràng đầu óc của anh rất nhạy bén, nhưng hôm nay nó bị cửa kẹp rồi, phải làm sao đây…

Dư Hoán Xuyên lại gõ cửa thêm vài lần, đành vô phép cách một cánh cửa mà gọi với người ở trong, “Đệ tử ơi, giận à?”

Trong phòng yên như thóc, chẳng có tiếng động nào. Dư Hoán Xuyên vặn tay nắm cửa, khoá rồi. Anh gấp tới mức đi qua đi lại, lần đầu tiên trong đời anh muốn học một khoá cạy cửa tới thế.

Dư Hoán Xuyên đang định nói gì đó để dỗ Kiều Hướng Thiển mở cửa, thậm chí anh còn cắn môi, chuẩn bị học theo phim thần tượng mà gọi ‘bảo bối’ thì cánh cửa sau lưng chợt ‘cạch’ một tiếng, mở ra.

“Anh Xuyên, khuya rồi còn làm gì thế?”

Anh vô thức quay đầu lại, Hà Trang mở cửa ra, ngái ngủ dụi mắt.

“Anh…” Dư Hoán Xuyên không đáp, đầu óc xoay chuyển, “Anh vừa đi vệ sinh xong, về phòng thôi.”

“Hả?” Hà Trang tỉnh táo hơn một chút, phát hiện chỗ đứng của Dư Hoán Xuyên không đúng, “Đây là cửa phòng của chị mà?”

“Ồ, thế à?” Dư Hoán Xuyên bình tĩnh lại, tuy ngoài mặt vô cảm nhưng cả người đã cứng nhắc quay lại phòng mình, “Mơ ngủ, đi nhầm.”

Hà Trang: “Quả nhiên đàn ông khi bước sang tuổi 20 đều bắt đầu già cả.”

“Mày cũng sắp rồi đấy.”

Chậc… Dư Hoán Xuyên kiềm chế lắm mới không lấy búa đập đầu thằng Hà Trang này. Tình cảm anh em gì đó cút hết sang một bên, anh vừa mắng thầm Hà Trang là cây gậy thọc cứ* [1], vừa mở cửa rồi về phòng trước ánh nhìn chăm chú của Hà Trang.

Cu cậu vò đầu bứt tai, tự hỏi mình đã làm gì mà anh Xuyên phải đốp lại như thế?

Mèn ơi, Hà Trang run vai, cảm thấy anh Xuyên rất kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy có chuyện chẳng lành.

Cu cậu cũng không biết rằng, trong lòng Dư Hoán Xuyên, mình đã bị xài xể cả trăm lần.



Buổi sáng thức dậy, Kiều Hướng Thiển còn không dám ra khỏi cửa.

Thứ nhất là vì kinh ngạc, thứ hai là vì tức giận.

Tức giận vì anh đã sớm biết mà còn giả đò với cô.

Kiều Hướng Thiển dậy lúc chín giờ, nhưng mười hai giờ cô mới dám ra khỏi phòng.

Lúc đi ra, cô gặp A Hoán. Kiều Hướng Thiển không thường nói chuyện nhiều với A Hoán, mà A Hoán cũng hiếm khi ở riêng với con gái nên cậu chỉ cười với cô xem như chào hỏi.

Sau đó, hai người vai kề vai xuống lầu.

Đứng từ cầu thang có thể nhìn thấy phòng bếp, Kiều Hướng Thiển liếc mắt một cái đã thấy được Dư Hoán Xuyên và Hà Trang đang ngồi bên bàn ăn.

Hà Trang vừa gắp sủi cảo tôm bỏ vào miệng, vừa hỏi: “Anh Xuyên, sao hôm nay anh tốt thế? Mua đồ ăn mà còn mua nhiều nữa chứ, trùnng hợp em cũng chưa ăn trưa…”

“Hơi nguội rồi, nếu lần sau anh có mua nữa thì mua trễ một chút mới không nguội —”

Nhìn một bàn vương vãi hộp mang về, Dư Hoán Xuyên vô cảm nói: “Đã ăn ngon còn đỏi hỏi thì lần sau đếch có phần của mày đâu.”

“Oà, anh Xuyên, em chỉ đề xuất nho nhỏ thôi mà, haiz,” Hà Trang nghe sau lưng có tiếng của ai đó đang xuống lầu, cậu liền quay lại, thấy Kiều Hướng Tihển và A Hoán.

Hà Trang vẫy tay, “Hai người mới dậy hả? Đói không? Hôm nay anh Xuyên khao nè, mau lại đây.”

Dư Hoán Xuyên ngẩng đầu lên, lập tức thấy được Kiều Hướng Thiển đang đi sau lưng A Hoán, mà ánh mắt của cô cũng vừa vặn đối diện với anh.

Dư Hoán Xuyên há miệng, chợt thấy Kiều Hướng Thiển dời mắt đi.

Cô đang tránh né anh.

Ánh mắt của Dư Hoán Xuyên ảm đạm hẳn đi. Anh lẳng lặng đứng lên, đi tới tủ chén lấy vài cái chén ra rồi đổ thức ăn trong hộp vào. Hà Trang run đũa, vì không thấy động tác của anh nên cậu cứ tưởng anh đổ thức ăn.

Hà Trang hoảng sợ thốt lên: “Anh Xuyên, anh làm gì thế!?”

“Hâm nóng lại cho mấy đứa.” Dư Hoán Xuyên đáp mà chẳng quay đầu.

Hà Trang lập tức nhướng mày, “Oà, anh Xuyên, sao hôm nay anh đập choai thế nhở…”

Kiều Hướng Thiển đi theo A Hoán, ngồi xuống bên cạnh Hà Trang, ánh mắt của cô vô thức dõi theo động tác của anh —

Dư Hoán Xuyên đưa lưng về phía cô, lấy chén trong tủ ra rồi đi tới lò vi sóng, sang thức ăn vào rồi lại lấy ra. Từng động tác cử chỉ đều rất đẹp mắt, sau đó, anh quay người…

Kiều Hướng Thiển lập tức thu mắt, nhìn dí vào cái bàn.

Dư Hoán Xuyên nhìn thoáng qua Kiều Hướng Thiển nhưng chỉ thấy được dáng vẻ đang cúi đầu của cô. Đỉnh đầu của cô đối diện với anh, như thể cô không muốn nhìn anh vậy.

Ôi, khó chịu thật…

Dư Hoán Xuyên nhớ lại tối qua mình đã đăng bài lên diễn đàn để hỏi: Bạn gái tức giận, tôi phải làm sao bây giờ? Dưới khu bình luận là một đám dân mạng bày cách: Nấu bữa sáng, quỳ sầu riêng, mua hết tất cả những gì có trong giỏ hàng của cô ấy, quỳ bàn phím, hôn cô ấy một cái là cô ấy hết giận liền, còn có cái gì mà XXOO lạ lùng nữa…

Chẳng đáng tin tí nào.

Thành thử, sáng nay anh mua một túi đồ ăn thật lớn về, ngồi một mình ở phòng khách như sao đang chờ trăng, nhưng anh không chờ được Kiều Hướng Thiển dậy hồi chín giờ như hôm qua mà chờ được thằng Hà Trang dậy lúc mười một giờ.

Giờ thì hay rồi, Hà Trang tưởng anh mua cho nó nên cầm chén đũa, chớ hề khách sáo mà ngồi xuống ăn.

Sau chuyện tối qua, lần đầu tiên trong ngày anh thấy ánh mắt của Kiều Hướng Thiển đã không còn sự đáng yêu thường thấy của bé đệ tử nữa, mà là ánh mắt của bé đệ tử đang giận anh.

Dư Hoán Xuyên đã suy nghĩ cả đêm, anh cũng biết Kiều Hướng Thiển đang giận vì cái gì. Anh cũng muốn dỗ lắm chứ, nhưng bé đệ tử cứ mặc xác anh thế này thì anh phải dỗ làm sao?

Thậm chí, trong lúc tập luyện buổi chiều —

“Tới ăn blue này.” Vẫn như thường lệ, anh đánh máu bùa còn một chấm xong thì nói với Kiều Hướng Thiển đang ở đường giữa.

“Không cần, anh tự ăn đi.”

Dư Hoán Xuyên lập tức liếc nhìn vị tướng của Kiều Hướng Thiển. Giao diện hiển thị rằng thanh năng lượng của cô chỉ còn một phần ba.

Biết cô đang giận mình nên Dư Hoán Xuyên nhẹ giọng hơn, nhưng sự kiên quyết vẫn không giảm, “Tới ăn nào.”

Vậy chứ suy nghĩ thật trong lòng anh lại là: Ngoan đi bà nội của anh ơi, đừng giận nữa…

Không ngờ, Kiều Hướng Thiển rất nghiêm túc nói: “Em nghĩ blue có ích với người đi rừng hơn, em mua dây chuyền hồi năng lượng rồi, tạm thời không cần blue đâu.”

Dư Hoán Xuyên và những đồng đội khác: “…???”

Tuy bùa xanh nằm trong tay người đi rừng sẽ có ích hơn so với người đi Mid, nhưng —

Dư Hoán Xuyên click mở giao diện, thấy cô mua hai cái dây chuyền.

Một cái giá 120 vàng, hai cái là 240 vàng, làm tròn là 250 vàng (250 đồng âm với đồ ngốc)

Dư Hoán Xuyên cảm thấy mình chính là 250 (đồ ngốc) đó.

Rốt cuộc trận đấu cũng kết thúc, ở giao diện tổng kết, Gia Cát Lượng trong tay Kiều Hướng Thiển đạt MVP, sát thương của pháp sư chiếm 28% lượng sát thương của toàn đội cũng tính là đạt chuẩn, nhưng…

Một Gia Cát Lượng như em thì lên dây chuyền hồi năng lượng làm gì!?

Sắc mặt của mọi người đều kinh sợ, thậm chí Hạ Nam còn nói: “Em này, dây chuyền hồi năng lượng không quá hữu dụng với Gia Cát Lượng…”

“Thế ạ?” Kiều Hướng Thiển rất bình tĩnh, “Em đang nghiên cứu lối lên đồ mới nên thử thay đổi trang bị, xem có thể tăng cường khả năng di chuyển liên tục của Gia Cát Lượng hay không ấy mà.”

Được, được hết.

Giải thích miễn bàn cãi luôn.

Dù chỉ số EQ của những người khác trong đội có thấp đi nữa thì họ cũng cảm nhận được hôm nay Kiều Hướng Thiển khang khác.

Chín giờ tối, tập luyện kết thúc.

Hà Trang và A Hoán tiếp tục leo rank ở lầu một, Lâm Quý Tuân ra ngoài mua đồ, còn Hạ Nam thì về phòng, không biết nghiên cứu cái gì.

Kiều Hướng Thiển lập tức lên lầu, Dư Hoán Xuyên thấy vậy thì nhanh chóng đuổi theo.

Hà Trang liếc nhìn anh một cái, anh liền ra chiều bình thản, chỉ là trùng hợp muốn về phòng mình như Kiều Hướng Thiển mà thôi.

Không phải là Kiều Hướng Thiển không biết Dư Hoán Xuyên đang đi theo mình, nhưng cô cố tình vờ như không biết đấy!

Bóng đèn ở lầu hai vẫn chưa thay, tuy ánh đèn hơi tối một chút nhưng nó không tắt hoàn toàn.

Cho nên vẫn có thể thấy rõ đường đi.

Vừa thoát khỏi tầm mắt của hai người đi đường dưới, Kiều Hướng Thiển lập tức tăng tốc, nhưng Dư Hoán Xuyên còn nhanh hơn cô.

Anh nắm lấy cổ tay của cô rồi kéo một cái.

Trời đất quay cuồng.

‘Bịch’ một tiếng.

Anh ghì hai cánh tay của cô lên tường.

Trái tim của Kiều Hướng Thiển đập nhanh dữ dội, tiếng thét suýt đã thốt ra bị lý trí kìm trở về, nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc. Giây tiếp theo, cô thấy chàng trai trước mặt đang từng chút áp lại gần.

Anh cúi đầu, dáng người cao lớn chặn hết toàn bộ ánh sáng.

Bên tai là giọng nói được đè nén của anh —

“Bé đệ tử,”

“Đừng trốn mà.”