Chiến Đội ACE

Chương 40: Haiz, nhớ vợ nữa rồi!



Máy bay đáp xuống thành phố H, sau khi rời khỏi sân bay, mọi người lên taxi để tới địa điểm cần đến.

Trong lúc thi đấu, nhóm họ tạm thời sống ở thành phố H. Kiều Hướng Thiển dọn từ nhà mình tới gaming house, lúc kéo hành lý vào phòng khách nhỏ, cô còn hơi không quen.

Vừa bước vào cửa, người đang đứng bên cạnh sofa với hành lý của mình, Dư Hoán Xuyên sâu xa nhìn Kiều Hướng Thiển đang đứng cạnh cửa.

Kỳ lạ thay, rõ là anh chưa nói gì nhưng Kiều Hướng Thiển lại có thể hiểu được ý anh.

Anh đang lên án với cô rằng sau này, hai người yêu đương khó khăn hơn rồi…

Ặc, đột nhiên đầu óc của Kiều Hướng Thiển bị từ ngữ mà anh đã từng nói trước đây khiến cho đỏ mặt:

Yêu đương vụng trộm.

Hạ Nam đọc tên thẻ phòng rồi chia cho mọi người, “A Hoán và Tiểu Tuân một phòng, Hà Trang và Tiểu Xuyên một phòng, Hướng Thiển một phòng.”

Sau khi chia xong, Hạ Nam rất đắc chí vì sự thông thái của mình, A Hoán và Lâm Quý Tuân chênh nhau vài tuổi nên sẽ không xung đột, Hà Trang quen thói ầm ĩ cũng sẽ bị Dư Hoán Xuyên dữ nhất đội trấn áp thành ngoan như mèo. Cô gái duy nhất trong đội thì ở riêng một phòng, đúng là hoàn cmn hảo.

Còn anh á… Nhà anh vốn ở thành phố H rồi, cũng gần đây nữa, anh về thẳng nhà để hưởng thụ thôi.

Hà Trang bỏ hành lý lên sofa, than thở: “Giường lớn bỗng hoá thành giường nhỏ, chất lượng cuộc sống giảm sút quá đi.”

Dư Hoán Xuyên vô cảm đánh giá căn phòng không quá rộng này, trong lòng chỉ nghĩ cách làm thế nào để sau này yêu đương nhưng vẫn tránh được tai mắt?

… Chỉ cần mở cửa phòng ra là thoải mái liền.

Anh nhìn vào mắt Kiều Hướng Thiển, thấy cô đẩy hành lý vào phòng.

Haiz, nếu anh tự tiện nói ra thì sợ là bé đệ tử sẽ tức giận mấy ngày quá.

Dư Hoán Xuyên xoa xoa mi tâm.

Rầu ghê.



Sau khi thu dọn đồ đạc và tắm rửa xong, Kiều Hướng Thiển nằm lên giường, mở điện thoại ra.

Quả nhiên cô nhận được tin nhắn ai oán của Dư Hoán Xuyên —

Chín Vạn: 【Làm sao bây giờ?】

Người Không Thích Uống Nước: 【???】

Chín Vạn: 【Hẹn hò đó.】

Người Không Thích Uống Nước: 【…】

Người Không Thích Uống Nước: 【Hẻm núi Vương Giả thôi, không phải chỗ đó cũng hẹn hò được à? Tiết kiệm chi phí.】

Chín Vạn: 【…】

Chín Vạn: 【Ở chung rồi mà em vẫn muốn tránh né anh hửm?】

Dáng vẻ đáng thương của Dư Hoán Xuyên như hiện ra trước mắt, Kiều Hướng Thiển cắn môi, lăn qua lăn lại trên giường.

Người Không Thích Uống Nước: 【Không có mà, nếu anh muốn thì… bọn mình ra ngoài chơi nhé?】

Chín Vạn: 【Vậy bây giờ em ra đây đi.】

Người Không Thích Uống Nước: 【??? Anh nghiêm túc hả???】

Dư Hoán Xuyên cầm điện thoại, nhảy xuống giường.

Anh liếc mắt nhìn Hà Trang đang ngủ như heo, bất tỉnh nhân sự trên giường. Nghe tiếng ngáy càng ngày càng lớn của cu cậu, anh cẩn thận vừa xỏ dép lê, vừa gửi tin nhắn —

Chín Vạn: 【Nghiêm túc.】

Sau đó, anh khẽ khàng mở cửa.

Trùng hợp bắt gặp cô gái nhỏ đang mặc váy ngủ màu lam, đi chân trần ra mở cửa phòng.

Không biết là ai đã tắt đèn ngoài phòng khách, Kiều Hướng Thiển chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Dư Hoán Xuyên nhìn từ đầu xuống chân cô một lần, thấy cô không mang dép thì nhíu mày, “Dép đâu? Sàn nhà lạnh lắm, em đừng đi chân không.”

“Dạ?” Kiều Hướng Thiển vô thức cúi đầu, sau đó liền quay người đi xỏ dép.

Thật ra Dư Hoán Xuyên chẳng muốn dẫn cô đi đâu cả, anh thuận tay tắt đèn phòng khách rồi nối gót theo Kiều Hướng Thiển, đóng cửa lại.

Sau khi xỏ dép rồi, Kiều Hướng Thiển quay lại, chỉ thấy anh đang đóng cửa phòng

Cô lại ngó phòng khách tối om, tự nhiên cảm thấy hình như mình đã dẫn sói vào nhà?

Đóng cửa rồi, Kiều Hướng Thiển cũng có gan để nói to: “Muộn như thế rồi anh còn muốn làm gì?”

“Hẹn hò đó.” Anh nói như chuyện hiển nhiên vậy.

Kiều Hướng Thiển: “Trễ rồi còn hẹn hẹn cái gì? Ngủ sớm một chút không phải tốt hơn sao?”

Dư Hoán Xuyên ngồi trên giường của cô.

Kiều Hướng Thiển ngồi xuống theo, thuận tay với lấy cái gối nằm.

Nhìn động tác của cô, Dư Hoán Xuyên cũng cảm thấy trong lòng thiếu thiếu cái gì, thế là anh vươn cánh tay dài, kéo Kiều Hướng Thiển vào lòng.

Nửa tháng nay, Kiều Hướng Thiển đã sớm quen với việc khi không Dư Hoán Xuyên sẽ ôm cô, thế nên cô cũng không cảm thấy gì.

Sau đó, Kiều Hướng Thiển nghe thấy trên đầu vang lên giọng nói lên án của anh, “Ai biểu cô nào đó muốn yêu kín mỗi ngày chứ? Yêu kín còn không phải yêu đương vụng trộm à? Yêu đương vụng trộm còn không phải hẹn hò vào buổi tối à? Thế nên chuyện này rất bình thường.”

Kiều Hướng Thiển: “…”

Mỗi lần anh nói lý là cô chẳng cãi được gì.

“Chẳng lẽ em không dám công khai?”

“Không phải,” Kiều Hướng Thiển siết cái gối trong lòng, không khỏi áy náy, “Qua một thời gian nữa được không? Anh xem, bây giờ mình còn chưa thi đấu nữa, em sợ nếu chừng đó chúng ta thua thì sẽ rất xấu hổ…”

“Thua cái gì mà thua?” Dư Hoán Xuyên ‘hừ’ nhẹ, “Em chẳng nghĩ được cái gì tốt cả.”

Kiều Hướng Thiển: “Tuy em cũng rất tự tin, nhưng cuộc sống luôn có những chuyện ngoài ý muốn mà —”

Dư Hoán Xuyên xoa đầu cô, “Một thời gian nữa là bao lâu?”

“… Hay là vào chung kết rồi nói tiếp nhé?”

Dư Hoán Xuyên ‘chậc’ một tiếng, “Bông thiên lý héo luôn rồi [1].”

“Vậy…” Kiều Hướng Thiển bẻ khớp ngón tay, “Anh nói mình phải làm sao bây giờ?”

Dư Hoán Xuyên nắm lấy ngón tay của cô, “Sau khi thắng trận đầu tiên của giải đấu.”

“Không được, mới thi đấu mà anh đã muốn công khai rồi á? Em cảm thấy ít nhất cũng phải chờ tới bán kết, hoặc là vòng play off, được không?”

“Tứ kết.”

“Chẳng phải lúc đó chỉ mới kết thúc vòng loại à? Không được, em thấy bán kết được hơn.”

Dư Hoán Xuyên híp mắt, cười rất tươi, “Chốt rồi đấy.”

Kiều Hướng Thiển không kịp đề phòng: “???”

Sao cô có cảm giác sai sai nhỉ?

Hình như ban đầu cô không có ý này…

Dư Hoán Xuyên không cho Kiều Hướng Thiển thời gian tự hỏi, lập tức vùi đầu vào hõm vai của cô. Tóc của anh đâm vào cổ của Kiều Hướng Thiển, khiến cô ngứa ngứa. Cô vô thức rụt người muốn trốn, không ngờ bị trọng lượng của Dư Hoán Xuyên đè lên giường.

Một thanh niên thân cao mét tám lăm đương nhiên khá nặng, Kiều Hướng Thiển đẩy đẩy ngực anh, bị anh đè cho không ngồi dậy nổi, “Anh đứng dậy đi!”

Dư Hoán Xuyên ôm lấy eo cô, hôn xuống đôi môi đang mở ra vì kháng nghị.

Chóp mũi của anh cọ cò, hơi thở nóng rực tràn vào khoang mũi của Kiều Hướng Thiển.

Răng môi quấn quít.

Kiều Hướng Thiển nhắm mắt lại, đang bị động đón nhận thì bất ngờ cảm nhận được dưới váy nóng lên.

Cô cứng đờ người, vươn tay bắt cái tay đang lộn xộn của anh.

Kiều Hướng Thiển bị anh hôn tới mức nói chuyện lắp bắp: “Anh đừng —”

Sau đó, môi của cô bị Dư Hoán Xuyên cắn một cái.

Bên tai vang lên giọng nói trầm khàn của anh, “Đừng nói gì cả.”

Chất giọng của anh vốn đã thấp, lúc này còn trầm nặng hơn, thoạt nghe thật hấp dẫn.

Kiều Hướng Thiển cứ có cảm giác rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Cô muốn lật dậy, nhưng bị Dư Hoán Xuyên ôm lấy rồi trở mình.

Anh ấn đầu cô vào lòng, “Tối nay anh ngủ ở đây.”

Kiều Hướng Thiển: “!??!?”

Dư Hoán Xuyên không cần cúi đầu cũng đoán được sắc mặt bây giờ của Kiều Hướng Thiển vi diệu cỡ nào.

Cô gái ngọt ngào đang ở trong lòng, mà anh chỉ là một thằng đàn ông bình thường —

Dư Hoán Xuyên hít sâu một hơi, ôm cô chặt hơn một chút, “Anh sẽ không làm gì hết.”

“Hà Trang ồn ào lắm, nó còn ngáy ngủ nữa,” Dư Hoán Xuyên cọ cọ cằm lên trán của cô, “Anh không ngủ được.”

Dứt lời, anh còn ngáp một cái.

Nghe thấy tiếng ngáp này, Kiều Hướng Thiển chợt thấy mềm lòng, “Vậy anh…”

Sáng mai anh phải làm sao?

“Sáu giờ sáng mai anh lại chuồn về,” Dư Hoán Xuyên hôn lên trán của cô, “Ngày mai còn phải phỏng vấn nữa, bây giờ anh thật sự rất buồn ngủ.”

Thôi được rồi, nếu anh đã nói là sẽ không làm gì —

Kiều Hướng Thiển ngẩng đầu, thấy quầng thâm mắt của Dư Hoán Xuyên.

Cô nắm góc áo của anh, cam chịu.

Dư Hoán Xuyên cười thành tiếng, ôm cô vào lòng.

Đêm đầu tiên khi tới thành phố H đã trôi qua như thế.

Sáu giờ sáng hôm sau, Dư Hoán Xuyên rón rén bò dậy, sau khi chỉnh chăn cho Kiều Hướng Thiển xong, anh chuồn về phòng.

Y như đi ăn trộm ấy. Đam Mỹ Cổ Đại

Tiếng mở cửa vẫn đánh thức Hà Trang. Cu cậu dụi mắt nhìn, thấy người mở cửa vào là anh Xuyên.

“Anh Xuyên, mới sáng sớm mà anh đi đâu thế?”

Hà Trang không hề phát hiện ra mình đã ngủ một mình trong phòng cả đêm.

Dư Hoán Xuyên ra chiều bình thản lắm, “Đi vệ sinh, mày ngủ tiếp đi.”

Hà Trang vẫn còn buồn ngủ nên khi nghe thấy câu này, cu cậu lại đánh tiếp một giấc.

… Một phút sau, tiếng ngáy quen thuộc vang lên.

Dư Hoán Xuyên nằm lên giường, lấy gối che mặt.

Haiz, nhớ vợ nữa rồi!

Đau đầu thật.



Buổi chiều có cuộc phỏng vấn, sau khi ăn cơm xong, cả đám hồ hởi xuất phát tới địa chỉ đã định.

Đội tuyển ZH là ‘chú ngựa ô’ gây nhiều tranh cãi nhất giải đấu, trước khi phỏng vấn, Hạ Nam nói trước cho Kiều Hướng Thiển rất nhiều câu hỏi mà người ta sẽ phỏng vấn, còn dặn cô đừng căng thẳng.

Ai nấy đều đã thay đồng phục của đội và yên vị trên sofa. Thợ chụp hình có chụp một tấm tập thể cho họ trước, bình thường Hà Trang rất ầm ĩ, nhưng lúc sắp phỏng vấn thì im như thóc.

Khiến Kiều Hướng Thiển vốn đang thả lỏng cũng phải căng thẳng theo.

Phóng viên quan sát cô gái trước mặt, khi thấy khuôn mặt thanh tú và dáng vẻ yên tĩnh của Kiều Hướng Thiển, phóng viên thật sự không ngờ đây lại là một nữ game thủ.

Chị hắng giọng, trước tiên là phỏng vấn quản lý kiêm huấn luyện viên của đội tuyển, Hạ Nam: “Hôm nay chúng ta đã gặp được người đi Mid mới của đội tuyển, Bảy Ngàn. Chẳng hay trong quá trình tập luyện, Kiều Hướng Thiển phối hợp với các thành viên trong đội có thuận lợi không?”

Liếc thấy Kiều Hướng Thiển căng thẳng khi nghe thấy tên của mình, Hạ Nam chỉ cười, “Rất thuận lợi, Bảy Ngàn rất am hiểu các vị tướng, cả tướng pháp sư sát thủ hay pháp sư cấu rỉa đều chơi không tệ. Vả lại, cô ấy cũng rất ăn ý với người đi rừng của đội chúng tôi.”

Sau đó là một vài câu hỏi về chuyện training và bể tướng.

Đột nhiên, phóng viên chuyển micro ra trước mặt Kiều Hướng Thiển, “Bảy Ngàn là nữ game thủ duy nhất của giải KPL năm nay. Tại sao em lại muốn theo đuổi con đường thể thao điện tử thế? Em có cảm thấy áp lực hay không?”

Kiều Hướng Thiển hít sâu một hơi rồi bình tĩnh đáp: “Không phải người ta thường nói, thể thao điện tử không phân biệt giới tính sao ạ? Em theo đuổi con đường này vì lòng đam mê. Về phần áp lực, chắc chắn sẽ có áp lực rồi. Nhưng áp lực cũng là động lực, em hi vọng rằng áp lực này có thể thúc đẩy em thi đấu thật tốt.”

Sau khi nói xong, Kiều Hướng Thiển cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình.

Cô quay lại nhìn, đối diện với ánh mắt của Dư Hoán Xuyên, tâm trạng căng thẳng trong cô lập tức tan biến.

Không hiểu vì sao, cô lại an tâm đến vậy.

Cô biết, anh sẽ luôn cổ vũ cô.

Kiều Hướng Thiển cong môi, tặng cho anh một nụ cười.



Cuộc phỏng vấn kết thúc sau khoảng một giờ.

Khi cả đội bước ra ngoài, Kiều Hướng Thiển bất cẩn làm rơi điện thoại. Dư Hoán Xuyên đi phía trước cô, theo thói quen giúp cô nhặt điện thoại lên.

Trùng hợp có một thợ chụp hình vẫn còn cầm máy ảnh nên thuận tiện chụp một tấm.

Y cầm máy ảnh, vừa chỉ vào tấm ảnh này vừa nói với phóng viên, “Tôi thấy tấm này khá được.”

Phóng viên nhìn thoáng qua, “Ồ, đồng đội giúp đỡ lẫn nhau à? Được đấy, có thể thêm vào.”

_____

[2] 黄花菜都凉了 (lược dịch: hoa cúc đồ ăn đều lạnh): ám chỉ việc quá trễ, quá muộn (Xem thêm Zhihu).