Chiến Đội ACE

Chương 54: Ôi, phụ nữ



Hành động này của Thái Ất Chân Nhân như một viên đạn tín hiệu bắn lên trời. Những thành viên còn lại của Winner vốn đang tập trung trong trụ lập tức lao vào ZH như hổ vồ!

Phản xạ của Kiều Hướng Thiển rất mau lẹ, cô khéo léo chớp thời cơ để lùi ra sau đồng đội, sau đó bật chiêu cuối gia tăng miễn thương cho họ, đồng thời tung kỹ năng công kích Thái Ất Chân Nhân và Nakoruru bên cạnh. Nhưng Tôn Thượng Hương của team địch cũng không hề kém cạnh, chớp mắt đã giết được Đạt Ma. Nakoruru bổ chiêu cuối vào Cao Tiệm Li nhưng bản thân cậu ta cũng bị lửa đốt.

Hai bên sống mái với nhau, phe ta giết được Thái Ất Chân Nhân. Thái Ất Chân Nhân có chiêu hồi sinh, đang định lùi về phía sau thì bị chiêu cuối của Lữ Bố nện xuống người, khiến cậu ta lên bảng đếm số lần nữa. Dương Tiễn và Gia Cát Lượng bị chiêu một và nội tại của Cao Tiệm Li đánh tới mức gần ngoẻo. Cũng thời điểm này, Trương Phi trong tay Hà Trang đã tích đủ stack Phẫn nộ (một dạng nội tại kích hoạt) và bộc phát cú hất tung, khiến Dương Tiễn và Gia Cát Lượng văng dính vách, cu cậu có được Tripple Kills —

Đồng thời, Tôn Thượng Hương chọn Kiều Hướng Thiển làm mục tiêu. Giai đoạn giữa và cuối trận, vị tướng Tôn Thượng Hương này chẳng khác nào một khẩu đại bác, dù Kiều Hướng Thiển có khả năng miễn thương cũng không thể đỡ được việc cậu ta gần như tự huỷ nhằm kéo cô chết chung.

Không chỉ vậy, Tôn Thượng Hương trong tay Tam Tam của đội Winner còn bắn xuyên hai chủ lực của đội ZH: Mid và xạ thủ. Cao Tiệm Li của Kiều Hướng Thiển bất lực ngã xuống, Mark đã hết chiêu cũng không thể đối đầu với Tôn Thượng Hương, suýt chút nữa là lên bảng đếm số. May thay, Trương Phi của Hà Trang đã giết chết hai người chơi yếu máu của team địch, lập tức quay lại che chắn và đỡ sát thương giúp xạ thủ của mình.

Tôn Thượng Hương thấy bản đồ còn lại mỗi mình, bản thân cậu ta cũng bị đánh chỉ còn một nửa lượng máu, đành phải rút lui để quay về thủ trụ bậc thềm. Nhưng Hà Trang nhất quyết không tha, thời điểm Tôn Thượng Hương lộn qua tường để chạy về trụ, Hà Trang thẳng tay tung chiêu hai bay vọt qua đó rồi dùng chiêu một giết gọn Tôn Thượng Hương.

Sau đó, cu cậu vinh quang mà chết dưới sát thương của trụ.

— Cu cậu thậm chí không chờ lượng máu hồi phục một ít, chỉ cần có chiêu hai là đuổi cùng giết tận người chơi cuối cùng của Winner ngay.

Giao tranh lấy ba đổi năm!

Bình luận viên A: “Hẳn là sẽ có người cảm thấy Hà Trang quá nông cạn khi đổi mạng như vậy, nhưng nếu phân tích kỹ thì cậu chàng không lỗ chút nào. Một người chơi hỗ trợ đổi lấy một người chơi xạ thủ… Ôi chao!”

Dường như bình luận viên đã phát hiện ra điều gì đó nên hô lên một tiếng!

Bình luận viên B: “Chúng ta đang thấy lính đường giữa đã tràn vào, Winner bị quét sạch, người bị giết đầu tiên của họ, Nakoruru cũng phải mất mười mấy giây nữa mới hồi sinh! Nhưng ZH vẫn còn xạ thủ…”

A Hoán cực kỳ quả quyết đẩy lính lên cao!

Cả hai đều còn hai ô máu nhưng có quân lính tràn vào trụ để chịu sát thương, thế là họ đẩy thẳng tới nhà chính của đối phương.

Nakoruru team địch còn ba giây sẽ hồi sinh!

Trước khi Nakoruru hồi sinh, Lữ Bố đi trước để hút sát thương. Khoảnh khắc Nakoruru bật chiêu cuối bay ra, mặc dù đang cưỡi chim nhưng cậu ta vẫn bị Lữ Bố trong tay Lâm Quý Tuân chọc khoé. Dù vậy, Nakoruru vẫn thà chết cũng phải dọn được xe pháo trước trụ nhà chính. A Hoán di chuyển kéo giãn khoảng cách, đồng thời điên cuồng ấn nút bắn trụ ở góc phải bên dưới màn hình. Trước khi xe pháo biến mất, lượng máu của nhà chính đối phương còn ba nấc, hai nấc…

Một nấc cuối cùng!

Âm thanh khi tai nghe va đập xuống bàn vang lên một tiếng ‘Rầm’! Đương nhiên, nó được phóng đại tới mức khiến tai nghe của Kiều Hướng Thiển rung lên.

Nhưng cô lại cười.

Bên cạnh đó cũng có những tiếng ồn ào —

“A Hoán pro vip quá man!”

“Đây gọi là một giao tranh quyết định thành bại cả trận đấy!”

“Anh đã nói với bọn mày rồi, khi tràn vào nhà chính của bọn nó thì trong mắt anh chỉ có đập trụ thôi!”

“Em toàn vái trời cho khả năng kháng sát thương vật lý của xe pháo tăng thêm một chút luôn á!”

Khì.

Kiều Hướng Thiển thề, hình ảnh nhà chính màu đỏ của team địch phát nổ chính là hình ảnh mà cô thích nhất.

Cô tháo tai nghe ra và nghe thấy giọng nói của bình luận viên:

“Chúng ta hãy cùng chúc mừng đội tuyển ZH đã giành được chiến thắng trong ván đấu thứ ba! Họ đã lội ngược dòng thành công, duy trì thành tích bất bại từ đầu mùa giải tới giờ!”

Kiều Hướng Thiển nhẹ nhàng đặt tai nghe xuống bàn rồi đứng dậy, trong đầu loáng thoáng vang lên tiếng pháo nổ.

Đội bạn rất mạnh.

Nhất định là sau này, họ sẽ còn gặp lại.

Chỉ là Kiều Hướng Thiển cảm thấy — sau trận đấu này, cô không còn sợ hãi nữa.

Cô đã thắng được một lần, nhất định sẽ thắng được lần thứ hai.

Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật!

Thời điểm hai đội bắt tay, Kiều Hướng Thiển mới có thể đứng trước mặt và quan sát xạ thủ Tam Tam của đội Winner.

Xét vóc dáng thì có thể nói Tam Tam thuộc kiểu con trai nhỏ nhắn, Kiều Hướng Thiển lẳng lặng đo chiều cao giữa mình và cậu, nhận ra cậu chỉ cao tầm 1m68, 1m69 mà thôi, không tới 1m7.

Là chiều cao trung bình của những chàng trai miền Nam.

Có lẽ vì chơi game lâu nên sắc mặt của Tam Tam có hơi tái, để tóc mái thưa, thoạt nhìn hơi u ám. Còn khí chất trên người cậu thì, ừm, phải nói thế nào nhỉ? Vừa khiến người khác cảm thấy xa cách, vừa khiến người khác cho rằng đây mới là khí chất của cao thủ vậy?

Không ngờ, thời điểm trước khi bắt tay Kiều Hướng Thiển, Tam Tam bất chợt mỉm cười, khiến cô ngẩn ra.

Bên tai vang lên giọng nói hơi khàn của Tam Tam, “Chị rất cừ.”

Kiều Hướng Thiển cũng cười, bắt tay với cậu, “Cảm ơn.”

Tam Tam thả tay, xúc cảm mềm mại giữa từng ngón tay vẫn chưa biến mất.

Cậu hơi nheo mắt, “Hẹn gặp lại ở trận chung kết.”

Gì cơ?

Cậu ta chắc chắn bản thân có thể tiến vào trận chung kết sao?

Hay là cậu ta chỉ có ý khen ngợi đội tuyển của cô có thể tiến vào trận chung kết?

Trong đầu Kiều Hướng Thiển có bão tố nổi lên, nhưng bấy giờ đã tới lượt cô bắt tay với người đi đường giữa của Winner, cho nên cô đành gác lại chuyện này.

Đồng đội của cô và thành viên của đội Winner ôm thành từng cặp, cuối cùng thành hai đội ôm nhau. Kiều Hướng Thiển đứng bên cạnh vốn không định tham dự, thân hình nhỏ nhắn của cô bị một tốp thanh niên cao lớn che khuất.

Không biết là ai đã kéo cô về phía trước, sau đó ôm cô bằng một tay.

Trước khi biết đối phương là ai, cơ thể của Kiều Hướng Thiển hơi cứng lại, nhưng khi ngửi thấy mùi hương bạc hà mát lạnh trên người đang ôm mình, cơ thể của cô lập tức thả lỏng.

Bên này là Hà Trang, bên kia là Dư Hoán Xuyên, trước mặt là Lâm Quý Tuân và một vài thành viên của Winner che khuất. Khi đứng giữa một nhóm người cao 1m7 1m8, rõ ràng trông cô cứ bị lọt thỏm vậy.

Trên thực tế, chỉ có một mình Dư Hoán Xuyên ôm cô khi đứng trên sân khấu — Nhịp tim của Kiều Hướng Thiển bỗng tăng nhanh.

Đây là hành động thể hiện tinh thần ‘hữu nghị là chính, thi đấu là phụ’, nhưng Kiều Hướng Thiển lại vô cớ cảm thấy có gì đó sai sai.

Hừm…

Cô lẳng lặng vươn tay véo Dư Hoán Xuyên.

Khuôn mặt của anh nhăn lại vì bị đau, sau đó, anh cúi đầu nhìn cô, như thể đang nói: Bao giờ về rồi anh xử em sau.

Kiều Hướng Thiển yên lặng thè lưỡi.

Mọi người lần lượt đi ra hậu trường, ZH tham dự buổi phỏng vấn sau trận đấu.

Winner thì phỏng vấn sau ZH.

Tam Tam dựa lên tường, liếc mắt nhìn Kiều Hướng Thiển đang theo sau Dư Hoán Xuyên vào phòng phỏng vấn hệt như một cái đuôi nhỏ.

Cậu bỗng cười một tiếng, lẩm bẩm: “Đúng là yêu đương nơi làm việc.”

Người đi đường giữa của Winner, Fire nghe thấy Tam Tam vô cớ phì cười thì xoa xoa cánh tay đang nổi da gà vì bị lạnh của mình. Có trời mới biết chỗ này bật máy lạnh sớm quá, cậu chà xát cánh tay, hỏi: “Cái gì mà yêu đương nơi làm việc? Ông muốn yêu đương với ai ở chỗ làm hả? Nói trước là tôi không phải gay nhé, tôi có bạn gái rồi.”

Tam Tam liếc cậu ta, “Tôi biết ông có rồi, tôi cũng chưa nói là tôi yêu đương.”

Fire ngố tàu, gãi đầu hỏi: “Thế ông nói ai?”

Tam Tam nhớ lại vừa rồi đã thấy Kiều Hướng Thiển véo Dư Hoán Xuyên, tuy người dưới sân khấu không thấy được nhưng từ góc độ của cậu thì vừa hay thấy hết.

Cậu nhoẻn miệng cười, bày ra dáng vẻ ngứa đòn, “Ông đoán xem.”

Fire giơ nắm đấm, sau đó câu lấy cổ của Tam Tam, “Đoán cái đầu ông chứ đoán! Sao Tiểu Tam nhà ông đã thua một ván còn ngứa đòn thế hả?”

Tam Tam khom lưng, khéo léo trốn thoát, cất giọng nhẹ tênh, “Chắc vì tôi mới phát hiện ra một chuyện thú vị đấy.”



Sau khi phỏng vấn, đội tuyển ZH về thẳng ký túc xá.

Trước khi lên lầu, Dư Hoán Xuyên kéo Kiều Hướng Thiển, không cho cô lên. Sau đó, anh mặt dày dẫn cô tới chỗ đồng đội và nói với họ rằng mình đi mua đồ. Tuy anh không nói mua cái gì nhưng đồng đội vừa quan sát hai người, vừa ngầm hiểu nên chỉ gật đầu.

Kiều Hướng Thiển cứ cảm thấy ánh mắt của mọi người mờ ám thế nào ấy.

Cô đang định hỏi Dư Hoán Xuyên có khi nào họ sẽ hiểu lầm không thì phát hiện ra: cô sắp bị phạt rồi!

Dư Hoán Xuyên kéo cô tới một con hẻm giữa hai khu dân cư. Tay của Kiều Hướng Thiển bị anh khống chế, sau đó, anh đè cô lên tường mà hôn một cách nồng nhiệt.

Tuy hành động của anh mạnh bạo nhưng khi môi lưỡi dây dưa với cô lại tràn đầy dịu dàng. Kiều Hướng Thiển không nhịn được bám lấy bả vai của anh, mãi tới khi không thở được, cô mới đè cả người mình lên người anh, hai tay cũng ôm lấy eo anh, thiếu điều chân quắp vào anh như gấu túi nữa thôi.

Trên đầu vang lên giọng cười khe khẽ của Dư Hoán Xuyên.

Tiếp theo là giọng nói hơi khàn đi của anh sau nụ hôn, “Lúc trên sân khấu, em dám véo anh hửm?”

Kiều Hướng Thiển không khỏi véo thêm một phát vào hông anh, “Cứ véo anh đấy, đồ nhỏ mọn.”

Dư Hoán Xuyên chống cằm lên đỉnh đầu của cô, đồng thời vò cho tóc cô thành ổ gà. Mãi tới khi cô bất mãn và giơ tay ôm đầu, anh mới thôi nghịch, cười hỏi: “Thắng rồi, vui không?”

“Vui chứ,” Kiều Hướng Thiển nắm tay anh, dùng ngón tay của mình chọt chọt vào lòng bàn tay của anh, “Còn vui hơn trước đây nữa. Khi đối thủ càng mạnh, em càng vui khi thắng được họ, không phải chuyện này chứng minh rằng chúng ta cũng rất mạnh sao?”

“Phải phải phải,” Dư Hoán Xuyên lật bàn tay, nắm lấy những ngón tay của cô, “Chứng tỏ em rất mạnh, đại công thần ạ.”

Kiều Hướng Thiển: “Công bằng mà nói thì em đã chơi rất tốt trong hai trận đấu vừa rồi, đúng không?”

Dư Hoán Xuyên: “Đúng đúng đúng.” Đồng ý vô điều kiện.

Nom thái độ nghe lời của Dư Hoán Xuyên, Kiều Hướng Thiển hơi nghi ngờ, “Anh đáp có lệ quá vậy!? Lời em nói là thật mà.”

Dư Hoán Xuyên nhìn cô bằng ánh mắt: Em nói cái gì cũng đúng hết.

Kiều Hướng Thiển liếm môi, “Anh nói xem, có phải bây giờ em chính là tuyển thủ thiên tài với kỹ năng tiến bộ vượt bật trong truyền thuyết hay không? Hồi trước em không cảm nhận được, nhưng gần đây em thấy em pro lắm á.”

Dư Hoán Xuyên giúp cô vén lại tóc mái đang bay loạn, “Bây giờ thành tuyển thủ chuyên nghiệp rồi nên tự hào đúng không?

Quả thật, khi cô nói như vậy, Dư Hoán Xuyên không khỏi nhớ lại một Kiều Hướng Thiển đã từng giận dỗi anh vì không được nhường bùa xanh.

Đúng là khiến người ta hoài niệm khi nhớ về nó mà.

“Đâu có,” Kiều Hướng Thiển lắc đầu, “Anh không cảm thấy người nên có cảm giác tự hào là anh mới phải sao?”

Cảm giác tự hào?

Dư Hoán Xuyên nhớ lại trước kia, khoảng thời gian một tay anh hướng dẫn cô từ thao tác tay tới tư duy chiến thuật —

Anh nhẹ giọng đáp: “Ừm, đúng là rất tự hào.”

Anh vừa dứt lời, lồng ngực đã bị ai đó đẩy một cái.

Tiếp theo là chất giọng mềm mại khi lên án của Kiều Hướng Thiển, “Quả nhiên anh thích chơi trò nuôi vợ từ bé!”

Dư Hoán Xuyên: “???”

Kiều Hướng Thiển: “Lần trước Hà Trang nói với em rồi, cậu ấy nói anh thích tình yêu sư đồ nên mới dạy em từ thuở còn thơ. Không ngờ anh thật sự thích em chỉ vì em có chơi game mà thôi —”

Dứt lời, cô còn giả vờ lau nước mắt, “Nếu em không phải đệ tử của anh, tự chơi tới khi pro thì anh còn thích em nữa không?”

Dư Hoán Xuyên: “… Chuyện này quan trọng à?”

Kiều Hướng Thiển: “Đương nhiên là rất quan trọng.”

Dư Hoán Xuyên: “Chuyện này chẳng liên quan gì tới việc em có phải là đệ tử của anh hay không cả.”

Kiều Hướng Thiển: “Anh gạt em, anh không trả lời vào trọng tâm câu hỏi của em mà hỏi ngược lại em chuyện này có quan trọng không! Nhất định là anh đang nói dối.”

Dư Hoán Xuyên: “Em còn nói bậy nữa thì anh hôn em đấy!”

Kiều Hướng Thiển hất hất cằm, “Nhào vô, ai sợ ai chứ?”

Ôi, phụ nữ.

Dư Hoán Xuyên cười khẽ, rủ hàng mi, bảo: “Tối nay em cẩn thận một chút.”

Kiều Hướng Thiển: “…”

Tự nhiên cô nhớ lại một buổi tối chung giường nào đó, có người phải lau súng vì bị cướp cò.

Đương nhiên là vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

Vốn dĩ, cô chỉ định trêu ghẹo Dư Hoán Xuyên để gia tăng tình thú, nhưng khi nghe xong những lời đó thì —

Kiều Hướng Thiển nhón chân, xích lại hôn hôn cằm anh, “Em đùa anh thôi, em biết là Hà Trang nói tào lao mà!”

Dư Hoán Xuyên khom lưng.

Ôi, phụ nữ.