Chiến Đội ACE

Chương 68: Phiên ngoại 2: Sau khi giải đấu kết thúc



Sau khi Kiều Hướng Thiển tốt nghiệp, giải đấu KPL ngày càng phát triển.

Các đội tuyển mới ra đời, đào thải rất nhiều đội tuyển cũ không đủ năng lực. Trong đó, đội tuyển Shine đã trở thành một ‘chú ngựa ô’ khác của KPL.

Nhờ điều kiện gia đình khá giả và bản thân có một số tiền tiết kiệm, Lâm Quý Tuân đã thượng lượng với ba mình về chuyện đầu tư vào ngành thể thao điện tử. Anh thành lập Shine, đồng thời đầu tư vào các tựa game hot như PUBG, LOL và DOTA, trở thành một ông chủ lớn.

Lúc đó, cả đội đều bất ngờ. Nhất là Hà Trang, cu cậu nhảy cẫng lên, ôm lấy cánh tay của Lâm Quý Tuân và làm nũng: “Ông chủ lớn à, sau này nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn nhé.”

Nhưng tới cuối cùng, Hà Trang vẫn không được Lâm Quý Tuân ‘giúp đỡ’. Nhờ biệt tài ăn nói đáng gờm, cu cậu bị thuê làm bình luận viên.

Dư Hoán Xuyên cũng hợp tác với Lâm Quý Tuân, chia cổ phần và trở thành huấn luyện viên của đội tuyển chính thức.

Hạ Bách Xuyên chuyển sang kinh doanh, anh mở một nhà hàng. Vì A Hoán nhỏ tuổi nhất nên vẫn thi đấu được. Cậu được đội tuyển ZH mua lại và trở thành tuyển thủ đầu tiên của Shine.

Sau khi Kiều Hướng Thiển tốt nghiệp không lâu, Shine giành được ngôi vị Quán quân. Dư Hoán Xuyên được nghỉ phép nên lái xe tới trường đón cô.

Vì Dư Hoán Xuyên bận lo liệu đội tuyển mới, mỗi ngày chỉ có vài lúc rảnh để video call với cô. Mà Kiều Hướng Thiển cũng bận lo tốt nghiệp, cho nên tính tới bây giờ đã là nửa năm cô chưa gặp Dư Hoán Xuyên.

Vừa thấy anh xuống xe, cô đã nhào thẳng vào lòng anh.

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười khẽ, sau đó Kiều Hướng Thiển được anh xoa đầu, “Nhớ anh không?”

Cô vùi mặt trong áo sơ mi của Dư Hoán Xuyên, hít lấy hương bạc hà dễ chịu trên người anh, buồn buồn đáp: “Nhớ.”

Truỵ tim!

Từ cổng trường có rất nhiều sinh viên đi ra, đưa mắt nhìn nhìn hai người.

Dù sao, Kiều Hướng Thiển cũng được xem là một người nổi tiếng trong trường, còn Dư Hoán Xuyên… Tuy họ không biết đàn anh này học năm mấy, nhưng anh quá điển trai, cộng thêm sự nghiệp thi đấu thể thao điện tử nên anh được rất nhiều người biết đến.

Nhưng hai người là người yêu của nhau nên Kiều Hướng Thiển hoàn toàn không để ý tới việc người khác đang nhìn.

Nhìn xem, đây là người đàn ông của cô đấy.

Kiều Hướng Thiển cảm thấy dù thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng tình cảm của cô vẫn không phai nhạt, cũng không hề chán hay yếu lòng. Ngược lại, vì yêu xa nên cô càng ngày càng dính người hơn.

Cô cảm thấy bản thân giống như miếng kẹo cao su dán chặt lên người Dư Hoán Xuyên vậy.

Dư Hoán Xuyên ôm cô, mở cửa xe, “Lên xe trước đã.”

Kiều Hướng Thiển không tình nguyện nhưng vẫn thả anh ra. Cô vòng tay ôm eo anh một cái. Xong xuôi, cô mới nhấp môi, khom lưng ngồi vào xe.

Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô, Dư Hoán Xuyên hít một hơi thật sâu.

Sau đó, anh vươn tay kéo cô ra khỏi ghế phụ rồi cúi người, dùng sức mà hôn.

Chỉ là môi chạm môi nhưng Kiều Hướng Thiển lại không nén được nụ cười.

“Được rồi,” Dư Hoán Xuyên vẫn tỏ vẻ như một quân tử, “Gặp mặt hôn này.”

Kiều Hướng Thiển quẹt mũi, cúi đầu cười thầm.

Bản thân Dư Hoán Xuyên cũng có nhà ở thành phố S. Mỗi lần anh về, Kiều Hướng Thiển sẽ tới nhà mình để thu dọn đồ đạc trước. Thế là sau khi lên xe, Kiều Hướng Thiển hỏi: “Ghé nhà em trước nhé?”

Dư Hoán Xuyên ‘ừm’ một tiếng, khởi động xe: “Bao giờ em sẽ tới thành phố H với anh?”

Đầu năm nay, Kiều Hướng Thiển đã quyết định làm bình luận viên cho giải đấu KPL. Với thân phận hot streamer, hình tượng tốt, lại có kinh nghiệm thi đấu, phía ban tổ chức rất vui với đề nghị của cô. Đúng lúc Dư Hoán Xuyên cũng đảm nhận vai trò huấn luyện viên tại thành phố H, thế là hai người ở bên nhau và chuẩn bị định cư tại đây.

Dù sao họ cũng làm việc ở thành phố H, cho nên đầu năm, họ rủ nhau chuẩn bị mua nhà.

Ba mẹ của Dư Hoán Xuyên là lãnh đạo cấp cao của công ty, đương nhiên là có tiền nhưng kể từ khi tốt nghiệp, anh đã không còn dựa vào ba mẹ nữa.

Về phía Hà Trang, sau khi hay tin Kiều Hướng Thiển cũng sẽ làm bình luận viên, cu cậu đã rất hào hứng bô lô trong nhóm WeChat sáu người, 【Em không ngờ chúng ta lại có thể trở thành đồng nghiệp của nhau.】

Kiều Hướng Thiển suy nghĩ một chút rồi nói: “Cuối tháng này mới làm chính thức, nhưng em theo anh qua đó trước cũng được.”

Dù sao, địa điểm livestream của cô được tự do mà.

Dư Hoán Xuyên đồng ý.

Xe chạy được một đoạn, Kiều Hướng Thiển nhìn ra con đường bên ngoài cửa sổ rồi quay đầu, hỏi Dư Hoán Xuyên, “Không phải anh quên đường về nhà em rồi đấy chứ?”

“Không,” Dư Hoán Xuyên đánh tay lái, “Tới rồi.”

Kiều Hướng Thiển: “…”

???

Dư Hoán Xuyên mở cửa, xuống xe. Kiều Hướng Thiển nhìn động tác của anh, lại nhìn toà nhà bên ngoài…

Cục… Cục Dân chính?

Cô ngồi yên trong xe mấy giây, sau đó vọt xuống, “Cục Dân chính? Sao anh không bàn bạc với em trước? Em không mang theo căn cước rồi. Chúng ta… đăng ký sớm như vậy sao?”

Kiều Hướng Thiển lắp ba lắp bắp.

Dù đã yêu đương và xác định quan hệ lâu dài, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để kết hôn nữa.

… Cô mới tốt nghiệp Đại học thôi.

Dư Hoán Xuyên khom lưng, lấy một cái túi từ trong xe ra, “Anh tới nhà ba mẹ lấy rồi, chở em theo là đủ.”

Anh lại bước tới chỗ Kiều Hướng Thiển, lắc tệp hồ sơ trong tay, cười hỏi: “Nếu không thì cô Kiều này, bao giờ em mới cho anh một danh phận thế?”

Bao giờ cho anh một danh phận…

Kiều Hướng Thiển nhìn ngắm khuôn mặt điển trai hôm nào, chợt nhận ra hình như năm nay anh đã 26 tuổi.

Ba mẹ của cô đã đồng ý.

Anh cũng mang cả hồ sơ theo rồi.

Vả lại cô đã tốt nghiệp.

Kiều Hướng Thiển liếm môi, cảm thấy chuyện này là lẽ đương nhiên.

Cô thật sự chưa từng nghĩ tới một thời điểm cụ thể.

Nếu đã như vậy…

Kiều Hướng Thiển chậm rãi nắm tay anh, “Vậy thì mình đăng ký thôi.”

Dư Hoán Xuyên cũng nắm tay cô, kẹp tệp tài liệu dưới cánh tay còn lại. Anh lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra.

Trong lúc Kiều Hướng Thiển không ngờ tới và đang ngẩn ngơ nhìn ánh kim cương đang đập vào mắt, Dư Hoán Xuyên nâng tay cô lên, đeo nhẫn cho cô.

Kích cỡ vừa như in.

Viên kim cương rất lớn.

“Xong,” Dư Hoán Xuyên làm xong loạt động tác này thì nắm chặt tay cô.

Trước đôi mắt ngẩn ngơ bỗng ửng đỏ của Kiều Hướng Thiển, anh hôn xuống mu bàn tay của cô, “Em bị giam cầm rồi.”

Kiều Hướng Thiển khịt mũi, trách móc: “Sao anh đáng ghét thế!”

“Hửm?”

“Sự bất ngờ này… quá lớn luôn ấy.”

Cuối cùng, Kiều Hướng Thiển trở thành cô vợ đầu tiên bước vào Cục Dân chính với đôi mắt hoe đỏ.

Hai quyển sổ màu đỏ như đang toả sáng dưới ánh mặt trời.

Cô cảm thấy giờ phút này, mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới.