Húc Phú đứng sững tại cl Người ở chỗ này, không ai là không nể anh ta ba phần.
Tên này chỉ là một vệ sĩ của Hồ Yên, thế mà lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với mình?
Chán sống rồi phải không?
“Anh đang nói chuyện với tôi x2”
Húc Phú duỗi ngón tay mập mạp tự chỉ vào mình.
vhm nhếch mép: “Không không không, tôi chỉ đang nói chuyện với một con lợn thôi.”
Sắc mặt Húc Phú nháy mắt tối đi, trong mặt tràn đầy tia lạnh Toàn bộ Quý Thành này, cho tới bây giờ chưa ai dám mắng anh ta là con lợn.
Chỉ là một tên vệ sĩ, lại dám nhục mạ mình như vậy?
“Được, được lắm.”
“Mày là người đầu tiên dám mắng tao như vậy đấy.”
“Mày đã nghĩ xong sẽ chết thế nào chưa?”
Gương mặt Húc Phú trờ nên lạnh lùng, tay nắm chặt thành đấm.
Lý Vân Thiên đứng cạnh không khỏi cười mìa mai, đúng là một tên vệ sĩ dốt nát.
Lại dám chọc cả vào Húc Phú.
Phải biết là nhà họ Lý của anh ta cũng phải nể mặt Húc Phú ba phần.
Thế lực ngầm của Húc Phú còn khủng bố hơn nhiều so với nhà họ Lý của anh ta.
‘Về phần Hồ Yên, sắc mặt cô đã tái cả đi rồi, trong lòng thầm hô tiêu r( Tần Giang chọc ai không chọc, lại cứ phải đi dây vào Húc Phú.
Cho dù anh ta có đạp Lý Vân Thiên một cước, cô cũng sẽ có biện pháp xoay xð.
Nhưng bây giỡ, cô thật sự không còn cách nào.
“Tổng giám đốc Phú, không phải như anh nghĩ đâu, thành thật xin lỗi, tôi thay anh ta xin lỗi anh Hồ Yên tiến lên, một tay kéo vhm ra phía sau, có hơi khom người với Húc Phú.
Nếu Húc Phú không chịu buông tha vhm, vậy cô chỉ đành đề vhm rời khỏi.
Ở lại Quý Thành, chờ đợi anh phía trước chỉ có một con đường chết “Tổng giám đốc Yên, chuyện này không liên quan gì tới cô, giống như anh ta đã nói, đây là ân oán cá nhân của tôi và anh ta.”
Húc Phú lạnh lùng châm một điếu xì gà, dùng sức rít một hơi.
Khói mù nồng đậm phả lên mặt Hồ Yên, có điều cô cùng không dám có phản ứng gì.
Chỉ có thể chịu đựng khó chịu, hít sâu một hơi.
“Tổng giám đốc Phú, là do tôi không quản tốt người cua mình, mong rằng anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho anh ta một lần này đi,”