Nói đùa gì chứ, đây là tổng giám đốc của tập đoàn đứng đầu tỉnh Nam, không phải là người mà bọn họ có thể so sánh được.
Chỉ cẩn vị này gật đầu đều có thể tùy lúc tiêu diệt công ty của bọn họ.
“Tổng giám đốc Thanh!”
“Tổng giám đốc Thanh!”
Mấy ông chù của công ty khác đều nhao nhao tiến đến chào hỏi, muốn lưu lại ấn tượng tốt với Võ Mạnh Thanh.
Đối với thái độ nịnh nọt này của bọn họ, Võ Mạnh Thanh cực kỳ hường thụ.
Có điều, khi nhìn thấy đám người phía trước không chào hỏi mình thì lập tức nhướn mày.
Trong lòng ông ta, những người này lập tức bị liệt vào danh sách không thể hợp tác.
Có điều ông ta có chút tò mò, người đàn ông đang tóm cổ người ta kia trông rất quen.
Bóng lưng của ngưỡi này khiến cho Võ Mạnh Thanh cảm thấy hình như mình từng gặp qua ở đâu rồi Mà khi Hồ Yên và Lý Vân Thiên trông thấy Võ Mạnh Thanh tiến vào hội trường đều này mình.
“Tổng giám đốc Thanh.”
Hồ Yên vội vàng tiến tới bắt tay với Võ Mạnh.
Thanh.
Đối với người đẹp, đương nhiên Võ Mạnh Thanh rất thích.
Ông ta thoải mái nhẹ nhàng sờ bàn tay của Hồ Yên một cái, có điều ông ta cũng không dám trễ nại thời gian.
Dù sao Vân Nguyệt đã nói, trong vòng ba ngày phải chốt được danh sách.
Ông ta không có nhiều thời gian đề mà chơi đùa.
Lý Vân Thiên đang muốn rời đi, vhm đứng cạnh lại lên tiếng.
“Tôi cho anh đi rồi à?”
Bước chân của Lý Vân Thiên khựng lại, trên mặt lộ về khó coi.
Anh ta không dám đi, anh ta sợ chết!
Mà Võ Mạnh Thanh nghe được âm thanh này, suýt chút nữa thì ngã ngồi trên mặt đất.
Ông ta nhìn bóng lưng của người đàn ông đứng cách đó không xa, hít vào một ngụm khí lạnh.
Đúng rồi!
Tuyệt đối là đúng rồi!
“Cậu… cậu Minh?”
‘Võ Mạnh Thanh thận trọng hô lên một tiếng.
Nhưng câu nói của ông ta khiến cho mọi người đều sững sờ.
Ở đây làm gì có ai tên Minh?
Tổng giám đốc Thanh đang gọi ai vậy?
Bọn họ không biết, nhưng Võ Mạnh Thanh biết mình đang gọi ai.
“Cậu Minh?”
Thấy vhm không có bất kỳ phản ứng gì, Võ Mạnh Thanh lại cao giọng hô lên lần nữa.
Chỉ tiếc, người kia vẫn không có đề ý tới lời ông ta.