Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 106: Tốt nhất bà nên tránh ra cho tôi.”  



Nghe vậy, Đường Tuấn buông cổ tay người phụ nữ trung niên ra. Ai biết anh vừa mới buông ra, tay kia của người phụ nữ trung niên lập tức muốn tát vào mặt anh.

“Hừ!” Đường Tuấn thấy vậy thì lùi lại. Người phụ nữ trung niên dùng sức quá đà, bà ta ngã lăn ra đất, trông vô cùng chật vật.

Đường Tuấn không thèm để ý tới người phụ nữ trung niên, đi tới chỗ cô y tá, hỏi: “Cô vừa nói giáo sư Thẩm Dũng đang ở bên trong đúng không?”

Y tá gật đầu, ánh mắt có chút xấu hổ nhìn Đường Tuấn, sắc mặt đỏ bừng.

“Mày dám giở trò với bà đây, bà đây đánh chết mày!” Người phụ nữ trung niên bật dậy khỏi mặt đất, cuồng loạn hét lên.

Cạch!

Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra.

Người phụ nữ trung niên không quan tâm đến việc so đo với Đường Tuấn nữa, bước tới, bắt lấy người đó hỏi: “Giáo sư Thẩm, bệnh tình của con trai tôi thế nào rồi? Còn có thể cứu không?”

Thẩm Dũng lắc đầu nói: “Cậu Trần thực sự bị thương quá nặng, một số nội tạng trong cơ thể đã bị tổn thương nghiêm trọng, loại tổn thương này đã vượt quá mức mà y học hiện đại có thể chữa trị.”

“Sao lại thế được? Tôi chỉ có đứa con trai này thôi, giáo sư Thẩm, ông nhất định phải cứu nó. Có phải ông cảm thấy tiền không đủ không, vậy tôi sẽ cho gấp mười lần, mười lần không đủ thì hai mươi lần, xin giáo sư Thẩm nhất định phải cứu con trai tôi.” Người phụ nữ trung niên nghe vậy liền bật khóc.

Thẩm Dũng nghiêm mặt nói: “Bà Trần, đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vết thương của cậu Trần quá nghiêm trọng. Từ trên cao rơi xuống như vậy, có thể cầm cự đến hiện tại đã là tốt lắm rồi.” Nói đến đây, Thẩm Dũng cảm thấy trong lòng bất lực. Tuy là bác sĩ nổi tiếng nhưng ông chỉ giỏi về Y học cổ truyền, chứ nội tạng tổn thương thế này, thậm chí ông cũng không thể không thừa nhận phương pháp Y học hiện đại còn tốt hơn cả Y học cổ truyền. Ông không khỏi nghĩ, nếu Đường Tuấn ở đây, với y thuật thần kỳ của anh, liệu có cách nào để chữa lành tổn thương nội tạng hay không.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Thẩm Dũng đảo qua, ông nhìn thấy Đường Tuấn đang an ủi cô y tá. Ông vội vàng đi tới, cũng không hỏi tại sao lại đến bệnh viện, có chút khẩn trương nói: “Đường Tuấn, anh đến đúng lúc lắm, nhanh vào với tôi.”

Sự thay đổi này đến quá đột ngột khiến ngay cả Đường Tuấn cũng có phần không chuẩn bị kịp. Ngay lúc Thẩm Dũng nắm tay Đường Tuấn chuẩn bị đi vào phòng cấp cứu, người phụ nữ trung niên bước tới, chặn cửa lại. Bà ta cười lạnh hai tiếng hỏi: “Giáo sư Thẩm, ý ông là sao đây? Chẳng lẽ ông định để thằng nhóc này chữa bệnh cho con trai tôi à? Đây là cách bệnh viện của mấy người làm việc sao?”

Thẩm Dũng sửng sốt, sau đó sắc mặt trầm xuống, nói: “Bà Trần, nếu bà vẫn muốn cứu con trai mình, tốt nhất bà nên tránh ra cho tôi.”

Người phụ nữ trung niên chỉ tay vào Đường Tuấn quát: “Cậu ta là cái thá gì? Cũng xứng chữa bệnh cho con trai tôi, nếu có sự cố gì xảy ra ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”

Thẩm Dũng vô cùng tức giận, nói: “Bà thì biết gì? Nếu bây giờ có ai ở thành phố Vinh có thể cứu con trai bà, thì cậu ấy là người duy nhất.”

Người phụ nữ trung niên sao có thể tin được chuyện này, bà ta tức giận nói: “Giáo sư Thẩm, ông không cần phải gạt tôi. Mấy người chỉ cảm thấy con trai tôi không thể chữa khỏi, muốn tìm người cõng nồi hộ mấy người thôi. Ông thực sự nghĩ tôi không thể nhìn ta loại quỷ kế nhỏ nhoi này sao? Nhìn cậu ta như vậy, chắc hẳn cậu ta vẫn còn là sinh viên đại học y khoa, ông cho rằng tôi mù à?”

Nghe vậy, Đường Tuấn nhẹ nhàng bắt lấy tay Thẩm Dũng nói: “Giáo sư Thẩm, nếu bà Trần đã nói như vậy. Vậy thì không cần phải ép buộc đâu.”

Vẻ mặt của Thẩm Dũng lộ ra vẻ chua xót, nhưng ông không biết phải nói gì hơn.