Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 109: Không thẹn với lương tâm!  



“Mười ba kim châm Quỷ Môn!” Thẩm Dũng và một người mặc áo khoác trắng đồng thời thất thanh nói. Đường Tuấn không khỏi liếc nhìn vị bác sĩ kia, Thẩm Dũng có thể kêu lên mười ba kim châm Quỷ Môn cũng không làm anh ngạc nhiên, nhưng vị bác sĩ kia lại khiến anh có chút kinh ngạc. Mười ba kim châm Quỷ Môn, như tên gọi, là một phương pháp châm cứu kỳ diệu có thể giải cứu bệnh nhân khỏi Quỷ Môn quan.

Nghe nói ở nước Việt Nam, có không quá mười người biết loại châm pháp này. Mà những người đó đều là những người có uy quyền trong giới Y học cổ truyền.

Mặc dù nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng giản dị nhưng vẫn có thể thấy khí chất cô ấy rất không tồi. Chiều cao gần một mét bảy khiến cô ấy trông rất mảnh mai, chiếc khẩu trang dày che kín mặt, chỉ để lộ ra hàng lông mày thanh tú như vầng trăng khuyết. Giọng nói thì lanh lảnh như chim vàng anh từ trong thung lũng bay ra, vô cùng hay.

Bị Đường Tuấn nhìn như vậy, nhịp tim của nữ bác sĩ không khỏi tăng nhanh, cô ấy vội cúi đầu xuống.

Đường Tuấn chỉ tò mò nên nhìn nhiều hơn một chút, không nghĩ gì hơn. Sau đó tiếp tục thi châm, mười ba kim châm Quỷ Môn, không dễ gì để thi hết mười ba châm. Hơn nữa vết thương của cậu Trần này quá nghiêm trọng, cần phải phối hợp với chân khí trong cơ thể mới có thể chữa lành được.

Năm châm, sáu châm, bảy châm.

Khi Đường Tuấn đâm một mũi kim, mọi bác sĩ trong phòng đều thầm đếm trong lòng, không khỏi bị thu hút bởi kỹ năng châm cứu siêu việt của Đường Tuấn.

Tình trạng của cậu Trần dần dần được cải thiện, nhịp tim của cậu ấy bắt đầu trở lại bình thường. Mặt khác, trên trán Đường Tuấn đã đẫm mồ hôi, áo khoác trắng trên người cũng ướt đẫm khi anh thi triển đến châm thứ sáu. Gánh nặng của mười ba kim châm Quỷ Môn đối với người thi châm thật sự quá lớn.

Khi Đường Tuấn đâm xuống châm thứ tám, anh đứng thẳng người lên, nữ bác sĩ kêu tên mười ba kim châm Quỷ Môn ban nãy bước tới, mang theo một chiếc khăn tay màu trắng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt anh.

“Cảm ơn.” Giọng Đường Tuấn yếu ớt nói.

Nữ bác sĩ lắc đầu, vừa nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh vừa ra hiệu cho anh tiếp tục.

Lúc này, các bác sĩ khác trong phòng mổ chỉ biết ngưỡng mộ và kính trọng Đường Tuấn, ngay cả bác sĩ Lưu cũng không biết nói gì.

Bác sĩ, chính là như thế!

Tận tâm tận lực, không thẹn với lương tâm!

Phải gần một giờ sau, Đường Tuấn mới thi triển xong mười ba kim châm Quỷ Môn. Khi thi triển xong châm cuối cùng, anh mất hết sức lực, cơ hồ ngã ngửa ra sau, nhưng không phải rơi xuống đất, mà là rơi vào vòng tay của một thân ảnh yêu kiều.

“Nghỉ ngơi thật tốt đi.” Một giọng nói rất hay vang lên bên tai Đường Tuấn. Sau đó, Đường Tuấn đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Sau khi rời khỏi tầng thượng trung tâm của tập đoàn Thịnh Thiên.

Lý Quang Huy dừng lại trước cửa kính trong suốt kéo từ trần đến sát sàn, chắp hai tay sau lưng nhìn ra khung cảnh tuyệt đẹp ấy. Ông ta rất thích cái cảm giác đứng trên đỉnh cao nhìn người đời bằng nửa con mắt, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay vậy. Cách đó không xa lão Bạch mặc một bộ đồ luyện tập màu trắng đang ngồi ở trên ghế salon thưởng thức trà.

Bên trong nhìn như không có một chút phòng bị nào, vô cùng thoải mái, nhưng bên ngoài phòng Minh Ám Các thì gần hai mươi vệ sĩ ưu tú đứng khắp nơi, mỗi một người đều có xuất thân là lính đặc chủng, thậm chí có vài người còn là lính đánh thuê. Sau cái lần mà Khổng Ngọc Lan đi kiện, thì Lý Quang Huy đã ra một mệnh lệnh là tăng thêm vài lớp bảo vệ sự an toàn của một số nhân vật chủ chốt trong nhà họ Lý. Đây cũng chính là lý do anh em nhà Thiệu Nhất Quyên có thể bước từ trong bóng tối ra ánh sáng.