Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 121: Chỉ là anh còn chưa gõ cửa



Nghe thấy Đường Tuấn đồng ý rồi, trong lòng Lý Ngọc Mai khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ta lại không có ý định cúp điện thoại ngay lập tức, qua mấy giây im lặng. Ngay lúc mà Đường Tuấn suýt chút nữa cho rằng cô đã cúp điện thoại thì cuối cùng cô cũng chậm rãi mở miệng, nói: “Tôi khuyên anh một câu. Đừng nên qua lại với Trần Bá Phương một cách quá thân thiết, nếu không đến lúc nào đó anh chết như thế nào cũng không biết đâu.”

“Hả?” Đường Tuấn lại hơi nhướng lông mày nói: “Nghe nói quan hệ của nhà họ Lý cô và Trần Bá Phước rất tốt mà, không biết câu nói này của cô là có ý gì đây?”

“Hừ! Điều không nên hỏi tốt nhất là đừng hỏi. Nhà họ Lý tôi và nhà họ Trần như thế nào, không phải là điều mà anh có tư cách để hỏi.” Lý Ngọc Mai có chút tức giận nói. Bản thân Trần Bá Phước đã là cao thủ nội công, nếu như bây giờ lại nhiều thêm một người là Đường Tuấn trợ giúp, thì rất có khả năng sẽ có uy hiếp rất lớn đối với nhà họ Lý, mà cha của cô ta Lý Quang Huy không cho phép tình huống như thế này tồn tại. Đến lúc đó sợ là sẽ bảo lão Bạch ra tay làm phế thậm chí là giết chết cả Đường Tuấn. Nghĩ đến những điều này, trong lòng cô ta đột nhiên có chút không đành lòng, nên mới mở miệng nhắc nhở Đường Tuấn.

Đường Tuấn nghe sự lạnh lùng trong giọng điệu của cô ta, càng thêm khẳng định cái suy đoán nào đó ở trong lòng.

“Tôi biết rồi.” Đường Tuấn nói.

Lý Ngọc Mai ở đầu bên kia khẽ ừ một tiếng, rồi cúp điện thoại luôn.

Đường Tuấn cầm lấy cái điện thoại kêu tút tút tút không ngừng kia, ánh mắt nhìn về phía ánh nắng chiều ở bên ngoài cửa sổ, trong ánh mắt có thêm một chút ý lạnh lùng.

“Công viên Xanh. Có chút thú vị đấy.” Đường Tuấn lẩm bẩm nói.

Lúc này, có y tá đi vào muốn thu dọn gian phòng. Đường Tuấn đang ở trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Việt Nhất, có y tá chuyên môn phụ trách thu dọn sắp xếp.

“Cho hỏi, phòng làm việc của bác sĩ Mộ Dung ở đâu?” Đường Tuấn hỏi y tá. Anh cảm thấy trước khi rời đi vẫn phải chào Mộ Dung Lan một tiếng trước.

Y tá là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, trông rất có khí chất của một con gái cưng. Nghe thấy Đường Tuấn hỏi, cô ấy không khỏi nhìn anh thêm một cái nữa, sau đó mới nói: “Chính là căn phòng đầu tiên trên hành lang tầng bốn.”

Hai ngày này, cô ấy đã thấy Mộ Dung Lan thường xuyên đến chăm sóc cho Đường Tuấn. Chỉ là Mộ Dung Lan là cô gái xinh đẹp nhất bệnh viện Việt Nhất, bình thường người theo đuổi cũng rất nhiều. Trong đó thậm chí không thể thiếu một số cậu chủ lớn nhỏ của các nhà thương nhân cực giàu, Đường Tuấn trước mắt này tuy trông có chút đẹp trai, nhưng sao có thể so sánh được với những cậu chủ kia chứ.

Cô ý tá nhỏ cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Đường Tuấn một chút, cho nên mở miệng nói: “Anh tốt nhất đừng hiểu lầm. Sở dĩ bác sĩ Mộ Dung chăm sóc anh là bởi vì xuất phát từ y đức của một bác sĩ, nếu như anh xem nó là một loại cảm tình thì tôi khuyên anh nên bỏ cái tâm tư này sớm đi.”

Đường Tuấn nghe vậy, lại mỉm cười, không có ý muốn giải thích thêm với cô y tá nhỏ này. Bây giờ trên người anh đang mang mối thù gia đình sâu nặng, còn có rất nhiều chuyện đang đợi anh hoàn thành. Tiền đồ tính mạng cũng còn chưa biết, thì làm sao có thể mong muốn liên luỵ đến người khác chứ. Cho dù anh thực sự có cảm giác với Mộ Dung Lan, loại cảm giác không giống với những người khác.

Nhìn dáng vẻ hoàn toàn không thèm quan tâm của Đường Tuấn, cô y tá nhỏ có chút tức giận, cái người này thật sự là không đụng vào tường thì không chịu quay đầu mà, đợi đến khi anh bị bác sĩ Mộ Dung từ chối ngay thẳng mặt, thì sẽ biết cô không hề lừa anh.

Dựa theo sự chỉ dẫn của cô y tá nhỏ, rất nhanh Đường Tuấn đã tìm được phòng làm việc của Mộ Dung Lan. Chỉ là anh còn chưa gõ cửa, thì đã nghe thấy âm thanh nói chuyện từ bên trong truyền ra.