Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 129: Anh sẽ tham gia nhỉ?



“Anh đến rồi sao.” Lý Ngọc Mai mặc một chiếc váy xanh da trời vừa vặn, trên gương mặt mang theo một nụ cười nhạt, hiện lên phong thái của một quý cô.

Đường Tuấn gật đầu nhẹ. Lúc trước Lý Ngọc Mai đã gửi tin nhắn qua cho anh, nói là sẽ đi ra đón anh, để tránh cục diện xấu hổ Đường Tuấn không có thư mời không đi vào công viên Xanh được. Tuy là Đường Tuấn của bây giờ vẫn không lọt vào tầm mắt của Lý Ngọc Mai, nhưng ít nhất cô ta đã trịnh trọng đối đãi với Đường Tuấn hơn rất nhiều so với trước đây rồi. Không cần biết là cao thủ nội công, hay là y thuật sánh ngang với Vương Tấn Lợi, thì cũng đều đã có thể khiến cho Đường Tuấn có đủ tư cách để đứng trước mặt cô ta. Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

“Đi thôi. Ông nội tôi đang ở bên trong đợi anh, chúng ta đi vào trong trước đi.” Lý Ngọc Mai nhẹ giọng nói, sau đó quay người đưa Đường Tuấn đi vào công viên Xanh, chỉ để lại bóng lưng cho một đống ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ kia.

Đi vào công viên Xanh, dễ dàng có thể ngửi thấy mùi hương của hoa đào thoang thoảng. Bây giờ đã sắp đến cuối thu, vậy mà lại còn có thể ngửi thấy mùi hoa đào, đủ để có thể thấy đã tốn không ít chi phí và công sức rồi.

“Đại hội y học cổ truyền sắp tới, anh sẽ tham gia nhỉ?” Lý Ngọc Mai đột nhiên hỏi.

Tuy Đường Tuấn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.

Lý Ngọc Mai nói: “Nghe nói quan hệ của anh và giáo sư Thẩm rất tốt, với y thuật của anh, tôi đoán ông ta sẽ mời anh tham gia. Nhưng tôi vẫn khuyên anh một câu, tham gia coi như là lộ mặt ra, đi để được thêm kiến thức là được rồi, đừng khoe tài. Đại hội y học cổ truyền lần này không giống với trước kia, không phải là nơi mà một bác sĩ nhỏ bé không có bối cảnh như anh có thể khống chế được.”

Cô ta nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn nói: “Cho dù anh là cao thủ nội công, cũng không được.”

Đường Tuấn thì lại sờ mũi, cười nói: “Không thử, thì sao biết được là không được chứ.”

Lý Ngọc Mai lại cười lạnh nói: “Anh thì hiểu cái gì? Đại hội y học cổ truyền lần này có người muốn tập hợp tất cả người của y học cổ truyền lại, liên hợp đối kháng với y học hiện đại. Đến cả Vương Tấn Lợi cũng không dám tuỳ tiện xuất hiện, dựa vào bản lĩnh và bối cảnh của anh, nếu như dám xuất hiện, thì sợ là đến lúc đó đến cả chết như thế nào cũng không biết. Anh đừng ỷ vào mình là cao thủ nội công thì muốn làm gì thì làm. Tôi nói cho anh biết, dựa vào anh đến nội công hậu kỳ cũng không đạt đến, căn bản là không bước lên nổi nơi thanh lịch đó. Đại hội y học cổ truyền lần này có thể sẽ xuất hiện cao thủ cảnh giới Chân Khí trong truyền thuyết kia. Thấy chúng ta dù sao cũng là quen biết, nên tôi mới tốt bụng nhắc nhở anh đấy.”

“Vậy thì tôi phải nói lời cảm ơn với cô Lý rồi. Những thứ này chắc là Vương Tấn Lợi nói cho cô biết nhỉ.” Đường Tuấn vậy mà lại không hề nổi giận chút nào, cười nhẹ nói.

“Hừ! Anh không cần quan tâm là ai nói cho tôi biết, nói tóm lại, nhớ cho kỹ là được rồi. Đi, chỉ coi như là biết thêm kiến thức. Người, có những lúc nên cúi người thì cúi người.” Vẻ mặt tươi cười của Lý Ngọc Mai mang theo một chút lạnh lùng, chỉ là trong lời nói dường như có mục đích.

Lúc này, hai người đã đi đến bên ngoài toà đình viện ở nơi sâu nhất của công viên Xanh, cũng có bảy tám người vệ sĩ canh giữ bên ngoài, chỗ hông đều nổi phồng lên, hiển nhiên là đều mang theo vũ khí. Ở đây có lẽ là đình viện mà người nhà họ Lý ở.

“Cha tôi bọn họ đi ra ngoài tiếp đón khách khứa rồi, chỉ có ông nội tôi ở đây thôi. Chút nữa khi anh gặp ông thì chú ý một chút cho tôi, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, tự mình phải biết lấy.” Lý Ngọc Mai ra lệnh nói.