Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 145



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà Độc cố kìm nén đau thương trong lòng, nói: "Bởi vì cậu không chỉ là cháu trai của Đường Hạo mà còn là một cao thủ cảnh giới Chân Khí. Tuy nhà họ Đường có tiếng là thế gia Y học cổ truyền thừa mấy trăm năm nhưng mà chưa bao giờ có được một cao thủ cảnh giới Chân Khí. Thế nhưng cậu lại có thể, nên tôi nghĩ lấy thuật chữa bệnh của nhà họ Đường và bản lĩnh của cao thủ cảnh giới Chân Khí thì nói không chừng có thể cứu cháu gái tôi một mạng."

Đường Tuấn im lặng, xoa xoa cằm, hơi đăm chiêu mà nhìn bà lão.

Thấy Đường Tuấn do dự, bà Độc cắn răng nói: "Vậy đi, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi bệnh cho cháu gái tôi. Từ nay về sau mệnh của bà Độc tôi chính là của cậu. Nếu nhiêu đó vẫn chưa đủ để cho cậu ra tay vậy thì cộng thêm cả bộ tộc người Mèo của tôi đi."

Đường Tuấn có hơi dao động, tuy rằng anh chưa bao giờ đi qua bộ tộc người Mèo nhưng từ trong lời ông nội Đường Hạo và nhiều quyển sách cổ thì đã hiểu biết rất nhiều chuyện về bộ tộc người Mèo này. Ví bộ tộc người Mèo không phải là một đoàn thể mà được chia ra vài phe phái. Mỗi phe phái am hiểu các lực lượng khác nhau, nhưng cho dù là phe nào thì lực lượng cũng khiến người ta không thể khinh thường. Vì muốn để anh xem bệnh cho cháu gái của bà ta mà bà Độc dùng cả dòng tộc của bà để làm tiền đặt cược, xem ra thân phận của cô gái này cũng không đơn giản gì, nếu không bà Độc sẽ không bất chấp như thế.

Bà Độc mặt đầy vẻ hy vọng nhìn Đường Tuấn, trong lòng gần như đã tuyệt vọng. Có thể nói Đường Tuấn chính là con đường sống cuối cùng của cháu gái bà, nếu ngay cả cao thủ cảnh giới Chân Khí của Y Thánh nhà họ Đường mà cũng không có cách nào thì bà thật sự không nghĩ ra được cách nào nữa.

"Tôi đồng ý với bà, tôi sẽ thử xem sao." Sau một hồi thật lâu, cuối cùng Đường Tuấn cũng chậm rãi mở miệng nói. Anh đồng ý là bởi hai lý do, một là bị cảm động vì tình thương của bà Độc dành cho cháu gái, hai là vì anh muốn thử sức, nếu có thể được sự ủng hộ của dòng tộc người Mèo của bà Độc thì sẽ mang đến cho anh rất nhiều sự trợ giúp. Phải biết rằng một dòng tộc của bộ tộc người Mèo trong lời bà Độc cũng không phải là bình thường mà là giống với một loại thế gia võ đạo nhà họ Bạch ở Tây Ninh của Bạch Thanh Hỏa. Theo một khía cạnh khác thì loại gia tộc này còn lợi hại hơn cả nhà họ Đường.

Còn về phần bản lĩnh của anh có thể khiến cho bọn họ thuần phục hay không thì đó là chuyện về sau mới cần nghĩ đến.

"Đa tạ tông sư!" Bà Độc nghe được những lời này của Đường Tuấn, vừa rơi nước mắt vừa trịnh trọng hành lễ. Đột nhiên, khuôn mặt bà thay đổi, khuôn mặt xám trắng hiện ra màu máu.

Đường Tuấn đứng dậy chạy tới, lấy ra ngân châm đâm lên người bà Độc. Ngân châm này bị đâm bằng phương pháp độc môn của nhà họ Đường, nếu như không có phương pháp chính xác để lấy ra thì sẽ gây tổn thương đến kinh mạch, đây cũng là lí do vì sao lúc nãy bà Độc không dám làm bừa.

Sau khi lấy ngân châm ra, khuôn mặt bà Độc đã khôi phục lại màu sắc tái nhợt lúc ban đầu.

"Vậy thì khi nào tông sư có thể chữa bệnh cho cháu gái của tôi?" Lúc này trong lòng bà Độc quan tâm nhất là bảo vệ được sinh mệnh của cháu gái mình, nên nhanh chóng hỏi.

Đường Tuấn suy nghĩ một lát, nói: "Bà về trước đi. Tôi còn bận rất nhiều việc, sau khi xong xuôi cả tôi sẽ đến tìm bà, bà để lại địa chỉ liên hệ cho tôi đi."