Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 172: Ông vẫn không cam lòng.  



Bốn người Phó Văn Sơn, Lưu sư thúc, Thiệu Nhất Nguyên, và cô gái tên Vân Lạc đã trợn

Vẻ mặt Lưu sư thúc tái nhợt, không dám nói thêm gì nữa.

“Bọn tôi xin lui xuống!” Phó Văn Sơn vội vàng đỡ lấy sư đệ của mình, kính cẩn nói.

Sau đó ông ta không do dự một chút mà dẫn theo hai đệ tử và sư đệ của mình rời khỏi tòa nhà bỏ hoang này.

Mãi cho đến khi cách nhà máy xử lý rác thải hàng trăm mét thì Phó Văn Sơn mới không nhịn được mà dừng lại ngoái ra sau nhìn vài lần.

“Sư huynh, cho dù cậu ta là tông sư thì đã làm sao? Chẳng lẽ cậu ta thật sự dám giết chúng ta?” Lưu sư thúc không nhịn được nói.

Phó Văn Sơn nhìn chằm chằm hậu bối của mình và nói: “Thứ ta sợ không phải là cậu ta mà là thế lực phía sau cậu ta. Có thể bồi dưỡng ra một cao thủ tông sư trẻ tuổi như vậy thì thế lực sau lưng cậu ta phải đáng sợ đến mức nào. E rằng chỉ có những gia tộc võ thuật hàng đầu mới có thể làm được điều đó. Hình Ý Môn chúng ta không thể đắc tội được!”

Lưu sư thúc thở dài một hơi, ông vẫn không cam lòng.

“Không ngờ đi đến thành phố Vinh một chuyến lại có thể gặp được bà già dân tộc Mèo và cao thủ tông sư trẻ tuổi như vậy, cũng coi như không uổng chuyến đi này.” Vẻ mặt của Phó Văn Sơn hơi tái nhợt nhưng ông cũng không để trong lòng. Trong võ học chỉ chú trọng đến người giỏi hơi thì sẽ là thầy.

“Sư phụ, con không ngờ tới anh ta lại là cao thủ cảnh giới Chân Khí. Con xin lỗi.” Thiệu Nhất Nguyên đột nhiên xin lỗi.

Phó Văn Sơn phất tay nói: “Dựa vào trình độ tu vi của con thì làm sao có thể nhìn ra tu vi thật của cậu ta được?”

“Sư phụ, nếu chúng ta biết anh ta là cao thủ cảnh giới Chân Khí, vậy chúng ta có nên thông báo cho nhà họ Lý biết không? Hình như người nhà họ Lý không thích anh ta cho lắm.” Cô gái trẻ Vân Lạc hỏi.

Phó Văn Sơn suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Thôi quên đi. Mối ân oán của chúng ta với nhà họ Lý đã được giải quyết xong rồi, không cần phải vì bọn họ mà mạo hiểm đi làm mất lòng một vị tông sư. Đi thôi, lần này đánh nhau với tông sư, ta đã hiểu ra một vài điều, vừa lúc về thử nghiệm xem như thế nào.”

Vân Lạc gật đầu.

Phó Văn Sơn nhìn sư đệ và hai đệ tử của mình, thở dài trong lòng, chỉ hy vọng ba người bọn họ sẽ không bị suy sụp sau chuyến đi này. Nhưng mà không biết rốt cuộc là tên nhóc họ Đường đó thuộc gia tộc võ thuật nào. Ông ta có quen biết một vài người gia tộc võ thuật họ Đường, nhưng mấy nhà đó chỉ ngang sức với Hình Ý Môn thôi, không thể nào bồi dưỡng ra một đệ tử tài năng như vậy được.

“Thôi được rồi. Lúc về hỏi sư phụ cũng được.” Phó Văn Sơn thầm nói trong lòng. “Nếu như cậu ta không xuất thân từ gia tộc võ thuật thì, ha ha, Hình Ý Môn của ông cũng không phải là dạng vừa đâu!” Vừa nãy ông ta không kịp suy nghĩ cho chu đáo, bây giờ tỉnh táo hơn nhiều rồi nên đương nhiên sẽ so đo tính toán một chút.

“Hai người vừa rồi là ai?” Đường Tuấn đứng trước cửa sổ bỏ hoang nhìn cảnh vật ngoài xa, hỏi bà Độc đứng đằng sau lưng.

Bà Độc nói: "Người đàn ông mặc áo màu xám tên là Phó Văn Sơn, còn người đàn ông có màu tóc hơi bạc tên là Lưu Minh Trọng. Ông ta là người thế hệ trước của Hình Ý Môn. Trước kia tên Lưu Minh Trọng đó đã phạm lỗi gì đó ở dân tộc Mèo cho nên ông ta không thích người dân tộc Mèo lắm."

Đường Tuấn khẽ gật đầu, những đám mây đen dày đặc đang lấp lửng ở trên trời xa, có cảm giác như là gió thổi mưa giông tới để báo trước một cơn bão sắp đến. Khi anh ta trở nên lớn mạnh hơn thì những người anh ta tiếp xúc cũng ngày càng trở nên lớn mạnh hơn.