Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 235: Sức mạnh ngang nhau!  



Đinh Mạnh Phúc khẽ cười, nói: "Chuyện gì?"

Tần Nhu hài hước nhìn Đường Tuấn, nói: "Ngày hôm qua, sau khi Đinh đại sư rời khỏi, người này đã nói năng lỗ mãng tuyên bố khiêu chiến với ông. Cho nên hôm nay Phạm Tĩnh mới tức giận mà đánh nhau với cậu ta."

Đinh Mạnh Phúc nhìn Tần Nhu rồi quay qua nhìn Đường Tuấn, sau đó cười cười nói: "Vậy cô cảm thấy tôi nên làm thế nào?"

Trong mắt Tần Nhu lộ rõ sát khí, nói: "Kẻ mang ý đồ đáng chết! Người cũng đáng chết!"

"So về cảnh giới thì hẳn là Đường Tuấn đã thăng cấp sớm hơn Đinh Mạnh Phúc, nhưng có lẽ cũng chưa lâu lắm. So về kinh nghiệm thì Đinh Mạnh Phúc xuất thân từ phái Bát Quái, đã chú trọng bồi dưỡng về chiến đấu thực tế, từ nhỏ đến lớn không biết đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến, kinh nghiệm phong phú đến chú cũng không dám so. Mà nhìn Đường Tuấn xem, chưa đến ba mươi tuổi nên có lẽ kinh nghiệm sẽ kém hơn rất nhiều." Âu Dương Mạnh chậm rãi nói.

"Vậy chú cảm thấy người thua cuộc sẽ là Đương Tuấn sao." Âu Dương Hồng Phượng nói.

Âu Dương Mạnh suy tư một một lát rồi mới gật gật đầu, nói: "Nhưng mà không chắc chắn, tông sư và tông sư đánh nhau, có đôi khi chỉ là chuyện ở trong một cái chớp mắt, nói không chừng sẽ có kỳ tích xảy ra."

"Kỳ tích rất khó xảy ra." Âu Dương Hồng Phượng lắc lắc đầu, giống như là đang thở dài.

"Nghe nói con và Đường Tuấn từng có quen biết." Bỗng nhiên Âu Dương Mạnh nói: "Nếu con nắm chắc được cơ hội, thì nói không chừng cậu ta sẽ ra tay giúp đỡ, như thế thì mối nguy của Âu Dương chúng ta có thể được giải quyết nhanh chóng, con suy xét cẩn thận một chút đi."

Âu Dương Hồng Phượng ngạc nhiên một chút rồi gật gật đầu.

"Chết! Đường Tuấn nhất định phải chết!" Ở dưới đài, Tần Nhu được người đỡ lấy, cô nắm chặt hai tay của mình. Từ sau khi biết được Đường Tuấn là cao thủ tông sư, cô đã không còn suy nghĩ muốn báo thù nữa, nhưng cho dù như thế thì không có nghĩa là cô không hận! Chỉ có tông sư mới có thể giết chết tông sư! Đường Tuấn nên chết trong tay Đinh Mạnh Phúc, như vậy thì mặt mũi cô mới có thể giữ được!

Đinh Mạnh Phúc không hổ là cao thủ tông sư đã am hiểu chưởng Bát Quái gần ba mươi năm, chiêu thức của ông không có quá nhiều biến hóa, thay đổi mà chỉ là đánh ra từng quyền từng chưởng với Đường Tuấn, đơn giản tự nhiên lại bao hàm biến hóa của triết lý Bát Quái. Loại võ công này mạnh mẽ hơn Phạm Tĩnh không biết bao nhiêu lần.

Ban đầu Đường Tuấn rất bối rối, giống như lời của Âu Dương Mạnh, Đinh Mạnh Phúc xuất thân từ phái Bát Quái, từ nhỏ đã có cao thủ cảnh giới tông sư đích thân mình chỉ dạy, kinh nghiệm của ông ta cũng vô cùng phong phú, những thứ này không có điều nào là Đường Tuấn có thể so. Nhưng mà Đương Tuấn lại giống như một cây cỏ nhỏ bé ở trong trời đất, có cảm giác như mưa to gió lớn có thể phá hủy, giết chết anh bất cứ lúc nào nhưng mà sau khi mưa to gió lớn qua đi, anh vẫn có thể tiếp tục sống, hơn nữa so với lúc ban đầu còn cứng cỏi mạnh mẽ hơn rất nhiều làn!

Đinh Mạnh Phúc cũng rất khiếp sợ, có mấy lần ông đã cảm nhận được Đường Tuấn sắp bị ông đánh bại nhưng Đường Tuấn lại chống đỡ được ngay lập tức. Từ lúc bối rối hỗn loạn ban đầu, đến bây giờ dường như đã ngang tài ngang sức. Thời gian ngắn ngủi không đến mấy phút mà Đương Tuấn đã tiến bộ khủng khiếp đến như vậy! Phải biết rằng sau khi đã đạt tới cảnh giới tông sư rồi thì muốn thăng tiến nữa là một chuyện khó khăn gấp ngàn lần, thế nhưng Đường Tuấn lại làm được!

"Thiên tài võ học! Là thiên tài võ học mười ngàn người không có nổi một người!" Đinh Mạnh Phúc rên la ở trong lòng.

Rầm!

Bàn tay của hai người lại đụng vào nhau.

Đều lui về sau ba bước!

Sức mạnh ngang nhau!

"Hay! Hay!" Trong mắt Đinh Mạnh Phúc nổi lên ý chí chiến đấu rực rỡ, không để ý đến hơi thở không thoải mái mà là nhiệt tình tán thưởng trận đấu này.