Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 238: Thẳng tay cho ra một quyền!  



Đinh Mạnh Phúc không hổ là cao thủ tông sư đã am hiểu chưởng Bát Quái gần ba mươi năm, chiêu thức của ông không có quá nhiều biến hóa, thay đổi mà chỉ là đánh ra từng quyền từng chưởng với Đường Tuấn, đơn giản tự nhiên lại bao hàm biến hóa của triết lý Bát Quái. Loại võ công này mạnh mẽ hơn Phạm Tĩnh không biết bao nhiêu lần.

Ban đầu Đường Tuấn rất bối rối, giống như lời của Âu Dương Mạnh, Đinh Mạnh Phúc xuất thân từ phái Bát Quái, từ nhỏ đã có cao thủ cảnh giới tông sư đích thân mình chỉ dạy, kinh nghiệm của ông ta cũng vô cùng phong phú, những thứ này không có điều nào là Đường Tuấn có thể so. Nhưng mà Đương Tuấn lại giống như một cây cỏ nhỏ bé ở trong trời đất, có cảm giác như mưa to gió lớn có thể phá hủy, giết chết anh bất cứ lúc nào nhưng mà sau khi mưa to gió lớn qua đi, anh vẫn có thể tiếp tục sống, hơn nữa so với lúc ban đầu còn cứng cỏi mạnh mẽ hơn rất nhiều làn!

Đinh Mạnh Phúc cũng rất khiếp sợ, có mấy lần ông đã cảm nhận được Đường Tuấn sắp bị ông đánh bại nhưng Đường Tuấn lại chống đỡ được ngay lập tức. Từ lúc bối rối hỗn loạn ban đầu, đến bây giờ dường như đã ngang tài ngang sức. Thời gian ngắn ngủi không đến mấy phút mà Đương Tuấn đã tiến bộ khủng khiếp đến như vậy! Phải biết rằng sau khi đã đạt tới cảnh giới tông sư rồi thì muốn thăng tiến nữa là một chuyện khó khăn gấp ngàn lần, thế nhưng Đường Tuấn lại làm được!

"Thiên tài võ học! Là thiên tài võ học mười ngàn người không có nổi một người!" Đinh Mạnh Phúc rên la ở trong lòng.

Rầm!

Bàn tay của hai người lại đụng vào nhau.

Đều lui về sau ba bước!

Sức mạnh ngang nhau!

"Hay! Hay!" Trong mắt Đinh Mạnh Phúc nổi lên ý chí chiến đấu rực rỡ, không để ý đến hơi thở không thoải mái mà là nhiệt tình tán thưởng trận đấu này.

"Chưởng tiếp theo là chưởng do tôi hiểu ra trong lúc thăng cấp, đây là võ đạo chỉ thuộc về một mình tôi!" Đinh Mạnh Phúc chậm rãi nói, trong lời nói lộ ra vẻ tự tin và kiêu ngạo về thực lực của mình.

Cao thủ tông sư ở thời xưa đã có tư cách để khai tông lập phái, Đinh Mạnh Phúc có thiên phú hơn người bình thường, ở cảnh giới tông sư có thể lĩnh hội được võ đạo thuộc về chính mình! Loại võ đạo do chính bản thân mình tìm hiểu ra mới là thứ thích hợp với bản thân mình nhất! Quả thật là có bản lĩnh để kiêu ngạo. Từ đó có thể suy ra, chiêu tiếp theo của Đinh Mạnh Phúc sẽ là một chiêu mạnh nhất của ông!

Đường Tuấn vẫn là dáng vẻ nhàn nhã đơn giản như lúc ban đầu nhưng mà tinh thần anh đang rất tập trung, các loại võ học đang hiện ra trong đầu anh, anh nghiêm túc suy xét từng cái một. Đây chính là nguyên nhân tại sao anh càng đánh càng mạnh, ngay cả anh cũng không biết lí do tại sao những ý nghĩ đó lại xuất hiện trong đầu của mình.

"A!" Đinh Mạnh Phúc gầm nhẹ một tiếng, chân bước theo đồ án hình Bát Quái, nâng tay ra chiêu, động tác lưu loát liền mạch!

Đôi mặt với chưởng đánh này của Đinh Mạnh Phúc, Đường Tuấn không lùi mà còn tiến tới! Thẳng tay cho ra một quyền!

Rầm!

Ngay sau đó, trong khe núi vang lên một tiếng sấm rền, trong ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, cả người Đinh Mạnh Phúc bay ngược về sau, té ngã ra khỏi võ đài, cả cơ thể bị lê dài trên mặt đất đến bảy tám mét, đến khi đụng phải một tảng đá cao hơn nửa người chắn lại thì mới không bị kéo lê đi nữa.

Cạch cạch!

Tảng đá vỡ ra từng khe nứt như mạng nhện.

Ộc!

Đinh Mạnh Phúc phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả bộ áo dài! Mà điều khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi hơn chính là ngụm máu tươi bị phun ra trên mặt đất, trong chớp mắt đã kết thành một miếng băng đỏ như máu!

Đinh Mạnh Phúc không những không có sa sút tinh thần mà còn ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang đứng trên võ đài, nói: "Tôi thua."

Trên võ đài, Đường Tuấn thả lỏng hai tay xuống, sắc mặt cũng tái đi rất nhiều. Nếu lúc nãy anh không nhờ vào lực lượng Huyền Hàn chất chứa trong đan điền thì bây giờ ai thua ai thắng còn chưa biết rõ. Anh nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc Nhu đang đứng phía dưới võ đài, chỉ có một tia hàn khí thôi mà đã có thể đả thương được cao thủ cảnh giới Chân Khí, như vậy thôi là đã biết hàn khí trong cơ thể của cô khủng khiếp cỡ nào!

"Thua! Sao sư phụ có thể thua chứ." Sắc mặt Phạm Tĩnh tái nhợt, cảm giác cả người đã bị rút hết đi toàn bộ sức lực.

"Sao cậu ta có thể thắng chứ? Sao có thể thắng được chứ?" Tần Nhu gào thét giận dữ trong lòng.