Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 244: Lão đại, có người đột kích chúng ta!”  



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba người Âu Dương Hồng Phượng, Hoàng Tường, Diệp Thiên Vũ đứng trên ngã tư khách sạn, bỗng nhiên lặng im không nói gì.

"Chúng ta nên trở về nhà." Âu Dương Mạnh đứng ở sau lưng Âu Dương Hồng Vũ, nói: "Tôi hôm qua chú đã nói chuyện của Đường Tuấn cho người trong nhà và các bậc trên của môn phái biết, bọn họ cảm thấy rất hứng thú nhưng có người cho rằng chúng ta lấy cớ bởi vì đã thất bại. Đối với chuyện chúng ta trợ giúp tập đoàn Nam Nhật, công ty đã mượn cơ hội này mà nảy sinh phân chia, chúng ta phải nhanh chóng quay trở về giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện. Cha con lại đang bệnh nặng, nếu con muốn tiếp nhận công ty, chỉ sợ lần này sẽ không dễ dàng!"

Âu Dương Hồng Vũ nghe thế, đôi tay nắm chặt. Vốn dĩ lần này cha cô mới là người dẫn đội đi tham gia nhưng cha cô lại đột nhiên bị bệnh nặng, còn bị bác sĩ thông báo là không còn bao nhiêu ngày nữa, cho nên cô mới muốn mượn cuộc thi quyền thuật này để tích lũy danh vọng cho chính mình, đặt nền móng cho việc tiếp nhận công ty.

"Nếu mình có được thực lực của tông sư thì làm sao đám lão già kia dám nghi ngờ như thế!" Trong đầu Âu Dương Hồng Vũ không nhịn được hiện ra cảnh tượng mà Đường Tuấn đánh thắng Đinh Mạnh Phúc ngày ấy, ý nghĩ này tự nhiên mà sinh ra.

"Đất nước có người tài mới, thế hệ người mới sẽ thay thế những người cũ." Diệp Thiên Vũ xúc động mà nói. Ông cũng là một cao thủ nội công cảnh giới đại thành, nhưng mà cho dù là ở trước mặt Đinh Mạnh Phúc hay là Đường Tuấn thì cũng không đủ để nhìn.

"Lần này chú em Trần Bá Phước phát đạt lớn rồi, ôm được cái cây lớn như đại sư Đường, chỉ sợ Lý Quang Huy cũng không dám không nhìn sắc mặt ông ta." Hoàng Tường nói.

Khi mọi người đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, đội xe của Trần Bá Phước đã gần tới con đường lớn của thành cổ Bắc Ninh rồi. Lúc tới, Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu ngồi ở tít hàng cuối cùng của đội xe, lần này quay lại lại được ngồi ở ngay chính giữa của đoàn xe, trên con Hummer bản giới hạn.

“Anh Đường Tuấn, chúng ta sắp phải về rồi sao?”

Đường Tuấn xoa đầu cô gái nhỏ, nói: “Ừ, đợi Ngọc Nhu khỏi bệnh rồi, tôi lại đưa cô ra ngoài chơi.”

“Ưm. Ngoắc tay.” Thẩm Ngọc Nhu đưa ngón út của mình ra.

Đường Tuấn nở nụ cười, cũng đưa ngón tay út ra như Thẩm Ngọc Nhu móc vào ngón tay cô ấy, cuối cùng còn đóng dấu ngón tay cái.

Trần Bá Phước đứng ở đó nhìn mà ngơ cả người, đây vẫn là đại sư Đường bá khí ngút trời kia sao, sao cứ có cảm giác giống như một đứa trẻ chưa lớn thế nhỉ.

Đường Tuấn lại cảm thấy chuyện này là lẽ đương nhiên, vẻ bá đạo và võ lực bày ra để cho kẻ địch xem, dùng để bảo vệ người trong lòng mình. Còn ở trước mặt bạn bè và người thân, Đường Tuấn tình nguyện trở thành Đường Tuấn chứ không phải đại sư Đường gì cả.

Rầm!

Ngay lúc này, hàng đầu xe bỗng vang lên tiếng đụng xe trầm thấp, sau đó là một trận khóc lóc và cãi vã. Mặc dù cách âm của chiếc Hummer này rất tốt, nhưng với thính lực của Đường Tuấn thì những âm thanh kia như đang diễn ra bên tai vậy.

“Dừng xe!” Đường Tuấn ra lệnh.

Cạch!

Chiếc xe dừng lại!

“Đại sư Đường, sao thế?” Trần Bá Phước không hiểu hỏi.

Không đợi Đường Tuấn trả lời, bộ đàm trong xe vang lên giọng nói đầy hoang mang: “Lão đại, có người đột kích chúng ta!”

“Đột kích!” Sắc mặc Trần Bá Phước khẽ thay đổi, nhỏ giọng nói: “Tên nào to gan như vậy, đại sư Đường còn đang ngồi trên xe đây này, còn dám mai phục đại sư. Chẳng lẽ nhàn hạ không có gì làm, chê mình sống lâu quá rồi hả?”

Cạch!

Đường Tuấn trực tiếp mở xe ra, chớp một cái, thân hình kia đã vút lên đỉnh xe Hummer. Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy chiếc xe Mercedes-Benz đang ở hàng đầu cách đó khoảng 10m đổ lại đã bị lật ngược lại, nằm lăn lóc giữa đường đi. May mà thành cổ Bắc Ninh này khá vắng vẻ, không thì lại tạo ra thêm vài vụ ùn tắc giao thông nữa. Một vài tên vệ sĩ vốn đang ở trong xe, lúc này mới lúc nhúc bò từ trong xe ra, khuôn mặt tràn đầy hoang mang mà nhìn ông già cách đó vài mét. Đường Tuấn cũng nhìn lão già kia. Lão già đó tóc bạc phơ, trên người mặc một bộ quần áo mỏng manh, mặt mày lấm lem, đi chân trần, trông có vẻ giống với mấy ông già điên từ quê mới lên. Nhưng sắc mặt Đường Tuấn lại chấn động, thân hình anh chỉ nhẹ nhàng lướt trên đỉnh xe mấy cái bèn xuất hiện ở đối xe phía trước.

“Đại sư Đường.” Mấy tên thuộc hạ dưới trướng Trần Bá Phước thấy Đường Tuấn bèn vui mừng gọi.