Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 276: Anh ta thật sự vung ngân châm ra



Chỉ thấy hai ngón tay ông ta nắm ngân châm, cánh tay treo lơ lửng giữa trời, ngón tay có hơi khô gầy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bình thản, cho người ta một loại ảo giác vạn đao vào người cũng không thể khiến ngón tay ông ta run rẩy dù chỉ một chút.

Hứa Tường Anh vô cùng căng thẳng, tim cũng sắp nhảy lên tận cổ.

Hai ngón tay của Lâm Trung Hiệp cầm ngân châm có hơi xoay một cái rồi nhấc lên, cây ngân châm kia lập tức đã rút ra trong nháy mắt. Trong cả quá trình, sắc mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên rút ngân châm ra không hề nhẹ nhàng giống ông ta nói như vậy.

Dùng gần hai phút, Lâm Trung Hiệp mới rút ngân châm ra.

Ngân châm vừa nhổ ra, cảm giác tê dại của cánh tay rút lui giống như thủy triều. Cả người Hứa Tường Anh trực tiếp xụi lơ trên sàn nhà bằng gỗ, sắp sửa hư thoát.

Lâm Trung Hiệp chẳng muốn đi nhìn sư đệ không hăng hái này của mình, nhìn chằm chằm cây ngân châm bình thường không có gì kỳ lạ trong tay kia hỏi: “Châm này ai đâm cho cậu? Nếu châm không tốt một cái, nửa người trên của câu sẽ phải tàn phế.”

Nghe được câu này, cơ thể Hứa Tường Anh run lên, nỗi oán hận với Đường Tuấn dâng tràn. Ông ta cắn răng nghiến lợi nói: “Chính là thằng nhóc họ Đường kia.”

Lông mày Lâm Trung Hiệp cau lại nói: “Chính là người trẻ tuổi nhìn thấu trò lừa gạt của cậu mà cậu nói.”

Mặt mo Hứa Tường Anh ửng đỏ, cũng không dám ngụy biện, gật đầu thừa nhận.

Lâm Trung Hiệp hất ngân châm ra, chỉ nghe “viu” một tiếng, ngân châm vậy mà ngay ngắn đâm vào vách tường!

“Nói cẩn thận một chút cho tôi.” Sắc mặt Lâm Trung Hiệp trước nay chưa từng nghiêm túc như thế, ông ta trầm giọng nói.

Hứa Tường Anh nhìn thấy sư huynh thế mà xuất hiện vẻ mặt này, cũng không dám giấu diếm nhiều, một năm một mười kể lại chuyện xảy ra ở Mãn Giang Lâu một lần. Đương nhiên trong đó không thiếu thêm mắm thêm muối, ví dụ Đường Tuấn làm sao xem thường lời Quỷ Y Lâm Trung Hiệp các loại, chỉ là lúc Lâm Trung Hiệp nghe được mấy câu này thì ngay cả biểu cảm thừa thãi cũng không có.

“Anh ta thật sự vung ngân châm ra, sau đó đâm vào cùi chỏ của cậu? Cậu xác định?” Sau khi Lâm Trung Hiệp nghe xong, suy nghĩ một lát, sau đó hỏi lần nữa.

Hứa Tường Anh gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhóc thúi kia quá đáng ghét, dù nói thế nào tôi cũng là sư đệ Quỷ Y, anh ta dám đối xử với tôi như vậy, vốn không để sư huynh vào mắt.”

Lâm Trung Hiệp bỗng nhiên thở dài nói: “Nếu như chuyện thật sự như lời cậu nói thì đúng là anh ta có bản lĩnh này. Khí cảnh y đạo bất phàm cỡ nào, há lại sẽ sợ hãi tên tuổi người khác. Tôi dốc lòng khổ sở nghiên cứu ba mươi năm, trong lúc đó càng trả cái giá lớn như vậy mới miễn cưỡng hiểu được cánh cửa khí cảnh y đạo, không ngờ tới thế gian này vậy mà xuất hiện người trẻ tuổi khó lường như thế.”

Hứa Tường Anh nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường nói: “Sư huynh, theo tôi thấy, tên kia có lẽ là học được vài kỹ năng y thuật từ nơi nào đó. Tôi thấy cũng không có gì đặc biệt, đáng để anh khích lệ như vậy sao?”

Lâm Trung Hiệp lạnh lùng liếc nhìn Hứa Tường Anh nói: “Ha ha. Vài kỹ năng y thuật? Cậu cho rằng mỗi người đều là cậu sao, dựa vào vài kỹ năng y thuật đã dám đi khắp nơi lừa gạt.”

Hứa Tường Anh suy sụp, lại không nói thành lời. Vị sư huynh này của ông ta nghiêm khắc có tiếng, ông ta vốn không dám bác bỏ.

“Chỉ là không biết anh ta rốt cuộc đã đến bước kia chưa? Bây giờ tôi bỗng có chút chờ mong cuộc tỷ thí sau này với anh ta rồi, có lẽ thật sự có thể kiểm chứng y học cùng với anh ta, từ đó để y học của tôi lại tiến lên một bước.” Ánh mắt Lâm Trung Hiệp có sự chờ mong nhiệt huyết.

“Sư huynh, vậy chi bằng tôi để người nhà họ Tề bắt thằng nhóc đó tới, để anh ta viết y thuật sở học ra giao cho sư huynh.” Hứa Tường Anh cẩn thận từng li từng tí nói.

Lâm Trung Hiệp dùng một loại ánh mắt ngu ngốc nhìn Hứa Tường Anh nói: “Bản thân cao thủ khí cảnh y đạo đã là võ đạo tông sư, cậu cảm thấy dựa vào những người nhà họ Tề kia có thể bắt được một vị cao thủ tông sư?”