Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 290: Không thể dùng thuốc tê.”  



“Cần tôi làm cái gì?” Đường Tuấn hỏi.

Mộ Dung Lan chỉ vào người đàn ông trung niên, nói:

“Dùng châm cứu phong bế cảm giác của ông ấy, lần phẫu thuật này khá nguy hiểm, không thể dùng thuốc tê.”

Đường Tuấn gật đầu, lấy ra vài cây ngân châm tiến hành việc khử trùng.

Những bác sĩ và y tá khác đều là gương mặt mờ mịt và mong đợi. Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nghe nói châm cứu có thể sử dụng để gây mê, nếu thật sự như thế, vậy người phát minh ra thuốc tê chẳng phải đã uổng công vô ích hay sao.

Đường Tuấn nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ, giải thích:

“Châm cứu quả thực có thể phong bế cảm giác của bênh nhân ở một mức độ nào đó, hơn nữa không có tác dụng phụ. Nhưng thuật châm cứu này rất khó học, người bình thường không có hai mươi năm chịu khó căn bản không học được.”

Trong lúc nói chuyện, Đường Tuấn đã khử trùng ngân châm xong xuôi. Bóp nhẹ ngân châm, đâm ngân châm vào trong mấy huyệt vị trên ngực người đàn ông trung niên.

“Được rồi. Châm cứu của tôi chỉ có thể phong bế cảm nhận của ông ấy khoảng một tiếng đồng hồ.” Đường Tuấn nói.

“Thật sao? Vậy là được rồi.” Mọi người nghi ngờ, cái này cũng quá đơn giản rồi. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy bệnh nhân vốn đang đau đớn lúc này vậy mà đã yên ổn lại, đáy lòng lại không thể không tin tưởng y thuật thần kỳ của Đường Tuấn.

“Nhanh chóng làm phẫu thuật đi, nếu không sẽ không đủ thời gian.” Mộ Dung Lan khẽ quát một tiếng.

“Y học cổ truyền thật sự thần kỳ như vậy?” Thấy Mộ Dung Lan cầm dao phẫu thuật cho người đàn ông trung niên, mà trên mặt người đàn ông trung niên một chút đau khổ cũng không có biểu hiện ra, một ý nghĩ hiện lên ở trong đầu mọi người. Đây đã là lần thứ hai bọn họ bị y thuật của Đường Tuấn làm cho khiếp sợ, Đường Tuấn biểu hiện ra y thuật khiến trong tiềm thức của bọn họ từng chút một thay đổi quan điểm về y học cổ truyền.

Tuy rằng Mộ Dung Lan vẫn còn trẻ tuổi, nhưng y thuật đích thực rất tốt. Dao phẫu thuật ở trong tay cô tràn đầy linh hoạt, giống như một con bươm buớm đang nhẹ nhàng bay lượn. Nếu không phải là người biết rõ chuyện, nhất định sẽ không cho rằng cô đang làm phẫu thuật, mà là đang thêu thùa.

Cái bác sĩ khác thấy thế, cũng không dám chần chừ, đều tới tấp vùi đầu vào trong công việc của mình.

Trái lại Đường Tuấn rất nhàn hạ, anh chỉ phụ trách châm cứu phong bế cảm giác cho người đàn ông trung niên. Lúc này nhìn thủ pháp cầm dao của Mộ Dung Lan, chân mày anh cau lại, trong con ngươi lộ ra một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại.

Phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, không tới nửa giờ đã hoàn thành tốt đẹp. Chỉ là người đàn ông trung niên vẫn chưa tỉnh lại. Mộ Dung Lan và các bác sĩ tạm thời thu xếp cho bệnh nhân ở trong phòng chăm sóc đặc biệt. Mà Đường Tuấn thì ngồi nghỉ ngơi một mình trong hành lang, nhân tiện chờ Mộ Dung Lan, anh và Mộ Dung Lan đã có hẹn lát nữa sẽ cùng nhau ăn cơm trưa.

“Cảm ơn.” Một giọng nói nhàn nhạt vang lên ở trước người Đường Tuấn.

Đường Tuấn ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Hình Diệu. Anh từ trong miệng Mộ Dung Lan đã biết thân phận của những người này. Người đàn ông trung niên tên là Hình Công Huy, là ông trùm bất động sản số một số hai của tỉnh Khánh Hòa.

Đường Tuấn nói:

“Không có gì. Tôi chỉ là một bác sĩ vô cùng có trách nhiệm mà thôi.”