Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 3487: Bọn họ đều là Thần Quân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hủ rượu trong tay tên ngục giam trưởng rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh vụn.

Trận pháp bảo vệ của tòa nhà giam này vỡ vụn.

“Nghênh địch!”

Tên ngục giam trưởng giật mình một lát, anh ta chợt vận chuyển pháp lực, men say bị quét sạch sành sanh.

Một luồng khí thế từ trên người ngục giam trưởng bộc phát ra, trong tay ngục giam trưởng cầm một thanh đại đao đầu quỷ, ánh mắt anh ta lạnh lùng.

Nói thế nào đi nữa, thì vốn dĩ tên ngục giam trưởng này cũng là một vị cảnh giới Thần Quân, các người cũng đừng xem thường tôi.

Ngục giam trưởng cười lạnh trong lòng, bởi vì tu vi của anh ta đứng cuối trong đông đảo Thần Quân, cho nên mới được bố trí trông coi tòa ngục giam trong trong nhân tộc này.

Không một khắc nào là ngục giam trưởng không muốn lập công.

Lần này vừa vặn là một cơ hội tốt. Ha ha, các người không nghĩ tới một tòa ngục giam nho nhỏ của nhân tộc sẽ có một vị có tu vi cảnh giới Thần Quân kinh người trấn giữ.

Anh ta nhìn về phía Bạch Long Thần Sơn, ánh mắt dần dần kiên định.

Tôi có thể quay lại ngay.

Trong ánh mắt kiên định của anh ta, một đám người từ bên ngoài nhà tù chậm rãi đi vào.

"Tới rồi sao."

Ngục giam trưởng nắm chặt đại đao đầu quỷ trong tay.

Hôm nay thanh đao này cũng có thể uống máu tươi rồi.

“Bọn họ là ai!”

Trong lòng ngục giam trưởng đột nhiên sinh ra hào khí.

Nhưng chỉ nhìn đám người kia một cái, trong lòng ngục giam trưởng đã lộp bộp một tiếng.

Đi ở phía trước, là một người trẻ tuổi anh ta không cách nào cảm nhận được tu vi.

Nhìn lại, lít nha lít nhít mấy trăm người.

"Ùng ục."

Ngục giam trưởng nuốt nước bọt.

Mẹ kiếp.

Bọn họ đều là Thần Quân.

“Thần Quân từ khi nào lại không đáng giá như vậy?”

Ngục giam trưởng cảm thấy nhận thức của mình đã bị đảo ngược rồi.

Nhìn cảnh tượng trong ngục giam, trong lòng Đường Tuấn càng tức giận.

Anh không để ý tới mấy người ngục giam trưởng đang dại ra, mà phất tay xé bỏ cấm chế nhà giam.

Nhưng khi ngục giam mở ra, thì người bên trong lại thờ ơ.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Đường Tuấn càng thêm bi thương, sát ý đối với Bạch Long Thần Quân càng sâu.

Anh có thể nhìn ra được, thân thể những người này không có vấn đề gì, thậm chí rất khỏe mạnh, sống mấy ngàn năm cũng không thành vấn đề.

Nhưng tâm lý của họ lại có vấn đề lớn, điều này cần thời gian để chữa lành từng chút một.

“Bạch Long!”

Đường Tuấn đi ra ngoài nhà tù, Hàn Bảo Long và Tạ Phù Diệu đuổi theo sau.