Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 3497: Đúng là Chân Nhân Thái Huyền



Thiên Ma vương lắc lắc đầu, nói: “Có rất nhiều cơ hội.”

Nói xong, ông ta dẫn theo đám cường giả của Cổ Ma tộc bay xuống, chiếm lấy một khu vực rất lớn. Trong lúc nhất thời, ma khí dày đặc bao phủ giữa sân.

“Xin chào Lôi Vũ tiền bối.” Hai người Ngao Vấn Thiên và Đạo Nhất bay đến bên cạnh Lôi Vũ, nói lời cảm ơn đối với ông ta.

Làm một người tu hành với thực lực mạnh mẽ, trước đây còn đứng thứ ba trên bia Kỷ Nguyên, Lôi Vũ là một đối tượng đáng để kết giao.

Dựa theo thực lực mà nói, một người được xưng là người có thể vượt khỏi cảnh giới Tôn Giả như Chu Tước thần quân hẳn là càng đáng giá để kết giao hơn. Nhưng tính tình của Chu Tước thần quân nhẹ nhàng, không hề để bụng tới những phân tranh cướp đoạt của Kỷ Nguyên này, thậm chí trước kia ông ta còn từng hợp tác với Tôn Giả của Cổ Ma tộc, giành được lợi ích. Mà Lôi Vũ lại không giống như thế, thực lực mạnh mẽ, ghét cái ác như kẻ thù. Cho dù là Long tộc hay Thần tộc, cũng đều cực kỳ lễ độ với ông ta.

Lôi Vũ sang sảng cười, nói: “Chuyện này không tính là cái gì. Dựa vào khí thes vừa rồi khi hai người khác cậu áp chế đám người Cổ Ma tộc, tôi vốn cũng nên ra tay vì các cậu. Hai người các cậu chính là tuổi trẻ tương lai đầy hứa hẹn, tuyệt đối không thể có chuyện gì được.”

Ngao Vấn Thiên và Đạo Nhất lại nói lời cảm ơn với Lôi Vũ thêm một lần nữa.

“Hai vị Thần Tử không cần khách khí như vậy.”

Đúng lúc này, một vị đạo nhân đạp lên hư không mà đến. Khí chất của ông ta bình thản đạm nhiên, cho người ta một loại cảm giác siêu thoát hiện thế. Ánh mắt giống như có thể nhìn thấy được tất thảy của người ta, bao gồm cả vận mệnh.

Đúng là Chân Nhân Thái Huyền.

Chân Nhân Thái Huyền nói: “Khí vận của hai vị Thần Tử cực kỳ hưng thịnh, có thể gặp dữ hóa lành. Lôi Vũ ra tay, chẳng qua cũng chỉ là thuận theo Thiên Đạo mà thôi. Hai vị đều là những anh tài mà Thiên Đạo chọn ra.”

“Không ngờ tới lão đạo Thái Huyền cũng tới. Thực lực của người này chẳng ra gì, nhưng có được một tạo nghệ thần kỳ là đoán được điềm lành điềm gở, tiên đoán tương lai mà không một người nào trong kỷ nguyên này có thể có được. Những lời bình mà ông ta nói ra về mọi chuyện, trước giờ chưa từng sai.”

Vẻ mặt của Chân Nhân Khổng Long khẽ biến đổi, quái dị mà nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Có điều gần đây gã ta đã đoán sai một chuyện. Gã ta từng bình luận rằng cậu chỉ đủ để làm nền cho Đạo Nhất và Ngao Vấn Thiên, nhưng khoảng thời gian trước cậu lại đánh bại được Phong Ma, bày ra thực lực có thể vượt qua Đạo Nhất và Ngao Vấn Thiên, làm cho lời bình của gã ta thất bại.”

Chân Nhân Khổng Long mới vừa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói vang lên: “Không phải vậy. Chân Nhân Khổng Long, ông không khỏi quá xem nhẹ bản lĩnh của lão đạo rồi.”

Chân Nhân Thái Huyền bay lại đây, đối mặt với Chân Nhân Khổng Long. Ánh mắt của ông ta dừng lại ở trên người của Đường Tuấn, yên lặng chăm chú một lát, lắc đầu nói: “Lời bình luận của tôi chưa bao giờ sai cả. Vận may của cậu chỉ có thể nói là xêm xêm mà thôi, quả thực so ra thì kém với Ngao Vấn Thiên và Đạo Nhất.”

Chân Nhân Khổng Long lạnh lùng nói: “Đường Tuấn chính là người đã đánh bại Phong Ma.”

Làm sư huynh của Đường Tuấn, ông ta cũng muốn để cho Đường Tuấn lộ mặt vào thời điểm này một chút, không thể nhường cho Đạo Nhất và Ngao Vấn Thiên độc chiếm ánh sáng được.

Chân Nhân Thái Huyền không có cãi cọ, mà là nhìn về phía Đường Tuấn, hỏi: “Tôi hỏi cậu, nếu như cậu không nắm giữ phương pháp giải được huyết chú thần ma kia thì liệu rằng cậu còn có thể đánh bại được Phong Ma hay chăng? Tôi nghe mấy người bác sĩ kia kể lại, trước đó khi Phong Ma không có thi triển ma huyết, cậu đã bị đè ở thế hạ phong.”

Đường Tuấn mặt lộ vẻ do dự, dựa theo thực lực mà lúc ấy anh bày ra, quả thực là không phải đối thủ của Phong Ma. Nhưng lúc ấy anh cũng không xuất ra toàn lực bản thân. Anh trầm ngâm một lát, nói: “Hẳn là như thế.”