Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 3562



“Có lẽ tôi có thể thử.”

Đường Tuấn nhìn đám người Hoang Dược Phi, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.

Đây là lần đầu tiên anh biết tinh thần lực thức tỉnh của Cổ Hoang Thú này nên cũng muốn thử.

Hoang Vũ Cực cười nhạo, nói: “Anh thật sự muốn thử? Thật sự là cười chết tôi.”

Hoang Vô Dục lắc đầu, khuyên nhủ: “Anh Đường, tôi biết tinh thần lực của anh mạnh, nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh đừng làm vô dụng, họ không đáng để anh làm như vậy.”

Hoang Tàn Phong thở dài, nói: “Anh Đường, tôi biết cậu vì muốn tốt cho chúng tôi. Nhưng tinh thần lực thức tỉnh hoàn toàn là ngẫu nhiên, y thuật của cậu có tốt đến mấy cũng không làm gì được. Hay là, cậu đừng lãng phí tinh thần lực trên người chúng tôi. Những gì cậu làm cho mạch của chúng tôi, chúng tôi sẽ luôn luôn nhớ, cậu nên nhanh chóng rời đi.”

Sau khi Hoang Vô Dục mang đến tuyên bố của hội trưởng lão, những lão nhân Đệ Cửu Mạch tâm như tro tàn. họ đã cố gắng phấn đấu hơn nửa đời người vì muốn để Đệ Cửu Mạch trở nên huy hoàng, nhưng bây giờ tất cả cố gắng đều uổng phí.

Một cuốn sách gấm đã giết chết tất cả hy vọng và nỗ lực của họ.

“Anh Đường, anh đi đi, chúng tôi không đáng để anh bận tâm.”

“Chúng tôi đã trở thành đứa con bị tộc quần bỏ rơi, không có hy vọng.”

Không chỉ Hoang Tàn Phong, các trưởng lão khác cũng tuyệt vọng.

Ngay cả cô bé đi theo Đường Tuấn bây giờ cũng đang rơi lệ, vẻ mặt vô cùng bi thương.

Đường Tuấn nhìn mọi người ở Đệ Cửu Mạch, cười nói: “Không ai nguyện ý thử sao? Dễ dàng buông tha như vậy, mọi người có cam tâm không?”

Đám người Hoang Vô Dục và Hoang Vũ Cực đứng ở một bên, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, ánh mắt trêu chọc nhìn Đường Tuấn.

“Thiếu gia Hoang Vô Dục, anh có muốn ngăn cản anh ta hay không?”

Hoang Võ Cực truyền âm.

Hoang Vô Dục nói: “Không cần. Cứ để cho anh ta tự biết khó mà lui là được. Đến khi anh ta thất bại, chắc chắn sẽ tự buông tha. Đến lúc đó sự sống chết của Đệ Cửu Mạch vẫn là do chúng ta định đoạt.”

Hoang Vũ Cực âm thầm gật đầu, trong lòng vô cùng chờ mong có người có thể đứng ra để Đường Tuấn thử.

“Anh Đường, để em.”

Đúng lúc này, Hoang Dược Phi đứng ra.

Cô bé vừa đứng ra, trong ánh mắt Hoang Tàn Phong hiện lên một tia bối rối, vội vàng nói: “Dược Phi, hay là bỏ đi.”

Hoang Dược Phi lắc đầu, ánh mắt từ từ trở nên kiên định.

Hoang Tàn Phong ngạc nhiên, quay sang hỏi Đường Tuấn: “Anh Đường, trong quá trình này có nguy hiểm hay không?”

Đường Tuấn nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về sự thức tỉnh của bộ tộc các người, lần này cũng là lần đầu tiên thử, chắn chắn là sẽ có nguy hiểm nhất định.”

Hoang Tàn Phong nghe vậy, vội vàng nói: “Dược Phi, để ba đi trước.”

Hoang Dược Phi là hy vọng của họ, chỉ cần trong tương lai, cô bé có thể đi trên con đường bác sĩ này xa hơn, có lẽ có thể làm cho mạch của họ có thể trở về tộc quần Cổ Thú Hoang. Nếu thí nghiệm này của Đường Tuấn có nguy hiểm, vậy làm sao họ có thể để Hoang Dược Phi đi thử đây?

Hoang Vũ cũng cướp lời nói: “Ba, em gái, hay là để con đi. Anh Đường, nếu anh muốn thử, hãy để em làm điều đó.”

Chuyện nguy hiểm như vậy, cậu vừa là con vừa là anh trai, nhất định phải chủ động gánh vác.

Không chỉ như thế, mà nhiều trưởng lão của Đệ Cửu Mạch cũng đều hô lên, muốn thay thế Hoang Dược Phi.

“Thật là buồn cười.”

Hoang Vũ Cực cười nhạo nói: “Đệ Cửu Mạch lớn như vậy mà không ai nguyện ý tin tưởng anh ta.”

Hoang Vô Dục cũng lắc đầu, anh ta suy đoán lần thử này sẽ chết một, hai người. “Không cần, cứ để Dược Phi thử đi.”

Đường Tuấn cười nhạt, anh biết đám người Hoang Tàn Phong lo lắng cái gì.

Hoang Tàn Phong và tộc nhân của Đệ Cửu Mạch thấy thế, há hốc miệng, nhưng không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt của họ đều là không đành lòng nhìn Hoang Dược Phi.

Hoang Dược Phi đi tới trước mặt Đường Tuấn, nghiêm túc nói: “Em tin tưởng anh Đường.”

Đường Tuấn nói: “Yên tâm đi, em sẽ không hối hận đâu.”

Tay anh nhẹ nhàng đặt trên trán của Hoang Dược Phi, trên tay có vầng sáng nhàn nhạt hiện ra.

Tay kia của anh cầm mấy cây kim dài màu bạc, nhẹ nhàng đâm vào đầu Hoang Dược Phi.

“Dạ?”

Hoang Dược Phi nhướng mày, phát ra ‘hừ’ thống khổ. Cô bé cắn chặt răng, giống như đang chịu đựng cơn đau vô cùng lớn.

“Dược Phi.” Đám người Hoang Tàn Phong hét lên, vô cùng lo lắng.

Trạng thái của Hoang Dược Phi hình như không tốt lắm.

“Ha ha, coi mình là bác sĩ thần sao?”

Hoang Vũ cực kỳ khinh thường nói.

Tuy rằng khi nãy anh ta bị Đường Tuấn giáo huấn một trận, nhưng bây giờ có Hoang Vô Dục làm chỗ dựa, nói chuyện cũng không cần cố kỵ.

Hoang Vô Dục cũng lắc đầu, bộ tộc Cổ Hoang Thú từng mời bác sĩ thần, muốn dùng ngoại lực thức tỉnh tinh thần lực, khi đó anh ta cũng ở đấy, may mắn được chứng kiến.

Vị bác sĩ thần kia khi ra tay mang theo thần quang, toàn thân của vị tộc nhân Cổ Hoang Thú được chữa trị kia nở rộ ra ánh sáng hào quang, vô cùng phi phàm.

Mặc dù cuối cùng không thành công, nhưng thể chất của tộc nhân Cổ Hoang Thú kia cũng tăng lên rất nhanh.

So sánh với lúc này, y thuật mà Đường Tuấn bày ra thật sự không đủ khen ngợi, thậm chí Hoang Vô Dục còn cảm thấy bình thường.

“Cho rằng có bát phẩm tinh thần lực chính là bác sĩ thần sao, thật sự là ý nghĩ buồn cười."

Hoang Vô Dục trong lòng cười lạnh.

“A a a.”

Tiếng hét của Hoang Dược Phi càng lúc càng lớn, trong tiếng hét chứa đầy sự đau đớn làm cho người ta không đành lòng.

“Anh Đường, hay là ngừng tay đi.”

“Dược Phi rất đau đớn. Anh Đường, đừng vì tranh giành khí phách mà làm tổn thương Dược Phi.”

Rất nhiều tộc nhân của Đệ Cửu Mạch lên tiếng.

Đường Tuấn lại coi như không nghe thấy, toàn bộ tâm trí đều đặt trên mấy cây ngân châm trong tay mình.

Khóe miệng của Hoang Dược Phi chảy máu, nhỏ giọt trên mặt đất.

Lần này, rất nhiều người nhịn không được lớn tiếng nói: “Mạch chủ! Mau ngăn cản anh ta lại đi, Dược Phi gặp nguy hiểm!”

Ánh mắt Hoang Tàn Phong gắt gao nhìn chằm chằm Đường Tuấn, pháp lực của ông ta đã thúc dục, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh Đường Tuấn.

Ông ta tình nguyện thay Hoang Dược Phi bị thương, vì không muốn nhìn thấy Hoang Dược Phi vô duyên vô cớ mất mạng.

Nhưng ngay khi Hoang Tàn Phong chuẩn bị ra tay, vẻ mặt thống khổ của Hoang Dược Phi đột nhiên biến mất mà trở nên bình tĩnh.

“Không thể nào.”

Mọi người trong sân, ngoại trừ Đường Tuấn ra, tu vi của Hoang Vô Dục là cao nhất.

Giờ khắc này, trong lòng anh ta run lên, Hoang Dược Phi tuy rằng bình tĩnh, nhưng từ trên người đối phương, anh ta cảm nhận tim mình đang đập cực nhanh.

Trên mặt của Hoang Tàn Phong cũng vô cùng kinh ngạc, thúc dục pháp lực tiêu tán.

Đúng lúc này, mi tâm của Hoang Dược Phi lóe ra, đột nhiên phát ra một cỗ tinh thần lực vô cùng cường đại.

Phù phù phù phù.

Cỗ tinh thần lực này vừa xuất hiện, các vị trưởng lão của Đệ Cửu Mạch đang đứng tương đối gần không chịu nổi, tất cả đồng thời quỳ xuống.

Một lát sau, Hoang Tàn Phong và Hoang Vũ Cực cũng không chịu nổi loại uy áp tinh thần này, đành quỳ một gối, kiên trì vô cùng khó khăn.

“Đây là tinh thần lực cấp tám!”

Ánh mắt Hoang Vô Dục hoảng sợ, từ trong cỗ tinh thần lực này cảm ứng được khí tức cấp tám.

Anh ta lúc này cũng đang cực lực chống đỡ, trên đỉnh đầu, một đầu hư ảnh tinh thần lực Cổ Hoang Thú hiện ra.

Hoang Vô Dục không dám tin, nhìn chằm chằm Hoang Dược Phi, trong đầu nhảy ra một suy nghĩ: “Vậy mà thật sự thức tỉnh!”