Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 3564: Kỳ Nhất, anh đến chỗ tôi.”



“Cái gì?”

Sắc mặt của Hoang Thái Tức và Hoang Kỳ Nhất đột nhiên thay đổi, trong đầu hiện lên suy nghĩ đầu tiên là “không thể có chuyện đó được.”

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ai dám nói lung tung bịa ra tin tức ở trong Dương Thần Vực sẽ phải giết không tha!”

Hoang Kỳ Nhất vừa bay lên không trung, khí thế cường đại tản ra, âm thanh hoảng loạn, ồn ào từ từ nhỏ dần.

Hoang Thái Tức nhìn Hoang Kỳ Nhất trên không trung, tâm thần anh ta run lên, Hoang Kỳ Nhất vừa bước vào đỉnh phong của Động hư cảnh!

“Thiếu gia Kỳ Nhất.”

Một ông lão xuất hiện trước mặt Hoang Kỳ Nhất, vẻ mặt cung kính.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Hoang Kỳ Nhất hỏi.

Ông lão trả lời: “Thiếu gia vừa rồi cũng nghe được rồi đấy! Đan Hà Cảnh xuất hiện người nắm giữ pháp môn có thể làm tinh thần lực của chúng ta thức tỉnh. Rất nhiều người đã vội vã đến đó.”

“Lừa gạt! Tộc chúng ta nghiên cứu phương pháp thức tỉnh đã mười mấy nghìn năm này cũng không có tiến triển gì, làm sao nó có thể xuất hiện ở Đan Hà Cảnh chứ? Rốt cuộc là ai bịa ra lời nói dối, tôi muốn bắt anh ta về, xử phạt thật nặng.”

Hoang Kỳ Nhất lạnh lùng nói, giọng điệu đã vô cùng bất mãn.

Là người thức tỉnh của bộ tộc Cổ Hoang Thú, anh ta biết rõ sự nguy hiểm và không thể bắt chước sự thức tỉnh. Đối với loại tin đồn này, anh ta sẽ không tin.

Ông lão nói: “Là Thiếu gia Hoang Vô Dục truyền tin từ Đan Hà Cảnh về, anh ấy còn nói cô bé Hoang Dược Phi của Đệ Cửu Mạch đã dùng phương pháp này, thành công thức tỉnh.”

Vẻ mặt Hoang Kỳ Nhất ngưng tụ, hét lên: “Làm sao có thể chứ?”

Anh ta biết rõ con người của Hoang Vô Dục. Nếu Hoang Vô Dục dám nói như vậy, nhất định là có căn cứ, nhưng chính vì như vậy, mới khiến anh ta càng thêm không thể tin được.

Ông lão tiếp tục nói: “Thiếu gia Hoang Vô Dục truyền tin về còn nói, phương pháp này hiện giờ nằm trong tay một bác sĩ. Người bác sĩ kia đã đạt tới trình độ cấp tám của tinh thần lực. Thiếu gia Hoang Vô Dục không phải là đối thủ của anh ta nên mới truyền tin tức này về.”

“Tinh thần lực đạt cấp tám à, người này mạnh đấy.”

Hoang Kỳ Nhất nhíu mày, trầm giọng nói: “Nhắn Hoang Vô Dục dùng mọi cách giữ người này ở lại. Nếu thật sự có pháp môn như vậy, bằng bất cứ giá nào cũng phải có nó trong tay tộc chúng ta. Còn nếu như là giả, tuyệt đối không thể tha thứ!”

“Vâng.”

Ông lão nhận lệnh rồi đi ra ngoài.

Hoang Kỳ Nhất nhìn tòa nhà cao tầng phía dưới, phát hiện Hoang Thái Tức đã rời đi.

Anh ta thở dài, trong lòng cảm thấy bất an. Nếu tin tức này là thật, loại pháp môn có tồn tại thì bộ tộc Cổ Hoang Thú sẽ loạn mất. Địa vị Nhất Mạch của họ sẽ bị lung lay.

Tại Đan Hà Cảnh, nơi của Đệ Cửu Mạch.

Hoang Vô Dục lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, trong giọng nói mang theo cảnh cáo, nói: “Tôi đã đem chuyện của anh nói cho cao tầng trong tộc, không lâu nữa, họ sẽ đến nơi này, đến lúc đó, tình cảnh của anh không cần tôi nói nhiều chứ.”

Hoang Tàn Phong và người của Đệ Cửu Mạch đều lo lắng, nếu như toàn bộ cao tầng trong tộc đến, thì chỉ có Thần Quân mới có thể ngăn cản.

Họ cũng muốn Đường Tuấn rời đi, nhưng hiện giờ Đan Hà Cảnh đã bị cấm vệ Hắc Giáp canh giữ và bày ra trận pháp. Với lực lượng bây giờ của họ, muốn rời đi chắc chắn không làm được.

Đường Tuấn nhún vai, nói: “Vậy thì sao?”

Hoang Vô Dục lạnh lùng nói: “Tôi cho anh một lựa chọn, đem loại pháp môn này giao cho tôi, tôi sẽ thả anh đi. Nếu không, chờ những cao thủ trong tộc đến, anh có hối hận cũng không kịp.”

Đường Tuấn cười khinh thường, không thèm trả lời.

Bộ tộc Cổ Hoang Thú không có Thần Quân tọa trấn. Người mạnh nhất cũng chỉ có Hứa Vô Sơn kia, anh còn không sợ.

Hoang Vô Dục nhìn thấy bộ dáng Đường Tuấn, vô cùng tức giận, anh ta nhìn đám người Hoang Tàn Phong, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nói: “Có lẽ anh không sợ, nhưng anh đã từng nghĩ, họ bị tộc quần vứt bỏ. Một khi các cao tầng trong tộc đến, nếu không chiếm được pháp môn, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua, đến lúc đó họ có giận chó đánh mèo hay không, tôi cũng không chắc lắm.”

Ánh mắt Đường Tuấn ngưng tụ, đây cũng là điều anh lo lắng.

Hoang Dược Phi nói: “Có tôi ở đây, tôi sẽ không để họ làm mọi người bị thương.”

Hoang Tàn Phong dứt khoát nói: “Chúng tôi chắc chắn sẽ không làm anh Đường khó xử.”

Hoang Vô Dục mỉa cười, nói: “Hoang Dược Phi, cô quá coi trọng chính mình. Tinh thần lực của em thức tỉnh, trong tộc có lẽ sẽ kiêng kỵ, nhưng sẽ không vì một mình em mà hy sinh lớn như vậy. Bằng một mình em mà cũng muốn đối phó với toàn bộ bộ tộc Cổ Hoang Thú sao? Thật sự là không biết tự lượng sức mình.”

“Một mình em ấy không đủ, nhưng nếu như toàn bộ nhân tộc của Đệ Cửu Mạch thì sao, có đủ hay không!”

Đường Tuấn bỗng nhiên nói.

Hoang Vô Dục nhướng mày, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không tốt, trầm giọng nói: “Anh muốn làm gì?”

Đường Tuấn không để ý tới anh, nhìn Hoang Tàn Phong, hỏi: “Có bao nhiêu người trong mạch này?”

Hoang Tàn Phong nói: “Tổng cộng có chín mươi sáu người!”

Đường Tuấn nói: “Tập hợp hết các tộc nhân lại đi.”

Hoang Tàn Phong ngạc nhiên, chợt hiểu được Đường Tuấn muốn làm gì, trên mặt ông ta lộ ra vẻ mừng rỡ, vội vàng đi ra ngoài thông báo cho tộc nhân.

“Anh điên à?”

Hoang Vô Dục quát lớn: “Chẳng lẽ anh muốn biến toàn bộ nhân tộc của Đệ Cửu Mạch thành người thức tỉnh sao?”

Đường Tuấn cười nói: “Không phải là được sao? Tôi vui vẻ là được.”

Hoang Vô Dục giật mình, loại bất an này trong lòng anh ta càng ngày càng mãnh liệt.

Đệ Cửu Mạch có tổng cộng chín mươi sáu người, được coi là ít người nhất trong bộ tộc Cổ Hoang Thú. Nhưng nếu là chín mươi sáu người này cùng trở thành người thức tỉnh, vậy đại diện cho ý nghĩa gì chứ? Họ đủ để lật đổ toàn bộ tộc quần Cổ Hoang Thú.

Anh ta muốn truyền tin tức này ra ngoài, nhưng hôm nay toàn bộ Đan Hà Cảnh bị trận pháp phong ấn, anh ta cũng làm không được gì.

“Không thể có chuyện đó, anh ta tuyệt đối không làm được!”

Hoang Vô Dục chỉ có thể thét lên như vậy.

Hai ngày sau, cách Đan Hà Cảnh một triệu dặm.

Một đội ngũ đang nhanh chóng đi về phía Đan Hà Cảnh, trong đó có hai người Hoang Thái Tức và Hoang Kỳ Nhất.

Đội ngũ này bao gồm cả nhân tộc thuộc tám mạch khác của bộ tộc Cổ Hoang Thú và mười trưởng lão.

“Kỳ Nhất, anh đến chỗ tôi.”

Hoang Kỳ Nhất đang nói chuyện với Hoang Thái Tức, một giọng nói vang lên bên tai anh ta.

Hoang Kỳ Nhất nói với Hoang Thái Tức một tiếng rồi đi tới bên cạnh một người đàn ông trung niên.

“Chú Nam Sơn.”

Hoang Kỳ Nhất là người thức tỉnh, đối mặt với người khác sẽ có biểu hiện kiêu căng một chút. Nhưng ở trước mặt người đàn ông trung niên này, anh ta lại trở nên khiêm tốn.

Bởi vì người đàn ông trung niên này không chỉ là chú ruột mà ông ta cũng là một người thức tỉnh. Nếu đáng giá về thực lực, ông ta có khi còn mạnh hơn cha của anh ta.

Hoang Nam Sơn nhìn Hoang Kỳ Nhất, nói: “Tu vi của con tăng lên không ít, một thời gian nữa, chỉ sợ mấy người trong mười đại trưởng lão sẽ không là đối thủ của con.”

Hoang Kỳ Nhất nói: “Vậy chênh lệch của con với chú ba cũng không ít chứ.”

Hoang Nam Sơn cười ha ha, nói: “Tinh thần lực của chú đã thức tỉnh cũng gần trăm năm, con mới mười năm, thì độ chênh lệch chắc chắn là rất nhiều rồi. Nhưng con cũng không cần nản lòng, thiên phú của con tốt hơn chú, qua hai mươi năm nữa, có thể đuổi kịp chú.”

Hoang Kỳ Nhất không nản lòng, hai mươi năm sau đuổi kịp chú Nam Sơn của anh ta, đây đã là thành tích rất lớn rồi.