Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 3591: Nhưng cũng vô dụng



Ông ta tất nhiên cũng đã nhận ra được thực lực của con trùng màu trắng vừa xuất hiện bất chợt kia cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Quân cấp số. Trận chiến tranh vị trí Trùng Vương, dựa vào thực lực của bọn họ, chỉ cần hơi hơi lại gần một chút thôi, trong nháy mắt sẽ bị giết chết!

“Ngự Tôn Giả, hiện tại làm sao bây giờ?” Bạch Hổ Tôn Giả hỏi.

“Chờ!” Ngự Tôn Giả cắn răng nói.

Mà lúc này, Đường Tuấn đang ngồi ở trên đầu của Tiểu Bạch, vẻ mặt vui mừng, vậy mà lại không có nhìn thấy Trùng Hậu, như thế thực chất đã tỉnh lược được không ít phiền toái.

Anh ngồi ở trên đầu của Tiểu Bạch, bởi vì hình thể quá nhỏ bế, cũng không có bị đám người Ngự Tôn Giả đằng kia nhìn thấy.

“Đó là…” Ánh mắt Đường Tuấn dừng lại ở trên viên tinh thạch hình lăng trụ đang lơ lửng ở kia.

Anh có thể cảm nhận được sức mạnh bản nguyên thuần tịnh phát ra từ bên trong viên tinh thạch hình lăng trụ kia.

Không để cho anh phải tự hỏi, Tiểu Bạch và Trùng Vương giáp chiến với nhau.

Trận chiến tranh vị trí Trùng Vương, những con trùng màu trắng khác vốn dĩ không dám nhúng tay, chỉ có thể đứng ở một bên chờ. Xem xem là một vị vua mới ra đời, hay là vị vua cũ vẫn giữ được vương vị. Mặc kệ là thế nào, bọn họ đều chỉ thần phục Trùng Vương.

Phương thức chiến đấu giữa những con trùng màu trắng kia đều rất dã man thô bạo, đều là mở cái miệng lớn ra mà cắn xé.

Xé rách.

Thân thể của Tiểu Bạch bị Trùng Vương xé rách ra một cái lỗ thủng, sức mạnh căn nguyên mãnh liệt như nước ào ào mà đổ ra. Nhưng Tiểu Bạch cũng không yếu thế chút nào, cũng đã cắn ra một cái lỗ thủng ở trên thân thể của Trùng Vương.

Nhưng nhìn tổng thể mà nói, Tiểu Bạch vẫn đang ở trong tình thế hạ phong.

Đường Tuấn lắc lắc đầu, thực lực của Tiểu Bạch vẫn thua kém với Trùng Vương không ít. Vốn dĩ anh chỉ là muốn tới đây xem xét nhận biết về thực lực của Trùng Vương một chút, sau đó sẽ chuẩn bị rời khỏi nơi ngụy không gian căn nguyên này. Nhưng lại để cho anh thấy được viên tinh thạch hình lăng trụ kia, vậy trận chiến tranh vị trí Trùng Vương này, cho dù là như thế nào, đều phải trợ giúp Tiểu Bạch thắng lợi.

Một chưởng của anh nhẹ nhàng ấn ở trên đầu của Tiểu Bạch, sức mạnh bản nguyên bên trong đan điền của anh dũng mãnh tiến vào bên trong cơ thể của Tiểu Bạch. Nơi bị thương của Tiểu Bạch bắt đầu được chữa trị từng chút một, sức mạnh bản nguyên vốn dĩ đang không ngừng bị xói mòn cũng đã ngừng lại.

Trùng Vương thấy thế, tức khắc cả kinh. Lúc này nó mới cảm nhận được sự tồn tại của Đường Tuấn.

Trùng Vương phát ra một tiếng gầm cực kỳ bạo nộ, nó cảm thấy bản thân như bị phản bội.

Nhưng cũng vô dụng.

Có Đường Tuấn trợ giúp, tuy rằng thực lực của Tiểu Bạch không bằng Trùng Vương. Nhưng dưới sự ra tay của Đường Tuấn, đã giúp cho lực chịu đựng của Tiểu Bạch mạnh hơn Trùng Vương quá nhiều. Tiểu Bạch bị thương, thực lực vẫn có thể bảo trì trạng thái đỉnh cao. Mà Trùng Vương bị thương, sức mạnh bản nguyên bị xói mòn, thực lực mỗi giây mỗi phút đều đang bị hạ thấp.

Dưới tình huống bên này giảm bên kia tăng, miệng vết thương trên người Trùng Vương càng ngày càng nhiều. Cuối cùng, Trùng Vương phát ra một tiếng rồng giận cực kỳ không cam lòng, bị Tiểu Bạch cắn thành hai đoạn. Luồng sức mạnh mênh mông mãnh liệt như biển lớn bùng nổ, trong nháy mắt bao phủ khu vực này.

Trùng Vương thật sự không cam lòng, nếu như Trùng Hậu của nó còn ở đây, sao nó có thể chết được chứ. Nhưng Trùng Hậu của nó, rốt cuộc là vì cái gì mà rời đi? Mãi cho đến khi chết đi, Trùng Vương cũng không nghĩ thông suốt.