Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 405



Ông cũng là một bác sĩ Y học Cổ truyền có tiếng, nhưng lúc này khi phải đối diện với căn bệnh quái lạ của cháu gái, hoàn toàn không có biện pháp gì. Là một bác sĩ, nhưng đến cả sức khỏe người thân của mình mà cũng không bảo đảm được, đây mới là nỗi đau lớn nhất.

Đường Tuấn xoa xoa hai bên thái dương, làm cho bản thân bớt mệt mỏi. Anh trầm tư một chút, mở đôi mắt ra, thở dài nói: “Là tôi quá xem thường bệnh tình của Ngọc Nhu. Nếu không phải tôi dốc sức dùng kim châm để áp chế hàn khí trong cơ thể cô ấy, hàn khí đó sẽ chỉ tỏa ra một chút, chứ sẽ không bùng phát lợi hại giống như hôm nay, làm cho Ngọc Nhu gặp nguy hiểm.”

Thẩm Dũng ngớ ra, lắc đầu nói: “Khoảng thời gian này là ngày tháng vui vẻ nhất của Thẩm Ngọc Nhu. Anh không cần phải tự trách. Cho dù Ngọc Nhu biết được, cũng sẽ ủng hộ anh làm như vậy.”

Đường Tuấn nói với vẻ mặt trầm trọng: “Sắp tới tôi sẽ ra ngoài một thời gian.”

Anh nhìn lên bầu trời ngoài ban công, cho dù là lên đường đến đại hội Y học cổ truyền hay Dược Y Cốc, hoặc là nhà họ Mộ Dung, cũng đã lên sẵn kế hoạch cho hành trình.

Thẩm Dũng nói: “Vậy phải để Thẩm Ngọc Nhu đi với anh sao?”

Nếu như không có Đường Tuấn châm cứu cho Thẩm Ngọc Nhu, vậy không phải là Thẩm Ngọc Nhu phải chịu đau khổ mấy tiếng do hàn khí tạo ra mỗi ngày sao.

Đường Tuấn lắc đầu nói: “Lần này khá nguy hiểm, Ngọc Nhu không hợp để đi theo tôi. Nhưng mà ông cụ Thẩm yên tâm, đợi lát nữa tôi viết một phương thuốc của Dược cốc cho ông, phối hợp với việc châm cứu của ông, chắc có thể tạm thời áp chế lại hàn khí trong cơ thể của cô ấy.”

Phương thuốc này là thu hoạch anh có được từ khoảng thời gian trước, khi thảo luận y thuật với Lâm Trung Hiệp, hiệu quả tuy không bằng với phương pháp châm cứu của Dẫn khí qua châm, nhưng tiện lợi hơn rất nhiều, y thuật của Thẩm Dũng đủ để dùng được.

Thẩm Dũng trịnh trọng cảm ơn.

Hai người đang nói về bệnh tình của Thẩm Ngọc Nhu, điện thoại của Thẩm Dũng đột nhiên vang lên. Ông ra ngoài nhận điện thoại, lúc trở lại, trên vùng trán mang theo sự tức giận: “Hiếp người quá đáng!”

“Sao vậy ông Thẩm?” Đường Tuấn hỏi.

Thẩm Dũng vẫy chiếc điện thoại trong tay, nói: “Người phụ trách của đại hội Y học cổ truyền lần này vừa gọi cho tôi, nói tôi không được đưa anh đến tham gia đại hội Y học cổ truyền, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách khách mời của tôi. Bọn họ dựa vào đâu phải làm như vậy, anh cũng là bác sĩ Y học Cổ truyền, dựa vào đâu mà không cho anh tham gia đại hội Y học cổ truyền?”

Đường Tuấn sợ hãi trong lòng, xem ra năng lực của Vương Tấn Lợi và Tôn Khanh thật sự không thấp, nhanh như vậy đã chặn đứng con đường tham gia đại hội Y học cổ truyền của anh.

Thẩm Dũng nhìn dáng vẻ của Đường Tuấn, tưởng là anh đã bị đả kích, nhanh chóng khuyên: “Đường Tuấn anh yên tâm, nếu như tôi đã đồng ý đưa anh đến tham gia đại hội Y học cổ truyền, vậy tôi nhất định sẽ đưa được anh đến đó.”

Đường Tuấn lắc đầu nói: “Ông cụ Thẩm, chuyện lần này e rằng không đơn giản như vậy.”

Tiếp đó, Đường Tuấn nói sơ qua về chuyện vừa nãy đã gặp Tôn Khanh và Vương Tấn Lợi.

“Tôn Khanh của Dược Y Cốc.” Thẩm Dũng chau mày nói: “Dược Y Cốc, tôi có nghe vài người bạn già nhắc đến. Tôi vẫn luôn tưởng rằng là hư cấu, không ngờ rằng nó thật sự tồn tại. Nhưng mà mục đích chính của bọn họ không phải là phục vụ Y học cổ truyền sao, vậy tại sao lại ôm ý thù địch với cậu lớn vậy chứ.”