Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 414: Giống như tất cả đều là chuyện đương nhiên.  



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con ngươi Tiết Thành Dân u ám, anh ta nhếch mép cười khẩy: “Ha ha. Không phải vừa rồi tên nhóc đó nói muốn đến việc điều dưỡng Thành Công sao? Đó là địa bàn của tôi, anh ta thật sự dám đến, đến lúc đó tôi còn sợ không uốn nắn được anh ta à.”

“Nhưng anh ta đi cùng với ngài Vương Hiền.” Cô trợ lý xinh đẹp lo lắng nói.

Tiết Thành Dân nói: “Sợ cái gì. Vương Hiền có thể có quyền lực đến đâu chứ, lẽ nào ông ta có thể một tay che trời sao. Hơn nữa, lần này viện trưởng mời tôi về không phải là để chữa bệnh cho một nhân vật tầm cỡ sao? Chỉ cần chữa được cho nhân vật tầm cỡ kia, đến lúc đó tôi còn phải sợ Vương Hiền ư. Đúng rồi, cô vẫn chưa nói nhân vật kia là ai?”

“Là ông cụ nhà họ Mộ Dung.” Cô trợ lý xinh đẹp nói.

Tiết Thành Dân sững sờ, sau đó lộ ra vẻ hớn hở, anh ta nói: “Đi! Mau trở về. Chỉ cần chữa khỏi cho ông cụ Mộ Dung, vậy Tiết Thành Dân tôi thật sự phát tài rồi.”

Trợ lý xinh đẹp nói với vẻ khó xử: “Bác sĩ Tiết, ông cụ Mộ Dung bị ung thư, đã đến giai đoạn cuối rồi.”

Vẻ vui mừng trên mặt Tiết Thành Dân bỗng mất hút hơn phân nửa, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Không sao. Dù sao thì cũng sắp chết rồi, chỉ cần có thể làm cho ông cụ sống thêm một ngày, thì tôi chính là ân nhân của nhà họ Mộ Dung! Đến lúc đó, nhà họ Mộ Dung sẽ tôn sùng tôi như khách quý!”

Nói xong, Tiết Thành Dân nóng lòng ngồi lên chiếc Porsche, phóng đi như tên bắn.

Mà lúc này, ở một lối ra riêng biệt khác ở sân bay.

Một người phụ nữ mặc áo măng tô, đội chiếc mũ lưỡi trai chậm rãi bước ra. Người phụ nữ này chính là người ngồi bên cạnh Đường Tuấn trước đó. Lúc này cô ấy tháo khẩu trang, để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, khuôn mặt trắng như băng tuyết, ngũ quan như được thượng đế chạm trổ tỉ mỉ, mỗi góc mặt đều bộc lộ ra mỹ cảm không thể diễn tả hết bằng lời, khi kết hợp lại với nhau thì càng giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh.

Cô ấy trẻ hơn Đường Tuấn nghĩ, thậm chí trông còn trẻ hơn Đường Tuấn một hai tuổi.

Khi cô ấy mang giày cao gót bước ra khỏi lối đi chuyên dụng trong sân bay, khí chất lập tức thay đổi, không còn là một cô gái dịu dàng đã nhắc nhở Đường Tuấn trên máy bay lúc trước nữa, mà trở thành một “nữ vương” quyền quý cao ngạo, có quyền quyết định mọi việc.

Ở lối ra, có một nhóm hơn chục người đang thấp thỏm đợi. Hơn chục người có nam cũng có nữ, ai nấy đều ăn mặc cũng rất cầu kỳ, vừa nhìn là biết không phải người bình thường. Nếu Vương Hiền ở đây, e là cũng sẽ bị dọa đến trợn cả mắt. Bởi vì trong số hơn chục nam nữ này, ít nhất có bảy đến tám người là có tài sản và địa vị không thua kém gì ông ấy, thậm chí có vài người còn hơn cả ông ấy.

Nhưng hiện tại những người này, ai cũng đều đang cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào cô gái đang đi ra.

Một người phụ nữ mặc đồ công sở, trang điểm nhẹ nhàng bước lên trước đón chào, cô ta đưa bảng biểu báo cáo trong tay cho cô gái uy nghiêm, nói: “Tổng giám đốc, đây là tất cả bảng biểu báo cáo tài vụ và chi tiết hợp tác với tất cả các công ty trong hai năm qua của nhà họ Mộ Dung.”