Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 486



“Hừ! Tao muốn xem xem mày là thần thánh phương nào mà lại dám cướp người phụ nữ của Thẩm Thành Nam này!” Trong lòng chàng trai kia cực kỳ tức giận.

Đường Tuấn rời võ quán của Quách Thịnh Minh, lái xe đến Đại học Vinh.

Hơn nửa giờ tiếng sau, Đường Tuấn đã đứng trước câu lạc bộ Taekwondo của Đại học Vinh. Nghe được tiếng hô từ trong nhà tập, Đường Tuấn không khỏi lộ ra một nụ cười quái dị: “Không ngờ cô chủ nhà họ Lý thoạt nhìn trầm ổn ít nói vậy mà lại có mặt hung dữ như vậy cơ.”

Đẩy cửa Câu lạc bộ Taekwondo ra, Đường Tuấn nhìn thấy đám sinh viên mặc võ phục Taekwondo quấn đai màu khác nhau đang tập Taekwondo. Hầu hết những sinh viên này chỉ mới chỉ đến đai xanh, có một số ít quấn đai đỏ, còn đai đen thì Đường Tuấn chưa thấy ai cả.

Lúc này, một giọng nói yêu kiều nhẹ nhàng vang lên từ sân của Câu lạc bộ Taekwondo. Ánh mắt Đường Tuấn lập tức dời sang.

Anh thấy Lý Ngọc Mai đang mặc võ phục Taekwondo thắt đai đỏ, đang thi đấu với một chàng trai thắt đai đen.

Cuộc chiến giữa hai người rất quyết liệt, rõ ràng là chàng trai kia đang giữ sức, nếu không Lý Ngọc Mai có lẽ đã thua rồi.

Hai người luyện tập một lúc thì dừng lại.

“Ngọc Mai, góc đá bên hông của cô vừa rồi nên cao hơn một chút, phần thắt lưng của cô phải mạnh lên.” Chàng trai thắt đai đen bước tới chỗ Lý Ngọc Mai, chỉ cho cô mấy lỗi vừa rồi.

Lý Ngọc Mai đang chăm chú lắng nghe, nhưng lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đường Tuấn đang đi về phía mình, cô ta nhanh chóng nói với chàng trai thắt đai đen: “Thẩm Thành Nam, hôm nay luyện tập đến đây thôi. Cảm ơn anh nhé.”

Dứt lời, cô ta cũng không thèm nhìn biểu cảm của chàng trai thắt đai đen ra làm sao, đi đến chỗ Đường Tuấn.

“Này, anh đi nửa tháng rồi, còn không biết gọi một cuộc điện thoại cho tôi hay sao!” Lý Ngọc Mai đi đến trước mặt Đường Tuấn, tức giận nói.

Đường Tuấn nói: “Tôi phải rời khỏi tỉnh một chuyến để giải quyết chút chuyện.”

Lý Ngọc Mai nghe vậy, đôi mắt chợt trầm xuống, cô ta cũng biết một chút về chuyện giữa Đường Tuấn và Mộ Dung Lan, nhưng cuối cùng cũng nói gì cả. Cô ta đã quen Đường Tuấn từ rất lâu rồi, nhưng vì một loạt hiểu lầm mà mối quan hệ giữa hai người họ vô cùng tế nhị.

“Nếu lúc đó giữa chúng ta không có hiểu lầm thì có phải mọi chuyện đã khác rồi không?” Trong lòng Lý Ngọc Mai không ngừng tự hỏi.

Lý Ngọc Mai vừa mới tập taekwondo xong, khuôn mặt xinh xắn hơi ửng đỏ, lấm tấm những giọt mồ hôi, trên trán lủng lẳng vài sợi tóc đang lay động theo nhịp thở của cô. Đường Tuấn vừa cười vừa vén mấy sợi tóc đang xõa xuống ra sau tai cho Lý Ngọc Mai, sau đó xoa đầu Lý Ngọc Mai, nói: “Không ngờ rằng cô chủ nhà họ Lý lại là một cao thủ taekwondo đấy.”

Những hành động này của anh chỉ là vô thức, nhưng không ngờ đôi má ửng đỏ của Lý Ngọc Mai lại càng trở nên hồng hào hơn, thậm chí còn có chút ngượng ngùng.

Nhưng Thẩm Thành Nam đang đứng sau lưng Lý Ngọc Mai cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của anh ta bừng lên sự ghen tị.